Sát khí trên người Vân Phán Nhi như hồng thủy trùng kích bốn phương tám hướng, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất vội vàng mang theo Vân Khê lui ra phía sau.
Lúc hai người nhìn về phía Tiêu Phàm lại phát hiện Tiêu Phàm vừa mừng vừa sợ, mảy may không có vì Vân Khê chết mà cảm thấy bất luận cái gì thương tâm, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất không hiểu nhìn Tiêu Phàm.
Bọn hắn mới vừa muốn mở miệng lại đột nhiên nghe được tiếng ho khan vô cùng suy yếu, hai người tựa như nhìn thấy quỷ, ánh mắt nhao nhao rơi trên người Vân Khê.
- Vân Khê, ngươi không chết?
Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất hai người trăm miệng một lời kêu lên.
- Nhỏ giọng một chút!
Tiêu Phàm làm một cái thủ thế im lặng, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất vội vàng ngậm miệng không nói.
- Công tử, việc này?
Vân Khê con ngươi rung động, nhìn thấy Vân Phán Nhi giờ phút này, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
- Yên tâm, nàng không có việc gì.
Tiêu Phàm cười cười, sau đó một tay khoác lên trên bờ vai Vân Khê, một cỗ bạch sắc lực lượng dọc theo cánh tay hắn nhanh chóng rót vào thể nội Vân Khê, hướng về Hồn Hải phá toái dũng mãnh lao tới.
Con ngươi Vân Khê bỗng nhiên co rụt lại, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, nhưng mà Tiêu Phàm chỉ cười không nói, tụ thanh âm thành tuyến nói:
- Việc này bản thân ngươi biết rõ là được, còn nữa, Vân Phán Nhi có thể đánh vỡ Huyền Âm Tuyệt Mạch đều bởi vì ngươi.
- Đánh vỡ Huyền Âm Tuyệt Mạch