Tiêu Phàm không dừng lại, tiếp tục lĩnh ngộ Tâm Luyện Cổ Kinh, theo sự lĩnh ngộ của hắn, văn tự xuất hiện trên Vô Tận Chiến Điển càng ngày càng nhiều.
Tâm Luyện Cổ Kinh hắn không hiểu nhiều, nhưng cũng biết, những văn tự này đều ghi lại một chút tinh túy của Tâm Luyện Cổ Kinh.
Vô Tận Chiến Điển lại chủ động ghi lại văn tự của Cổ Kinh?
Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện cổ quái như vậy, phải biết rằng, trước đây cho dù là tuyệt phẩm công pháp, Vô Tận Chiến Điển cũng chưa từng ghi lại.
Trong nháy mắt Tiêu Phàm nghĩ đến một vấn đề, có lẽ Thần giai công pháp dưới con mắt của Vô Tận Chiến Điển, cấp bậc quá thấp, không có tư cách để nó ghi lại.
Thời gian khoảng nửa ngày, Vô Tận Chiến Điển cuối cùng cũng ngừng lại.
Sau khi Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tâm Luyện Cổ Kinh một lần, trên một trang vàng của Vô Tận Chiến Điển ghi chép được nửa trang, chuyện này khiến Tiêu Phàm không còn gì để nói.
Cổ Kinh trong truyền thuyết, mà chỉ xứng ghi chép nửa trang trên Vô Tận Chiến Điển?
Không hiểu vì sao, Tiêu Phàm có cảm giác tất cả tinh hoa của Tâm Luyện Cổ Kinh đều nằm trong nửa tờ này, những thứ khác đều là vật trang trí mà thôi.
Sau đó hắn lại thử lĩnh ngộ một lần nữa, nhưng Vô Tận Chiến Điển không còn bất kỳ biến hóa nào.
"Vô Tận Chiến Điển, vô tận?" Trong miệng Tiêu Phàm lẩm bẩm, tựa như hiểu được cái gì, trên mặt hiện lên nụ cười.
Mặc dù hắn không biết Vô Tận Chiến Điển có cấp bậc gì, nhưng khẳng định không thấp hơn Cổ Kinh, nế