Edit: Assy
Beta: Sa Nhi
===========
Đỗ Nhược ngồi tại chỗ thấy bất an, đã mấy lần nhìn đồng hồ.
Sao hai người kia đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại.
Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Đỗ Nhược vừa nghĩ vậy xong, Phương Dực đã từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thì vẫn rất ổn, không có việc gì, chỉ là sắc mặt tối sầm, đi như bay, va bồm bộp vào mấy cái bàn trêи đường.
Đám bạn còn trong phòng học vội vàng an tĩnh lại.
Không hiểu vị đại lão này sao vậy…
Sơ Tranh chậm hơn hắn một bước, mọi người đều chú ý tới Phương Dực nên không ai chú ý tới cô.
Sơ Tranh đi ngang qua Thẩm Liệu, đặt một chai nước lên bàn hắn, lại vỗ hắn một cái.
Thẩm Liệu ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy bóng lưng Sơ Tranh đang trở lại chỗ của mình.
Thẩm Liệu cầm chai nước nhìn, lại nhìn bóng lưng Sơ Tranh, một hồi lâu cũng không có phản ứng.
Cuối cùng có thể do cảm thấy khó chịu, cậu đặt chai nước xuống, lại nằm sấp trêи bàn.
–
Buổi chiều có tiết thể ɖu͙ƈ, Thẩm Liệu không đi, một mình nằm sấp trong phòng học.
Đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy có người đi vào.
Thẩm Liệu bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Cô gái bước vào phòng học một mình, đi thẳng tới chỗ hắn.
Thẩm Liệu vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, trố mắt nhìn cô một hồi lâu.
Sơ Tranh đi qua, kéo ghế phía trước bàn Thẩm Liệu ra ngồi ngay trêи lối đi: “Không thoải mái chỗ nào vậy?”
Thẩm Liệu mở miệng, thanh âm khô khốc: “Cậu đang hỏi tôi sao?”
“Nếu không thì hỏi tôi chắc?”
Thẩm Liệu ngồi thẳng hơn, nhìn xung quanh “Cậu… sao cậu không đi học?”
“Quay lại xem cậu.”
“…”
Tại sao lại muốn tới xem hắn?
Thẩm Liệu không hiểu gì, cũng không dám hỏi lại.
Trán Thẩm Liệu hơi nóng, đột nhiên được một bàn tay mát lạnh bao phủ, cảm thấy thật dễ chịu.
“Sốt rồi à?”
Thẩm Liệu tựa như chấn kinh vội né ra sau “… Hơi sốt.”
“Đứng lên.” Sơ Tranh đứng dậy, “Tới phòng y tế trường.”
“Không cần.” Thẩm Liệu lắc đầu, “Tôi ngủ một lúc là được.”
“Nhanh lên.” Sơ Tranh không nghe hắn nói, không nhịn được thúc giục.
“…”
Thẩm Liệu thở một hơi, chống bàn đứng dậy.
Đã một lúc lâu không đứng thẳng, toàn thân không còn chút sức lực nào không nói còn hơi choáng váng.
Sơ Tranh đưa tay đỡ hắn “Có đi được không?”
“Có thể… Có thể.” Thẩm Liệu vội vàng rút tay lại, tự mình đứng vững “Cảm ơn.”
Sơ Tranh đưa tay đỡ hắn một lần nữa “Đi thôi.”
Người Thẩm Liệu nóng hổi, đầu nặng chân nhẹ, cũng không có sức gì, sức lực của Sơ Tranh không lớn mà cậu cũng không tránh được.
–
Phòng y tế trường.
“Trước hết nghỉ ngơi, sau đó đo lại nhiệt độ, nếu vẫn không đỡ thì phải tới bệnh viện.” Nhân viên y tế trường cho Thẩm Liệu một ít thuốc hạ sốt để cậu uống trước.
Có thể nhân viên y tế trường còn việc khác, nói xong liền ra ngoài.
Thẩm Liệu uống thuốc xong, chợt không biết nên làm gì nữa.
Rèm kéo lại làm không gian bị thu hẹp, không khí dường như cũng không có chỗ nào lưu thông, khiến cho người ta hít thở cũng thấy khó khăn.
Ọc ọc ọc…
Bụng Thẩm Liệu sôi ùng ục. Cậu vội ôm lấy bụng theo bản năng, quẫn bách nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh chỉ bình tĩnh hỏi: “Giữa trưa không ăn gì à?”
Hồi lâu sau Thẩm Liệu mới ‘ừm’ một tiếng.
Lúc ăn cơm trưa, Tạ Mục gọi cậu, lúc về thì đã quá thời gian cơm trưa, phòng ăn trường cũng đã đóng cửa.
Sơ Tranh để cậu ngủ một lát trước, cô rời khỏi phòng y tế.
Thân thể Thẩm Liệu không thoải mái, vừa nằm xuống đã muốn ngủ, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.
Khi bị đánh thức một lần nữa, cậu cảm giác đã qua thật lâu.
Sơ Tranh đỡ cậu dậy “Dậy ăn chút gì đã.”
Thẩm Liệu nhìn bát cháo bày trước mặt mình vẫn còn bốc hơi nóng “Cậu mua ở đâu vậy? Phòng ăn trường còn chưa mở…”
“Sai người đưa tới.”
Thẩm Liệu: “…”
Thẩm Liệu bị bệnh nên không thể ăn gì khác, chỉ có thể ăn chút cháօ ɭót dạ trước.
Cháo ấm vừa đủ.
Thẩm Liệu không nhớ đã bao lâu rồi khi mình bị bệnh mà có người đối xử với cậu tốt như vậy nữa…
Sơ Tranh đợi Thẩm Liệu ăn được kha khá mới hỏi: “Trưa nay Tạ Mục lại ức hϊế͙p͙ cậu à?”
Cánh tay cầm thìa của Thẩm Liệu dừng lại, chậm rãi lắc đầu “Không có.”
“Vậy cậu ta gọi cậu đi làm gì?”
“Không có việc gì.” Thẩm Liệu nói.
“Cậu chắc chắn chứ?”
Thẩm Liệu gật đầu, “Ừm.”
Sơ Tranh trầm mặc nhìn cậu mấy giây, cuối cùng thản nhiên nói: “Nhanh ăn đi.”
–
Thẩm Liệu lúc sau đã hết sốt, nhân viên y tế kiểm tra xong biểu thị không cần tới bệnh viện, nhưng vẫn phải uống thuốc.
Ở phòng y tế trường trì hoãn thời gian, cuối cùng đã hết một tiết.
Sơ Tranh muốn đưa cậu trở về, nhưng Thẩm Liệu rất kiên quyết cự tuyệt.
Thẩm Liệu tự về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tạ Mục ở phòng khách, tiếng trò chơi vang lên rất lớn.
Tạ Mục nghe thấy tiếng mở cửa bèn quay đầu nhìn cậu một cái “Anh đi đâu đấy?”
“Phòng y tế trường.”
Tạ Mục soi mói cậu, rồi cười nhạo “Không có mệnh thiếu gia nhưng lại có bệnh thiếu gia thế.”
Tạ Mục mỉa mai xong thì quay đầu đi tiếp tục chơi game, không để ý tới cậu nữa.
Thẩm Liệu đi lên lầu, về đến phòng, ngồi bên giường ngẩn người.
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Liệu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy ra một khe nhỏ.
Căn phòng này của cậu rất dễ nhìn sang biệt thự bên cạnh.
Dù cách nhau hơi xa nhưng vẫn có thể trông thấy sân biệt thự.
Thẩm Liệu đứng bên cửa sổ, cũng không biết muốn nhìn thấy gì, cũng không bước đi.
Bữa tối không ai đi lên gọi cậu, có lẽ là ý của Tạ Mục, Thẩm Liệu cũng không xuống dưới, dù sao có xuống cũng chẳng có gì ăn.
Cũng may buổi chiều cậu đã ăn một chút nên không quá đói.
Thẩm Liệu đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch sẽ chiếc hộp sáng nay, bỏ vào cặp sách của mình.
–
Hôm sau.
Thẩm Liệu xuống lầu thì Tạ Mục đã đi rồi.
Thẩm Liệu không cần hỏi cũng biết mình chắc chắn không có bữa sáng.
Thẩm Liệu vừa tới trường học đã nghe người ta nói Tạ Mục và Phương Dực nổi lên xung đột, bị thầy giáo gọi đi.
Về phần tại sao nổi lên xung đột thì không ai biết.
Dù sao hai người này vốn đã không hợp nhau, không ai thấy kinh ngạc.
Thẩm Liệu vòng qua đám bạn học đang tám chuyện đi tới phòng học.
“Thẩm Liệu.”
Thẩm Liệu bị gọi lại.
Thẩm Liệu vừa quay người đã nhìn thấy Sơ Tranh cầm một cái túi, đứng cách đó mấy bước.
“Lại đây.”
Thẩm Liệu: “Có… chuyện gì à?”
Sơ Tranh lạnh lùng nói: “Nói cậu qua thì cứ qua đi.”
Thẩm Liệu mò vào cặp sách, đổi hướng, rồi lại quay lại, cứ thế đi trở về.
“Ăn sáng chưa?”
“…”
–
Trong vườn trường có một cái đình nhỏ, bình thường lúc nghỉ ngơi có không ít học sinh tới.
Nhưng giờ là thời gian đi học buổi sáng, cho nên bên này rất yên tĩnh, không có ai tới.
Thẩm Liệu ngồi trong đình ăn sáng, Sơ Tranh ngồi bên cạnh.
“Tạ Mục không cho cậu ăn sáng à?”
Thẩm Liệu thấp giọng nói: “Là tôi dậy trễ…”
Sơ Tranh: “…” Còn không phải là Tạ Mục không cho ăn sáng sao?
Hiển nhiên Thẩm Liệu cũng không muốn nhắc tới Tạ Mục cho lắm, chỉ cúi đầu ăn, sợ Sơ Tranh lại hỏi chuyện liên quan giữa hắn và Tạ Mục.
Sơ Tranh cũng không có ý tiếp tục, trong tay cô đã có tất cả tư liệu của bọn họ, cũng không có gì cần hỏi nữa.
Tạ Mục…
Dám bắt nạt người của bà, con hàng này chán sống rồi.