Quỷ Tiên Nữ giơ ngọc bội Lục Thiếu Du vừa đưa cho nàng lên:
– Biết nguồn gốc của ngọc bội này không? Là ta để lại cho lão già kia. Lúc trước hắn cứu mạng ta, nếu tương lai hắn có rắc rối sẽ sai người đến tìm ta, chuyện gì ta làm được thì sẽ đồng ý làm. Tính cách của lão già đó tuyệt đối không mở miệng cầu ta, nay đưa trả ngọc bội chắc vì hy vọng ta đồng ý một yêu cầu của ngươi. Còn dám gạt ta? Rốt cuộc lão ta bị gì?
Lục Thiếu Du suýt tắt thở, hóa ra ngọc bội này còn có công dụng như thế, vậy là lão độc vật không nói sớm hại hắn suýt chết. Lục Thiếu Du cũng phục Quỷ Tiên Nữ sát đất, không có gì lừa được nữ nhân này.
– Tiền bối, ta nói thật.
Lục Thiếu Du kể lại đầu đuôi ngọn nguồn, đương nhiên không nói thật hết. Cái gì nên nói Lục Thiếu Du sẽ nói, cái gì không thể nói hắn tuyệt đối không nhắc đến.
Nói tóm lại nội dụng Lục Thiếu Du kể là lão độc vật bị người Thiên Tinh tông hợp sức đánh bị thương nặng, hắn vô tình cứu lão, sau đó lão tham gia Phi Linh Môn. Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh định gầy dựng Phi Linh Môn lớn mạnh rồi tìm Thiên Tinh tông báo thù, tình huống hiện tại của Phi Linh Môn. Lời kể nửa thật nửa giả, Lục Thiếu Du không tin Quỷ Tiên Nữ nhìn thấu hết.
Lục Thiếu Du còn tô điểm mình thành người tốt quên thân giúp người, chỉ một lòng trợ giúp lão độc vật báo thù, hoàn toàn không vụ lợi.
Quỷ Tiên Nữ nghe kể xong khẽ thở dài:
– Lão già này rốt cuộc là hận nữ nhân đó hay không quên được nàng ta?
Lục Thiếu Du thoải mái nói:
– Tiền bối, tất nhiên lão độc vật hận nữ nhân kia, nếu không đã chẳng kêu ta đến tìm tiền bối.
Quỷ Tiên Nữ lấy lại tinh thần:
– Tiểu tử, nếu đây là ý của lão già đó thì ta có lẽ sẽ tham gia vào Phi Linh Môn đó. Nhưng nếu ngươi dám lừa ta, ngươi sẽ chết rất khó xem.
Lục Thiếu Du bảo đảm:
– Đương nhiên là ý của lão độc vật, nếu không ta làm sao biết chỗ tiền bối ở?
Câu này vẫn nửa thật nửa giả, nếu Thôi Hồn Độc Suất Đông vô Mệnh không nhắc đến nàng thì trước kia Lục Thiếu Du hoàn toàn không biết Quỷ Tiên Nữ là ai.
Quỷ Tiên Nữ lạnh nhạt nói:
– Vào đi, ta thu dọn một chút rồi ngày mai lên đường.
Lục Thiếu Du xoay người vào trong đình viện.
Lục Thiếu Du mừng rỡ:
– Thành công!
Lục Thiếu Du không ngờ dễ dàng giải quyết, xem ra lão độc vật có sức hấp dẫn rất lớn.
Bạch Sa Sa la lên:
– Hay quá, buổi tối ta có thể ở cùng nam nhân!
Lục Thiếu Du rợn tóc gáy, hy vọng đêm nay hắn sẽ không bị hãm. Rất có thể Bạch Sa Sa sẽ làm chuyện như thế.
Trong đình viện mọi thứ tinh xảo, tuy trang sức đơn giản mà rất phong nhã. Lục Thiếu Du khen không ngớt, từ phong cách phẩm vị đến Quỷ Tiên Nữ quốc sắc thiên hương.
Quỷ Tiên Nữ nghe khen sắc mặt dịu đi nhiều, bớt mặt lạnh, ngẫu nhiên nhoẻn miệng cười. Lục Thiếu Du mừng thầm, Quỷ Tiên Nữ dù gì là nữ nhân, mà nữ nhân đương nhiên thích nghe khen. Đây là bệnh chung của nữ nhân, chỉ cần khen nàng thì muốn gì cũng được.
Lục Thiếu Du trợn to mắt nói:
– Tiền bối đã hai mươi tám tuổi chưa? Ta chưa từng thấy nữ nhân nào có khí chất như tiền bối.
Lục Thiếu Du thầm nhớ Lục vô Song, khí chất của nàng không kém gì Quỷ Tiên Nữ, hai người ngang ngửa nhau. Còn có thiếu nữ xinh đẹp áo lục Lục Thiếu Du gặp trong sơn mạch Vụ Đô, và nữ nhân giả nam, hai người kia cũng rất khó khí chất, xinh đẹp không kém cạnh gì. Lữ Tiểu Linh cũng rất đẹp.
Quỷ Tiên Nữ lườm Lục Thiếu Du:
– Tiểu tử, miệng của ngươi như bôi mật, sau này không biết bao nhiêu thiếu nữ bị ngươi dụ dỗ choáng váng. Ta đã sáu mươi tuổi, già rồi.
Nói vậy nhưng vẻ mặt Quỷ Tiên Nữ rất là hưởng thụ.
Lục Thiếu Du không tin:
– Tiền bối, không thể nào! Tiền bối nói mình sáu mươi utổi là lừa ta phải không? Sau này ta gọi người là Doanh tỷ đi, sáu mươi tuổi làm sao trẻ vậy được?
Bộ dạng của Quỷ Tiên Nữ chỉ khoảng gần ba mươi tuổi, bảo dưỡng quá tốt, nếu xin bản quyền cách giữ dáng chắc sẽ giàu to.
Quỷ Tiên Nữ khẽ thở dài:
– Ta thật sự đã sáu mươi, Sa Sa theo ta đã mười lăm năm.
Quỷ Tiên Nữ không phản đối Lục Thiếu Du gọi nàng là Doanh tỷ.
Lục Thiếu Du được nước lấn tới:
– Doanh tỷ và lão độc vật quen biết nhau đã lâu rồi sao?
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nói:
– Đúng vậy! Lão già đó tính cách bướng bỉnh, không nói nữa, ngươi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta đi Phi Linh Môn.
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh kêu Bạch Sa Sa dẫn Lục Thiếu Du đi một gian phòng nghỉ ngơi.
Khó khăn lắm mới có một người lạ đến, Bạch Sa Sa quấn quýt Lục Thiếu Du mãi đến đêm khuya mới chịu rời đi. Lục Thiếu Du co ro trong góc giường phập phồng lo sợ suốt nửa đêm, mãi khi Bạch Sa Sa rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Du thở ra một hơi, đẩy mở cửa phòng. Làn gió thổi qua, mùi thơm sơn cốc xộc vào mũi. Mấy con chim nhỏ ríu rít bay trên bầu trời, phong cảnh bình yên.
Bạch Sa Sa nhảy nhót đi tới:
– Nam hài, ngươi dậy rồi hả? Sư phụ kêu ta đến thông báo với ngươi là chúng ta nên xuất phát.
Bạch Sa Sa vẫn ăn mặc nóng bỏng, cặp chân dài, đường cong thân thể, gò bồng đào sắp nhảy ra ngoài.
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói:
– Sa Sa, gọi ta là Lục Thiếu Du được rồi, đừng luôn miệng kêu nam hài, khó nghe lắm.
– Chẳng lẽ ngươi không phải nam hài? Hay ngươi đã ấy ấy với nữ hài?
Bạch Sa Sa kinh ngạc hỏi:
– Sao ngươi có thể làm vậy? Tại sao ngươi không ấy ấy với ta?
Lục Thiếu Du á khẩu:
– Thua!
Bạch Sa Sa quá ngây thơ, thuần khiết không còn gì để nói.
Bên ngoài đình viện, Lục Thiếu Du thấy Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh chờ sẵn, vẫn bộ váy trắng, đơn giản nhưng cô độc thoát tục tựa tiên nữ. tuy nhiên Lục Thiếu Du biết rõ khi Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh trở mặt thì nhanh hơn cả lật sách.
Lục Thiếu Du nói:
– Chào buổi sáng, Doanh tỷ. Chúng ta lên đường được rồi. Ta tin khi lão độc vật thấy Doanh tỷ sẽ rất ngạc nhiên.
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh nói:
– Thiếu Du, ngươi có thể tới đây chắc có yêu thú phi hành? Kêu yêu thú phi hành của ngươi ra đây, ta mang các ngươi rời đi thì hơi mệt.
Lục Thiếu Du gật đầu, nói:
– Ừm!
Lục Thiếu Du vỗ ngực cái bộp, một luồng sáng trắng từ không gian thú nang bắn lên trời. Thân hình Thiên Sí Tuyết Sư to lớn đập cánh mang theo tiếng gió rít xuất hiện trước mắt mọi người.
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư khổng lồ đập cánh xoay quanh, khí tức uy hiếp mạnh mẽ khuếch tán. Thiên Sí Tuyết Sư đến tam giai trung kỳ thì khí thế tăng mạnh hơn nhiều.
Quỷ Tiên Nữ Bạch Doanh kinh ngạc khi thấy Thiên Sí Tuyết Sư:
– Thiên Sí Tuyết Sư tam giai trung kỳ!
Bạch Sa Sa nhìn chằm chằm Thiên Sí Tuyết Sư bay trên trời, reo lên:
– Yêu thú đẹp quá. Nam hài, tặng cho ta được không?
Lục Thiếu Du ấp úng:
– Cái đó…
Mọi người nhảy lên Thiên Sí Tuyết Sư. Quỷ Tiên Nữ đánh ra thủ ấn, các thủ ấn huyền ảo hóa thành luồng sáng khuếch tán, đình viện bên dưới biến mất.
Lục Thiếu Du kinh ngạc nói:
– Mê Lâm trận của Doanh tỷ thật huyền ảo.