Không gian chi lực của Chu Tước nhất tộc không giống với tu luyện giả tu luyện không gian áo nghĩa bình thường, thi triển là linh biến, thân hình hóa thành bản thể Chu Tước nhất tộc, Lục Thiếu Du cũng có thể vận dụng thiên phú không gian của Chu Tước hoàng tộc nữa.
Mà giờ muốn đi vào trong cấm chế, dùng thiên phú không gian của Chu Tước nhất tộc hẳn có thể làm được.
“Cô! “
Hai cánh chấn động, không gian chung quanh đều lắc lư chập trùng, mang theo hỏa viêm nóng bỏng cuồn cuộn, thân hình mặc dù lao vào trng cấm chế cường hãn kia nhưng nó cũng chỉ cản trở trong chớp mắt ngắn ngủi, một giây sau đã bị Chu Tước chi khu của Lục Thiếu Du xuyên thủng qua.
Lúc thân ảnh Lục Thiếu Du lần nữa xuất hiện thì thân đã ở trong một gian thạch thất phong cách cổ xưa rồi.
Chu Tước chi khí thu liễm, Lục Thiếu Du nhìn quanh mọi nơi trong thạch thất.
Trên một cái giường đá màu xanh có một thân hình áo lam đang ngồi khoanh chân, bộ dáng chừng năm mươi tuổi, trông rất sống động, thân mặc một bộ áo bào rộng màu xanh da trời, toàn thân không biết từ chỗ nào tỏa ra một cỗ khí tức khiến lòng người nhộn nhạo, bất quá trong loại sinh cơ này lại lộ ra một cỗ tử khí.
– Thủy thuộc tính tu vị bát nguyên trung viên mãn, đã chết, sợ rằng thời gian cũng rất xưa rồi.
Kim Sắc Tiểu Đao ở trong đầu Lục Thiếu Du nói.
Lục Thiếu Du khẽ động lòng, gọi Thái Thanh ra từ trong Thiên Trụ Giới, ánh mắt cũng nhìn một lượt quanh giường đá kia, thân người áo lam kia tay trái cầm một thanh đoản kiếm đâm vào trên giường đá, thân kiếm bí vân quanh quẩn, khiến lòng run sợ.
Trong lòng bàn tay phải người kia lại nắm một cái trữ vật giới chỉ, trong trữ vật giới chỉ, có năng lượng rõ ràng lan tràn ra.
Lục Thiếu Du cẩn thận nhìn qua, phát hiện trên thân người mặc áo bào màu xanh da trời kia không biết từ chỗ nào tỏa ra một cỗ khí tức mạnh mẽ, hắn nhìn kỹ lại thì đúng là từ trong chiếc trữ vật giới chỉ kia nhộn nhạo ra.
– Ồ…
Khuôn mặt Lục Thiếu Du tràn đầy vẻ kinh nghi, khí tức nhộn nhạo ra từ trong trữ vật giới chỉ kia càng nhìn kỹ càng cảm thấy thâm bất khả trắc, trong cổ xưa thẩm thấu ra một loại khí tức sinh cơ bừng bừng, sợ rằng chính vì sinh cơ chi khí này nên mới có thể khiến người này dù không biết đã vẫn lạc bao nhiêu năm nhưng vẫn còn có thể giữ lại bộ dáng cực kỳ sống động kia.
– Ta biết rồi, thì ra là vật ấy, không nghĩ tới ở đây còn có thể nhìn thấy vật ấy.
Kim Sắc Tiểu Đao nói trong đầu Lục Thiếu Du:
– Tiểu tử, trên người tên Bát nguyên trung viên mãn này có lưu lại một phần thủy thuộc tính áo nghĩa chi nguyên, còn có truyền thừa của hắn, thanh đoản kiếm này cũng là Thông Linh Bảo Khí thủy thuộc tính, bất quá hẳn là đã bị thương tương đối nặng, sau khi bị người nhận chủ có lẽ có thể dần dần khôi phục lại, bất quá thứ bên trong trữ vật giới chỉ kia mới chính thức không tệ.
– Đao thúc, trong trữ vật giới chỉ kia có bảo vật gì?
Ánh mắt Lục Thiếu Du thầm động, truyền thừa của Bát nguyên trung viên mãn và Thông Linh Bảo Khí, Kim Sắc Tiểu Đao cũng không chút để vào mắt, nhưng thứ trong trữ vật giới chỉ kia lại có thể khiến Kim Sắc Tiểu Đao nói là không tệ, có thể nghĩ, sợ rằng là bảo vật cấp độ chí bảo rồi.
Kim Sắc Tiểu Đao nói với Lục Thiếu Du:
– Nói rất dài dòng, đến lúc đó ta lại nói cho ngươi biết.
– Thánh chủ…
Thái Thanh rung động nhìn quanh thạch thất, khí tức nhộn nhạo ra từ trong thân hình kia đủ để khiến nàng run sợ, đôi mắt lập tức đã rơi vào trên người Lục Thiếu Du.
– Xem ra trong này cũng không có quá nhiều bảo vật, một kiện Thông Linh Bảo Khí, một phần thủy thuộc tính áo nghĩa bổn nguyên, một phần truyền thừa của cường giả Bát nguyên Hóa Hồng, còn có một Trữ Vật Giới Chỉ.
Lục Thiếu Du nói với Thái Thanh:
– Chủ thuộc tính của ngươi là mộc thuộc tính, còn có lôi thuộc tính, mặt khác còn có thời gian áo nghĩa và thủy thuộc tính áo nghĩa đúng không?
– Đúng vậy.
Thái Thanh gật đầu, nghe thấy một kiện Thông Linh Bảo Khí, một phần thủy thuộc tính áo nghĩa bổn nguyên, một phần truyền thừa của cường giả Bát nguyên Hóa Hồng, chừng đó đủ khiến nàng cảm thấy quá mức rung động rồi.
Lục Thiếu Du mắt nhìn Thái Thanh nói:
– Thông Linh Bảo Khí và thủy thuộc tính áo nghĩa bổn nguyên, cùng với phần truyền thừa của cường giả tu vị Bát nguyên Hóa Hồng này đều cho ngươi đi, ta đối với cái trữ vật giới chỉ kia có chút tò mò, ta lấy trữ vật giới chỉ này là được rồi.
Thái Thanh nói:
– Thánh chủ, dựa theo lời lúc trước, Thánh chủ có thể tuyển chọn lựa ba loại a.
“Xùy~~… “
Lục Thiếu Du khẽ nhúc nhích áo bào xanh, trong lòng bàn tay tuôn ra một cỗ hấp lực, thu trữ vật giới chỉ trong tay phải thân ảnh kia vào trong tay, nhìn Thái Thanh cười cười, nói:
– Không sao, ta lấy cái trữ vật giới chỉ này là được rồi, cái khác đều cho ngươi, Thông Linh Bảo Khí và truyền thừa Bát nguyên Hóa Hồng, tạm thời không nên tiết lộ tin tức đi ra ngoài, ta giúp ngươi mang ra ngoài trước, đến lúc đó có bị người đoạt lấy hay không còn phải xem ngươi có phúc duyên hay không mới được.
Trước cửa vào Bí Cảnh, sau khi Lục Tâm Đồng bố trí xuống cấm chế độc vụ, còn có ba người Phi Thiên lão yêu, Viêm Quang lão đạo, Song Kỳ lão quái trông coi, người các thế lực lớn và một ít Cổ Tộc sắc mặt đều không dễ coi lắm, nhưng cũng không dám mạnh mẽ xông tới.
Dư gia cũng bị dọa đi rồi, mọi người không thể không cố kỵ thân phận của Tây Phương Cầu Bại kia được.
Huống chi hiện giờ còn có Tuyệt Linh Độc Cốc ở đó, mọi người lại càng cảm thấy kiêng kị hơn.
Ngược lại đám người Thái Hoa Đạo lại cao hứng không thôi, lập tức tiến lên trò chuyện thân mật với Lục Tâm Đồng, thậm chí rất hùng hồn tỏ vẻ muốn đưa tặng một đám khôi lỗi tọa giá Mị Ảnh và Phi Hổ chiến hạm đang cực kỳ đắt hàng của Phi Linh thương hội hiện giờ cho Tuyệt Linh Độc Cốc.
Lục Tâm Đồng vẫn nhẹ nhàng cười, uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của Thái gia, đồ của Phi Linh thương hội, nếu nàng muốn thì tự nhiên không thiếu rồi.
“Sưu sưu. “
Mấy canh giờ sau, trong ánh mắt trông ngóng của mọi người, hai người người Lục Thiếu Du và Thái Thanh rốt cục cũng ra khỏi Bí Cảnh.
Lục Tâm Đồng cũng lập tức thu hồi cấm chế khói độc, từng tia ánh mắt lập tức chờ mong rơi vào trên thân hai người Lục Thiếu Du và Thái Thanh đi ra khỏi Bí Cảnh, tất cả mọi người muốn biết bọn hắn ở trong Bí Cảnh kia rốt cuộc đã nhận được bảo vật gì.
Chỉ có điều thần sắc Lục Thiếu Du và Thái Thanh đều ảm đạm.
– Aizz…
Lục Thiếu Du than nhẹ một tiếng thật dài, nói với Thái Hoa Đạo:
– Thái trưởng lão, cấm chế bên trong thật sự quá mạnh mẽ, ta cũng không cách nào phá vỡ được.
– Không mở được cấm chế…?
Mọi người chung quanh nghe vậy, lập tức liền lộ ra vẻ hả hê, đều cảm thấy cao hứng không thôi, bất kể như thế nào, bảo vật bên trong vẫn chưa bị người đạt được.
– Không thể nào…
Chỉ có Thái Hoa Đạo và người Thái gia nguyên đám sắc mặt đều cứng lại.
Lập tức Lục Thiếu Du mặc kệ mọi người hỏi thăm đủ kiểu vẫn một mực chắc chắn cấm chế bên trong vẫn chưa mở ra.