- Là Bát Phẩm Liệt Dương Châu, Tiêu huynh đệ, vận khí ngươi cũng được đấy, đoán chừng chủ quán kia mấy ngày tới đều ăn không nổi cơm.
Tiêu Phàm bọn hắn rời khỏi chợ đêm, Hướng Vinh không khỏi trêu ghẹo nói.
- Chỉ dựa vào vận khí sao?
Y Vân cổ quái nhìn Tiêu Phàm, đây rõ ràng là hướng về Liệt Dương Châu.
- Nói ra, là Hướng Lão ngươi vận khí tốt mới đúng, có Liệt Dương Châu này, ta có chín phần nắm chắc chữa khỏi bệnh cho ngươi.
Tiêu Phàm cười nói.
- Thực sao?
Hướng Vinh vô cùng kích động, sau đó không chút do dự lấy ra một Hồn Thạch Tạp đưa cho Tiêu Phàm.
- Hướng Lão, ngươi làm cái gì vậy?
Tiêu Phàm vội vàng đẩy Hồn Thạch Tạp trở về.
- Tiêu huynh đệ, ngươi thay ta chữa bệnh, sao ta có thể để ngươi tốn kém chứ?
Con ngươi Hướng Vinh kiên định nói.
- Liệt Dương Châu cũng không phải dùng qua một lần là không thể dùng nữa.
Tiêu Phàm vẫn lắc đầu.
- Tiêu lão đệ, cất đi, Ngọc Cơ Hoa kia giá trị không nhỏ, còn có khối thạch đầu ngươi lần trước mua, đoán chừng cũng không đơn giản.
Y Vân kịp thời ngắt lời, cười nói.
- Vậy thì cám ơn Hướng Lão.
Tiêu Phàm thu hồi Hồn Thạch Tạp, Ngọc Cơ Hoa mặc dù dùng trên người Phong Lang, nhưng mà lần trước mua thạch đầu kia quả thực cũng cần không ít Hồn Thạch. Hơn nữa, còn có Tử Đan Tham trên người hắn, đoán chừng cũng phải dùng hết một nửa.
- Phải rồi, Tiêu huynh đệ, ngươi có phải cùng Lâm Tiêu có thù gì hay không, L