̣p lại Nam thúc. (1)
Lục Thiếu Du và Lục Vô Song nhìn nhau cười, hai người cũng từng thương lượng qua, chuyện của hai người chờ lúc thích hợp mới nói với đại bá và mẫu thân hắn.
Một lát sau, mấy người mới tiến vào phòng, mẹ chồng nàng dâu trong chốc lát lập tức vô cùng thân thiết khiến cho Lục Thiếu Du cũng phải cảm thán.
Sau khi hàn huyên một lát Lục Vô Song lập tức rời khỏi phòng, nàng còn chưa gặp phụ thân và mẫu thân của mình.
Mà trong lúc mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện với nhau, Lục Thiếu Du liền đánh mắt cho Lục Tiểu Bạch, hai người lập tức rời khỏi đình viện, lúc này Lục Thiếu Du đương nhiên muốn tới vấn an Nam thúc.
Mà Tiểu Long và Bạch Linh thì Lục Thiếu Du để chúng nó đi dạo.
Trong lòng Lục Thiếu Du, Nam thúc chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Dọc đường đi gặp không ít người hầu Lục gia, rốt cuộc Lục Thiếu Du và Lục Tiểu Bạch cũng đã tới đình viện của Nam thúc. Nơi này ba năm trước cũng không có gì thay đổi, thậm chí là mấy bồn hoa héo rũ nơi góc tường cũng chưa từng di chuyển đi.
Đình viện cũ nát thế nhưng lại rất sạch sẽ.
– Tiểu tử, để ta xem thực lực của ngươi.
Thân ảnh Lục Thiếu Du vừa tiến vào trong đình viện chưa được bao lâu thì phía sau lập tức truyền đến một tiếng quát nhẹ, một đạo lực lượng bất ngờ đánh tới.
Sưu.
Sắc mặt Lục Thiếu Du không biến đổi khóe miệng khẽ mỉm cười, chân phải Lục Thiếu Du khẽ dậm một cái, thân ảnh nhanh chóng tránh khỏi đạo lực lượng kia.
Sưu.
Nhưng vào lúc này, sau khi Lục Thiếu Du tránh khỏi đạo lực lượng công kích mình, thì đạo lực lượng kia trong nháy mắt tiêu tán trong hư không, không có bất kỳ ba động nào. Thế nhưng một đạo công kích khác đã lập tức đánh tới.
– Quá nhanh.
Lục Thiếu Du sợ hãi than, tâm thần tỏa ra, chân khí dưới chân bùng lên, thân thể nhanh như thiểm điện lần thứ hai tránh được đạo công kích này.
– Ồ.
Một tiếng nghi hoặc truyền tới, lập tức phía sau lưng Lục Thiếu Du có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh tới, cỗ lực lượng này rất quỷ dị, dường như khống chế không gian, một cỗ hấp lực từ đó truyền ra, khiến cho tốc độ của bản thân Lục Thiếu Du chậm hơn vài phần.
Sắc mặt Lục Thiếu Du kinh ngạc, chân khí trong cơ thể bạo phát, vòng xoáy dưới chân trong nháy mắt hiện lên, tốc đọ tăng vọt rất nhiều, sưu một tiếng hóa thành một đạo quang mang trong nháy mắt thoát khỏi không gian bị vây quanh.
Lục Tiểu Bạch ở bên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, hắn phát giác mình căn bản là không nhìn thấy thân ảnh của công tử, chỉ có thể thấy một đạo tàn ảnh mà thôi.
Sưu!
Một đạo thân ảnh trống rỗng xuất hiện, dáng vẻ có chút già lua yếu đuối, hai mắt bắn ra tinh mang, lập tức khôi phục lại ánh mắt mờ đục, trên người mặc quần áo dệt bằng vải thô, toàn thân dường như là một người chỉ bước một bước nữa là có thể nhắm mắt
– Lão đầu tử, con nhớ người muốn chết.
Lục Thiếu Du thu hồi chân khí, nhanh chóng đi tới bên người Nam thúc, cảm giác thực lực vừa rồi của Nam thúc, trong lòng Lục Thiếu Du rất là kinh ngạc, trước đây hắn nhìn không ra được thực lực của Nam thúc, hiện tại vẫn như cũ không thể nhìn ra được.
– Ta nghe được tin tức, nói ngươi đã chết dưới vách núi, nhưng ta biết tiểu tử ngươi không dễ chết được.
Lão bộc tên Nam thúc kia dùng ánh mắt mờ đục trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt tựa hồ cũng mang theo một tia tán thưởng.
– Tiểu tử mạng lớn, không chết được.
Lục thiếu du khẽ cười nói.
– Vũ Tướng nhất trọng, thực lực không tồi, Phù Quang Lược Ảnh của Vân Dương Tông cũng lấy được rồi chứ.
– Không nhục sứ mệnh, rốt cuộc cũng chiếm được Phù Quang Lược Ảnh.
Lục thiếu du đắc ý đích cười.
– Còn có thứ đó thì sao?
Nam thúc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn kỹ Lục Thiếu Du nói.
– Ở đây.
Lục thiếu du nói xong, trên nhẫn trữ vật ẩn trên tay xuất hiện một đám quang mang bắn về phía Nam thúc.
Sưu.
Quang mang trong tay Nam thúc chợt lóe, nhất thời hiện ra một vật giống như hình vuông, đây là một vật cao chừng nửa thước, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng lúc này nhìn thấy vật này, ánh mắt Nam thúc xuất hiện vẻ khác thường.
Không ngừng đánh giá vật trong bàn tay, khóe miệng Nam thúc hiện lên tiếu ý, lập tức nói:
– Không sai, tiểu tử ngươi quả thực có chút bản lĩnh, bảo bối của Vân Dương Tông, không ngờ thực sự bị ngươi đắc thủ được.
– Nói đến thì dài dòng, thúc đừng cho là dễ.
Lục Thiếu Du nói.
– Vào đi, nói chuyện với ngươi một chút.
Lão bộc Nam thú nói với Lục Thiếu Du xong lập tức quay sang Lục Tiểu Bạch nói:
– Tiểu Bạch, ngươi về trước đi.
– Vâng, Nam thúc.
Lục Tiểu Bạch kính cẩn trả lời, lập tức rời khỏi đình viện.
Trong một căn phòng, Lục Thiếu Du ngồi xuống, tinh quang trong mắt Nam thúc thu lại, khôi phục vẻ mờ đục trong mắt.
Sau đó Lục Thiếu Du đem chuyện xảy ra trong ba năm nói với Nam thúc, ngay cả chuyện liên quan tới Thánh Thủ Linh Tôn cũng không ngoại lệ, đối với Nam thúc này Lục Thiếu Du đương nhiên hết sức tín nhiệm.
Từ chuyện trong Sơn Mạch Vụ Đô cửu tử nhất sinh cho tới Phi Linh môn, cuối cùng tới đại hội Tam tông Tứ môn gần đây, còn có cả lý do tại sao lấy được Vạn Niên Xích Đồng Lục Thiếu Du cũng không dấu diếm.
Từng chuyện Lục Thiếu Du nói ra, khuôn mặt không bao giờ có chút gợn sóng của Nam thúc lúc này có chút biến hóa.
– Nam thúc, chuyện ba năm của con đại khái là như vậy.
Cuối cùng Lục Thiếu Du nói.
– Ba năm ngày, quả thực không hề dễ dàng, coi như là vận khí của ngươi.
Nam thúc kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Du lại nói:
– Thánh Thủ Linh Tôn, không nghĩ tới ngươi cũng có một đoạn duyên phận này. Khôi lỗi, trận pháp, còn có khống thú thuật, ngươi nên luyện tập nhiều hơn, đối với ngươi có không ít chỗ tốt.
– Nam thúc, người cũng biết Thánh Thủ Linh Tôn sao?
Lục Thiếu Du có chút kinh ngạc hỏi Nam thúc.
– Không nhận ra, ta chỉ từng nghe nói qua mà thôi, hắn là một trong những siêu cấp cường giả thế hệ trước, danh hào trên toàn bộ đại lục đều vô cùng vang dội.
Nam thúc cười nói.
Lục Thiếu Du đảo mắt cũng lập tức hiểu được, vị sư phụ tiện nghi Thánh Thủ Linh Tôn này đã ngã xuống trong sơn động kia mấy nghìn năm. Mặc dù cường giả Linh Tôn cũng có tuổi thọ không ngắn, nam thúc được nhiên không biết Thánh Thủ Linh Tôn là đúng rồi.
– Không nghĩ tới quán quân đại hội Tam tông Tứ môn lại bị ngươi nắm lấy, thực lực quả nhiên không tồi.
Nam thúc dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lục Thiếu Du, lại nhướng mày nói:
– Ngươi vừa nói, trên đại hội Tam tông Tứ môn cũng xuất hiện một vũ giả toàn hệ sao?
– Đúng vậy, vũ giả toàn hệ, tứ hệ đều có.
Lục Thiếu Du nói.
– Vũ giả toàn hệ.
Vẻ mặt Nam thúc trầm xuống, không biết suy nghĩ cái gì, lập tức nói:
– Được rồi, ngươi đã lấy được Vạn Niên Xích Đồng, ta cũng nên nói cho ngươi một ít lai lịch của Vạn Niên Xích Đồng này.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Nam thúc, đối với lai lịch của Vạn Niên Xích Đồng, Lục Thiếu Du cũng không hiểu được bao nhiêu. Chỉ từ trong miệng Vân Khiếu Thiên biết được một chút.