̀ng giả Vũ Vương.
Ánh mắt lão giả tóc đen lại liếc về phía Lục Thiếu Du, không chút coi trọng, thản nhiên nói:
– Ngươi gọi là Lục Thiếu Du sao?
Lục Thiếu Du đã sớm nhìn về phía lão giả này, trong lòng vô cùng tức giận, cũng không thể phát tác, người ta là cường giả Vũ Vương, hắn có thể làm gì bây giờ? Phỏng chừng người ta chỉ cần ho khan một tiếng là có thể đánh bay hắn.
Thế nhưng Lục Thiếu Du há là người can tâm tình nguyện bị người khác kinh bỉ, thế nhưng đây lại là cường giả Vũ Vương nha, hắn cũng không cần để ý tới, lập tức không nhìn cường giả Vũ Vương kia, hắn quay về phía Độc Cô Cảnh Văn nói:
– Cảnh Văn, trở về nhất định phải chiếu cố cho bản thân thật tốt, có một ngày nhất định ta sẽ đi tìm nàng.
– Ta biết, nếu ta không đi tìm ngươi, ta nhất định sẽ chờ ngươi.
Độc Cô Băng Lan nói.
– Tiểu tử thật to gan.
Lão giả tóc đen mặt mũi sầm xuống, tiểu tử này không ngờ lại không thèm để ý tới hắn, trong lòng vô cùng tức giận, lúc này một cỗ khí tức cường hãn, vô hình nhanh chóng khuếch tán về phía Lục Thiếu Du.
– Tiểu thư há là người mà ngươi nói muốn tìm là có thể tìm được sao? Ngươi xứng sao?
– Cửu trưởng lão, ngươi đường đường là trưởng lão, thế nhưng lại đánh mất mặt mũi của tộc ta rồi.
Sắc mặt Độc Cô Cảnh Văn trầm xuống, vẻ mặt giận dữ, thân ảnh nhanh chóng đứng chắn trước người Lục Thiếu Du.
Xuy!
Sắc mặt lão giả tóc đen tức thì nhăn nhó, cỗ khí tức vô hình bắn về phía Lục Thiếu Du trong nháy mắt được thu lại, nói:
– Tiểu thư, ta hoàn toàn suy nghĩ cho gia tộc, tiểu thư hẳn cũng biết thân phận của mình, nếu như tiểu thư xảy ra chuyện gì, ta cũng không có cách nào ăn nói với gia tộc.
– Cửu trưởng lão, Lục Thiếu Du là đệ tử Vân Dương Tông, tiểu bối có chỗ nào đắc tội mong trưởng lão không nên tính toán.
Lúc này Vân Khiếu Thiên cũng tiến tới bên cạnh Lục Thiếu Du.
– Hừ.
Trưởng lão tóc đen kia nhàn nhạt liếc nhìn Lục Thiếu Du rồi nói với Độc Cô Cảnh Văn:
– Tiểu thư, chúng ta cần phải đi rồi.
Vừa nói xong, xa trên không trung đột nhiên xuất hiện tiếng xé gió, trên ngọn núi một đám tuyết lớn bị đánh bay, giống như từ giữa không trung xuất hiện một cơn gió lớn.
Ngao.
Một tiếng gầm gừ xuyên thấu không gian, giữa không trung, một đầu yêu thú khổng lồ đang phá không lao tới.
– Hàn Băng Thiên Lang, Hàn Băng Thiên Lang lục giai.
Nhìn đầu yêu thú khổng lồ trên không trung, Lục Thiếu Du cũng không nhịn được mà sợ hãi than, yêu thú khổng lồ này chừng trăm thước, có lẽ là kích thước lớn nhất của bản thể, tuy rằng lăng không trên trời, thế nhưng cũng không có hai cánh, cả người trắng như tuyết, quanh thân tỏa ra khí tức lạnh lẽ, hai mắt đỏ sậm, trên bốn chân có lợi trảo sắc bén, miệng mơ hồ còn có răng nanh bén nhọn.
– Dượng, Cảnh Văn cáo từ, trong khoảng thời gian này làm phiền dượng rồi.
Độc Cô Cảnh Văn thi lễ với Vân Khiếu Thiên, lại nói với Vân Hồng Lăng:
– Hồng Lăng, tỷ về đây, có thời gian qua thăm ta.
– Dượng?
Nghe thấy Độc Cô Cảnh Văn nói vậy, Lục Thiếu Du tức thì cả kinh, trong lòng lại thầm cười khổ. Lúc ở trấn Thanh Vân hắn từng hoài nghị, Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc này sao lại có thể thuận lợi gia nhập Vân Dương Tông, mà Độc Cô Cảnh Văn còn dùng thân phận nha hoàn ở lại Vân Dương Tông, hóa ra Vân Khiếu Thiên là dượng của Độc Cô Cảnh Văn.
– Cảnh Văn, sao lại phiền phức chứ, chỉ là con không nên ẩn dấu thân phận làm nha hoàn, quả thực ủy khuất cho con rồi.
Vân Khiếu Thiên mỉm cười nói.
– Biểu tỷ, nếu không phải tham gia đại hội Tam tông Tứ môn, muội sẽ đi cùng với tỷ.
Vân Hồng Lăng lưu luyến không rời nói.
– Nha đầu ngốc này.
Độc Cô Băng Lan đi tới bên người Vân Hồng Lăng rồi nói thầm:
– Có nhớ kỹ những gì ta dặn không?
– Biểu tỷ, muội nhớ rồi.
Khuôn mặt Vân Hồng Lăng đỏ lên, liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du cách đó không xa liền chu miệng nói với Độc Cô Cảnh Văn.
– Thiếu Du, ta đi đây.
Cuối cùng Độc Cô Cảnh Văn đi tới bên người Lục Thiếu Du rồi nói.
– Ta nên tìm nàng thế nào?
Lục Thiếu Du hỏi.
– Chờ sau khi ngươi có thực lực nhất định, tự nhiên sẽ biết tìm ta thế nào.
Độc Cô Cảnh Văn nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt có chút giảo hoạt nói:
– Ta không ở đây ngươi phải thành thật một chút, ta đã bảo Hồng Lăng canh chừng ngươi rồi.
– Chờ ta nhé, có một ngày ta nhất định sẽ tìm được nàng.
Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mặt Lục Thiếu Du đột nhiên có cảm giác không nỡ.
Nhìn Lục Thiếu Du, Độc Cô Cảnh Văn thản nhiên cười, gật đầu nói:
– Ta sẽ chờ ngươi.
Nói xong, trong ánh mắt thâm tình Độc Cô Cảnh Văn đột nhiên hôn lên mặt Lục Thiếu Du. Thân thể mềm mại khẽ động, quanh thân có một cỗ linh lực khẽ bùng ra, trong nháy mắt nhảy lên bầu trời, nhẹ nhàng đáp xuống lưng yêu thú Hàn Băng Thiên Lang lục giai trên bầu trời kia. Tóc đen khẽ bay, cộng thêm khí chất dung nhan của bản thân khiến cho Lục Thiếu Du có chút đau lòng.
-Thiếu Du, khi nào ngươi có thực lực cường hãn nhất định phải tới tìm tiểu thư, đừng làm cho tiểu thư phải chờ ngươi lâu quá.
Độc Cô Băng Lan chậm rãi đi tới bên người Lục Thiếu Du, nói xong, bóng hình xinh đẹp cũng đi tới trên lưng Hàn Băng Thiên Lang.
– Chúng ta đi.
Lão giả tóc đen nói một tiếng, ánh mắt coi thường khẽ đảo qua trên người Lục Thiếu Du, sáu người trong nháy mắt nhảy lên không trung, không gian chung quanh khẽ chấn động, giống như là gấp khúc vậy.
– Tiểu tử, ngươi đừng ảo tưởng cóc mà ăn thịt thiên nga, ngươi còn chưa đủ tư cách. Lần này ta cảnh cáo ngươi, nếu như dám quấn lấy tiểu thư nhà ta, ta giết ngươi so với giết một con kiến không khác gì nhau.
Một thanh âm truyền tới trong tai Lục Thiếu Du, chính là của lão giả tóc đen kia.
Ngao.
Một tiếng rít gào vang lên, bốn chân Hàn Băng Thiên Lang khẽ nhún một cái, thân ảnh trong nháy mắt bay về phía trước.
Trên lưng Hàn Băng Thiên Lang, thân ảnh tuyệt mỹ nhìn chăm chú vào người thanh niên áo xanh đang đứng phía dưới, cánh tay ngọc vung lên, ánh mắt vô cùng không nỡ, thế nhưng cự ly càng ngày càng xa.
– Thiếu Du, ta sẽ nhớ chàng.
Thanh âm ôn nhu truyền tới trong tai Lục Thiếu Du, thân ảnh đã không nhìn rõ, cuối cùng khi thân ảnh đầu Hàn Băng Thiên Lan kia biến mất cũng biến mất theo.
– Cảnh Văn, nàng đối với ta như vậy ta sẽ không phụ nàng.
Nhìn vào thân ảnh tuyệt mỹ biến mất trên không trung, Lục Thiếu Du thầm nói, ánh mắt lạnh lùng lẩm bẩm:
– Lão thất phu, có một ngày Lục THiếu Du ta cũng sẽ giết ngươi như giết một con kiến.
– Tiểu tặc, sau này còn có thể gặp được biểu tỷ mà.
Vân Hồng Lăng đi tới bên người Lục Thiếu Du nói.
Ánh mắt Vân Khiếu Thiên rơi vào trên người Lục Thiếu Du, lại nhìn chăm chú vào Vân Hồng Lăng, khẽ cười khổ.
Nhìn chăm chú vào phương hướng Độc Cô Cảnh Văn rời đi, Lục Thiếu Du đứng trên ngọn núi thật lâu rồi mới rời đi.
Lúc màn đêm buông xuống Lục Thiếu Du mới trở lại ngọn núi của mình.
– Lão đại, huynh làm sao vậy? Dường như tâm tình của huynh không tốt lắm.
Trong đình viện, Tiểu Long đi tới trên vai Lục Thiếu Du rồi hỏi.
– Không có gì.