Edit: Tiểu Vũ (#bé tập sự 3) –
Beta: Sa Nhi
==================
Đến sáng ngày thứ hai vẫn không liên hệ được với Tạ Mục.
Tất cả những ai có thể hỏi đều đã hỏi, nhưng không có ai từng gặp Tạ Mục.
Ngay thời điểm cha Tạ định báo cảnh sát, có người gọi điện thoại tới nói, đã tìm thấy Tạ Mục.
Tạ Mục không biết bị ai khóa tại nhà kho của một nhà hàng, buổi sáng nhân viên đi lấy đồ mới phát hiện ra.
Thẩm Liệu nghe thấy tên nhà hàng, sắc mặt chợt biến đổi.
Đó là chỗ hôm qua bọn họ ăn cơm.
Nhà hàng này là một nhà hàng cao cấp có tính bảo mật rất tốt, các bữa ăn đều phải hẹn trước, gần như không mấy nơi có camera.
Những nơi có camera cơ bản ở khắp các khu vực mà nhân viên hoạt động.
Nhà hàng rất phối hợp cung cấp giám sát, nhưng đáng tiếc không có camera trong nhà kho kia, cho nên căn bản không biết là ai đã nhốt Tạ Mục vào.
Tạ Mục sau khi tỉnh lại cũng không nói lời nào.
Dì Thẩm: “Mục Mục, là ai làm, con nói một câu đi?”
Ánh mắt Tạ Mục dừng tại cửa ra vào, Thẩm Liệu đứng ở bên kia, chỉ lộ ra hơn nửa người.
“Mẹ hỏi con thì con hỏi ai đây.” Tạ Mục thu tầm mắt lại, ngữ khí hung hăng, “Con cũng không biết là ai.”
“Con không nhìn thấy người?”
“Không thấy rõ, con không biết, mọi người đừng hỏi nữa!”
Tạ Mục đuổi người ra khỏi phòng bệnh.
Tạ Mục không có vết thương nào trêи người, chỉ là bị người đánh ngất xỉu, cộng thêm bị giam một đêm nên có hơi cảm mạo.
Tra không được là ai làm ra, Tạ Mục cũng không chịu nói, chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì.
–
Thẩm Liệu buổi chiều mới đến trường học, cậu vừa mới tiến vào phòng học đã bị Sơ Tranh gọi lên.
Thẩm Liệu liếc nhìn ánh mắt của bạn học xung quanh, cúi đầu bước tới, “Có chuyện gì vậy?”
Sơ Tranh lấy ra mấy thanh kẹo cho cậu, “Sao hôm nay tới muộn vậy?”
Thẩm Liệu nhận lấy viên kẹo trong sự bàn tán xôn xao của các bạn học, “Anh có chút chuyện muốn hỏi em, em có thể ra ngoài một chút không?”
Sơ Tranh cùng Thẩm Liệu rời khỏi phòng học.
Bọn họ vừa đi, trong phòng học liền như ong vỡ tổ.
“Hai người bọn họ có quan hệ gì vậy?”
“Thẩm Liệu trước kia không phải chỉ nghe lời Tạ Mục sao?”
“Đấy mà là nghe sao? Đó là Tạ Mục bắt nạt người khác, suốt ngày chỉ biết sai vặt Thẩm Liệu.”
“Nhưng… Kỳ quái, ngày hôm nay Tạ Mục không đến lớp à.”
“Mọi người nói xem, có phải họ đang hẹn hò không?”
“Có thể sao?”
“Thẩm Liệu thật ra rất đẹp trai đó!”
–
Sơ Tranh cũng không biết trong phòng học đang bàn tán,cô đang cùng Thẩm Liệu lên sân thượng.
Sơ Tranh dựa vào lan can sân thượng: “Anh muốn hỏi điều gì?”
Thẩm Liệu: “Tạ Mục… Hôm qua em có gặp cậu ta không?”
Cô hôm qua nói đi xử lý chút việc.
Đúng lúc Tạ Mục liền…
Sơ Tranh rất thẳng thắn thừa nhận: “Có.”
“…”
Mặc dù đã đoán được một nửa, nhưng khi Thẩm Liệu nghe thấy vẫn là hơi có chút ngoài ý muốn.
“Tạ Mục đã làm gì… Chọc tới em sao?” Cô chắc hẳn sẽ không vô duyên vô cớ xuống tay với Tạ Mục.
Sơ Tranh không muốn nói về kế hoạch buồn nôn kia của Tạ Mục, chỉ đơn giản nói: “Hắn không muốn em và anh đính hôn, muốn phá hoại, nhưng bị em bắt gặp.”
Sơ Tranh lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Lúc rời đi em quên không thả hắn ra.”
Thẩm Liệu: “…” Là quên hay là cố ý vậy?
Sơ Tranh hơi chuyển ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Liệu nói, “Anh đang nói chuyện giúp Tạ Mục đấy à?”
Thẩm Liệu lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy thì tốt.” Bị người ta bắt nạt thì không sao, nhưng bị bắt nạt mà còn giúp người ta thì hơi ngu rồi đấy.
–
Thẩm Liệu cúi đầu trở lại phòng học, âm lượng ồn ào trong phòng học dần dần giảm xuống.
Thẩm Liệu cảm giác được có không ít người nhìn mình, đôi môi hồng hào khẽ mấp máy, lôi cuốn sách bài tập ra làm.
Sơ Tranh không còn che giấu hành vi của cô đối với Thẩm Liệu.
Sáng sớm tìm đến sẽ đưa sữa bò cho Thẩm Liệu, thỉnh thoảng cho Thẩm Liệu mấy viên kẹo, tan học cũng cùng rời đi.
Mà bạn học tinh ý phát hiện ra, cặp sách của hai người có vẻ giống nhau, ngay cả mặt dây chuyền trêи cặp cũng giống nhau nốt
Không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là người yêu rồi!
“Sao em luôn cho anh kẹo thế?” Thẩm Liệu thấy Sơ Tranh đặt kẹo ở trêи vở của mình, ngẩng đầu lên hỏi.
Sơ Tranh kéo cái ghế ở trước bàn Thẩm Liệu, ngồi đối diện với cậu.
“Anh không thích?”
Thẩm Liệu trước kia không ăn kẹo nhiều.
Sơ Tranh đưa cũng không phải loại kẹo quá ngọt, viên nào cũng ngon, cậu hiện tại đã rất thích ăn.
“Thích.” Thẩm Liệu lột một viên, đưa cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh lắc đầu, nhìn Thẩm Liệu ăn, sau đó thừa dịp Thẩm Liệu không chú ý, cùng một lúc nếm cả cậu và kẹo.
Trong phòng học không có bạn học khác, Thẩm Liệu im lặng từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ hương vị ngọt lịm tản ra, hòa cùng hơi thở say sưa nuốt chửng lấy mình từng chút một.
Kết thúc, Thẩm Liệu thở hổn hển, dựa vào thành ghế lắc đầu, biểu thị mình chịu thua.
“Thân thể anh quá yếu.” Sơ Tranh mò xuống xoa đầu: “Về sau phải rèn luyện cho khỏe vào.”
Thẩm Liệu: “…”
Sơ Tranh về chỗ ngồi, lấy ra một tấm thiệp mời, mở ra cho cậu nhìn.
“Mẹ bảo em hỏi anh, có cần đổi địa điểm hay không?”
Cô thân là con gái nhưng lại không quan trọng ý kiến, cho nên mẹ Sơ không có ý định hỏi cô.
Còn bảo cô hỏi ý kiến Thẩm Liệu trước.
Nếu cậu không thích thì làm một cái khác.
Đây chính là cuộc sống giản dị buồn tẻ của những kẻ có tiền.
Thẩm Liệu kinh ngạc, “Thiệp mời… nhanh vậy mà đã xong sao?”
“Ừ.”
Thiết kế của thiệp mời mang một phần phong cách Trung Quốc, dù là thiết kế hay một số chi tiết nhỏ cũng đều rất đẹp.
Thẩm Liệu cảm thấy mình không thể tìm ra điểm gì để chê cả.
“Thích không?”
Thẩm Liệu gật đầu.
“Vậy quyết định là cái này nhé?”
“… Ừ.”
Sơ Tranh phản hồi lại cho mẹ Sơ, mẹ Sơ cũng đã chuẩn bị một vài mẫu, kết quả một cái đã chọn luôn, bèn rất phiền muộn muốn cho cô xem mấy cái thiệp mời nữa.
Hình ảnh từng cái từng cái một gửi tới.
Sơ Tranh có suy nghĩ muốn kéo đen mẹ Sơ.
Thẩm Liệu vốn cho rằng làm thiệp mời rất nhanh, không nghĩ tới tốc độ mẹ Sơ gửi thϊế͙p͙ mời càng nhanh hơn nữa.
Nhiều học sinh trong lớp nhìn thấy thiệp mời trong nhà, ánh mắt nhìn Thẩm Liệu càng thêm ngơ ngác ngỡ ngàng bàng hoàng và bật ngửa.
Mặc dù Thẩm Liệu cùng Sơ Tranh gần đây rất thân thiết, chắc chắn là đang hẹn hò.
Nhưng đột ngột thông báo đính hôn thế này… đã vượt quá dự kiến của bọn họ mất rồi.
Sơ Tranh không cố ý che giấu thân phận của mình, cho nên chỉ cần có người muốn, tùy tiện điều tra là có thể tra được.
Hầu hết các bạn trong lớp đều đã biết chuyện.
Cho nên về sau Tạ Mục không dám trêu chọc cô, các bạn học cũng có thể hiểu được.
Đỗ Nhược trực tiếp đem thiệp mời cho mang đến, chỉ vào tên Thẩm Liệu, “Này, Thẩm Liệu này là Thẩm Liệu lớp chúng ta, không phải trùng tên trùng họ đúng không?”
“Không phải.”
“…”
Đỗ Nhược yên lặng giơ ngón tay cái, đã bảo trước đây Sơ Tranh quan tâm đến Thẩm Liệu như vậy có hơi không bình thường mà.
Thế nhưng tốc độ này cũng quá nhanh…
Đỗ Nhược: “Sao lại là nhà cậu chuẩn bị lễ đính hôn?” Bình thường không phải là nhà trai chuẩn bị sao?
“Mẹ tôi thích.”
Thân nhân của Thẩm Liệu về sau chỉ có dì Thẩm, dì Thẩm cũng có nghĩ, nhưng lại không dám nói ra, ái ngại nhà họ Sơ nên để họ quyết định luôn.
“Thì ra là thế…” Đỗ Nhược ngược lại không nghi ngờ gì.
Đại lão ngồi cùng bàn giàu có như vậy, cũng không có gì ngạc nhiên khi cô ấy muốn tự tổ chức cả.