Nhìn qua giống như tiên tử, từng bước đi đều vô cùng kinh diễm. Mỗi một lần ra tay không ai có thể chống lại, thế nhưng nàng ta cũng không muốn lấy mạng đối phương. Chỉ tới điểm là ngừng, mục đích chỉ là thu lấy ngọc giản dự thi.
Lục Thiếu Du nhìn nữ tử này. Nữ tử này tuyệt đối đủ để khiến cho bất cứ nam nhân nào cũng phải động tâm. Trong mắt Lục Thiếu Du lúc này, những nữ tử đẹp nhất gần đây hắn nhìn thấy chính là Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng cùng Lữ Tiểu Linh chỉ hơi thua một chút mà thôi. Mà dung mạo của nữ tử này đủ để so sánh với Độc Cô Cảnh Văn cùng với Lục Vô Song, cho dù là khí chất thì cũng không thua Lục Vô Song bao nhiêu. Thế nhưng so về sự yêu mị thì không có cách nào so sánh với Bạch Linh. Sự yêu mị của Bạch Linh chính là tới từ huyết mạch, cho nên căn bản không có cách nào so sánh được với nàng.
– Lần này đối thủ quả thực không ít.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, Lục Thiếu Du cũng nhìn ra mấy đối thủ tuyệt đối mạnh mẽ. Nguyên Nhược Lan, Lam Thập Tam, còn có thanh niên áo xám, Thánh Nữ Thiên Địa các, Lăng Thanh, còn có nữ tử mặc y phục màu cam của Tứ các Tứ đảo.
Sưu Sưu.
Suy nghĩ linh tinh một chút, thân ảnh Lục Thiếu Du lập tức biến mất tại chỗ. Đối thủ càng nhiều, vậy thì bây giờ hắn cũng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất tích lũy ngọc giản mà thôi. Lúc này trên người hắn chỉ có hơn sáu chục điểm, còn xa mới đủ.
– A…
Trong những nơi thân ảnh Lục Thiếu Du đi qua, từng Vũ Suất cùng Linh Suất đều phát ra tiếng kêu thảm thiết. Một cánh tay trực tiếp bị đứt đoạn, ngựcbị đánh một chưởng, lập tức chết oan uổng. Thậm chí ngay cả trước khi chết bọn họ cũng không biết mình bị ai đánh chết. Hơn chục khối ngọc giản trong ngực mỗi người đều bị thanh niên áo xanh này thu vào trong tay. Sau đó trong nháy mắt thanh niên áo xanh này lại nhanh chóng chuyển sang một mục tiêu khác.
Lúc này, không có một chút bất ngờ nào, tất cả mục tiêu bị Lục Thiếu Du chọn đều trong một chiêu mất mạng. Cũng chẳng chào hỏi một câu. Những người này đều chấp nhận mạo hiểm tới đây, mất mạng cũng chỉ trách thực lực không đủ mà thôi. Mạnh được yếu thua vốn là quy luật trên thế giới này. Cho dù hắn chào hỏi chỉ sợ những người này cũng không ngoan ngoãn giao ra ngọc giản. Chỉ cần không phạm quy thì hắn có thể tùy tiện đánh chết đối thủ. Nếu chào hỏi thì thời gian chào hỏi cũng đủ để hắn đánh chết một người, cũng đủ để người khác đánh lén. Cho nên hắn chỉ có thể nhanh chóng đem đối thủ đánh chết. Đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Lập tức từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Lục Thiếu Du trực tiếp đánh chết một đối thủ. Chỉ cần là mục tiêu Lục Thiếu Du chọn, tuyệt đối không có cách nào chạy thoát.
Ngày thứ tư quả thực chính là ngày đồ sát. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong quảng trường. Thanh âm bạo liệt giống như tiếng sấm vang lên không dứt bên tai. Đám khán giả chung quanh lúc này cũng trợn mắt líu lưỡi. Hóa ra tràng thi đấu này không ngờ lại huyết tinh như vậy. Thế nhưng trong huyết tinh này lại khiến cho người ta vô cùng kích động.
Hoàng hôn, khi tiếng chuông tuyên bố nửa canh giờ nghỉ ngơi vang lên, tất cả mọi người đều bắt đầu nghĩ ngơi. Cơ hồ lát tất cả mọi người đều nhét đan dược vào trong miệng. Trên quảng trường, vốn tám trăm người trừ đám đệ tử thân truyền ra, trải qua một ngày đã trực tiếp giảm bớt đi năm trăm. Số lượng thi thể hiện tại có hơn hai trăm, trong đó có hơn năm chục cỗ thi thể toàn thân hư thối. Khi các đệ tử Thiên Địa các tiến lên thu thập những cỗ thi thể này Lục Tâm Đồng phải đưa cho đám người đó mấy khỏa đan dược, để cho bọn hắn ăn vào, bằng không một khi tới gần thi thể sẽ bị độc khí nhập thể.
Loại giết chóc huyết tinh này khiến cho ba trăm người còn lại đã mất đi sự đoàn kết, ngược lại trên người lại có sát khí nổi lên. Những người còn lại hầu như đều là những người có thực lực mạnh nhất. Đến giờ phút này bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là đầu hàng, hai là tiếp tục chiến một trận, nếu như có thể một trận thành danh thì hết thảy đều đáng giá.
Tất cả mọi người dường như đều lựa chọn cái thứ hai, vì cơ hội kia tất cả mọi người đều lựa chọn liều mạng. Nhìn những đệ tử tiểu thế lực cùng tán tu, trong nội tâm Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể thở dài. Khi trước nếu là hắn chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn cái thứ hai a. Trong cuộc đời cũng nên lựa chọn một lần. Những lựa chọn này chính là cơ hội duy nhất, cho dù biết bản thân mình không nhất định thành công, có lẽ những người thực lực mạnh hơn sẽ cười bọn hắn không biết tự lượng sức mình. Thế nhưng trong lòng bọn họ lúc này đang nghĩ, chỉ có cơ hội như thế này mới khiến cho bọn hắn bỗng nhiên rạng danh, mới được người ta chú ý.
– Cha, số người không nhiều, những người còn lại thực lực càng ngày càng mạnh. Dương Quá tiên sinh liệu có bị nguy hiểm hay không? Mấy ngày nay số người chết không ít a.
Trên thính phòng, Hoàng Đan nhìn Hoàng Chi Lương rồi nói.
– Yên tâm đi, ta đang quan sát, thực lực Dương Quá tiên sinh đã tới Linh Vương, cho dù là những đệ tử đại môn đại phái kia cũng không có bao nhiêu người có thể chống lại.
Hoàng Chí Lương nói.
Nửa canh giờ sau, thi đấu lại một lần nữa bắt đầu. Trên quảng trường đã bị đệ tử Thiên Địa các thu dọn sạch sẽ, thế nhưng những vết nứt trên mặt đất lại không có cách nào khắc phục ngay được.
Lúc này sắc trời đã vào đêm, đêm nay ánh trăng sáng ngời, bầu trời bị màn đêm bao phủ, trong không trung có từng cơn gió lạnh thổi qua.
– Đêm tối này mới là lúc thích hợp để giết người.
Lục Thiếu Du đem tâm thần thỏa ra bốn phía. Trong thời gian một ngày vừa rồi hắn chỉ đạt được một trăm năm mươi khối ngọc giản mà thôi. Ngày mai là ngày thứ sáu, sợ rằng đêm nay sẽ là một đêm không yên tĩnh. Tuy rằng màn đêm đối với vũ giả mà nói cũng không sinh ra ảnh hưởng quá lớn. Thế nhưng chung quy cũng vẫn có một chút ảnh hưởng. Mà trong màn đêm này linh giả quả thực có thêm không ít ưu thế.
Mà Lục Thiếu Du cũng thật không ngờ, dưới màn đêm này, đối với khói độc màu đen của Lục Tâm Đồng càng có chút ưu thế.
– A.
Sau khi màn đêm buông xuống không lâu, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, xen lẫn từng thanh âm bạo liệt. Năng lượng các loại thuộc tính không ngừng bộc phát ra quang mang chói mắt, giống như tia chớp chiếu rọi trên không. Mỗi khi năng lượng thuộc tính bộc phát thì lại khiến cho đám khán giả chung quanh nhìn thấy sự tình trên quảng trường một lát ngắn ngủi. Lúc này trên quảng trường tràn ngập thi thể, vô cùng thê thảm.
– Ta nhận thua.
– Ta nhận thua.
Ban đêm, trình độ kịch liệt không thua kém gì ban ngày.
Sáng sớm, khi cơn gió thổi qua, trên mặt sông xuất hiện mảnh sương mù mỏng, xen lẫn khí tức lạnh lẽo. Khi ánh mặt trời chiếu xuống thì trên quảng trường lúc này xuất hiện hơn trăm cỗ thi thể. Mà trên trăm cỗ thi thể này có hơn ba chục cỗ thi thể vì độc công của Lục Tâm Đồng mà mất mạng.