“Nếu như tôi làm bạn trai cô thì cũng có gì không tốt, cũng không ủy khuất gì? Sao phải vội vã giải thích?”
Diệp Lăng nhìn Hàn Thanh Tâm cười hắc hắc nói.
Hàn Thanh Tâm thiếu chút nữa tức chết, cái tên này từ đâu chui ra, xứng đôi với cô sao?
“Nếu anh đã không có chuyện gì thì tôi đi đây.”
Hàn Thanh Tâm đứng dậy, vóc dáng hoàn mỹ hiện rõ trước mắt Diệp Lăng, cô ngập ngừng nói:
“Tôi đã đóng tiền thuốc men, anh cũng nên xuất viện đi.”
Nói xong, Hàn Thanh Tâm định bước ra phòng bệnh.
“Chờ một chút!”
Diệp Lăng trợn trừng mắt, nói:
“Mỹ nữ, đối nhân xử thế không thể như vậy chứ? Dựa theo pháp luật ở đây, đầu tiên, cô chạy xe nhanh vào ban đêm là vi phạm. Thứ hai, cô đâm vào tô, lẽ nào chỉ trả chút tiền thuốc là xong? Tiền tổn thất tinh thần, còn phí bị thương sắp tàn phế gì đó, những thứ này cô đều phải trả chứ?”
Sau khi linh hồn của hắn dung hợp với Diệp Lăng, cũng đã dung hợp với ký ức nơi đây, đối với một số thứ ở trên trái đất cũng nhận biết cực nhanh.
“Tiền tổn thất tinh thần thì tôi biết, nhưng mà phí bị thương tàn phế là cái thứ gì? Anh tàn phế chỗ nào? Phế cái đầu anh à?"
Hàn Thanh Tâm lộ rõ vẻ tức giận, bất mãn nói:
“Anh đang dự định vơ vét tài sản của tôi sao?”
“Tuyệt đối không có.”
Diệp Lăng khoát tay áo, nói:
“Có điều cô đâm vào tôi, làm xương cốt toàn thân tôi suýt chút biến thành bột phấn, nếu giám định chắc chắn là bị thương tàn phế rồi, không phải, ít nhất cũng là tàn phế đến gần chết a? Thậm chí có khả năng tử vong cao.”
“Anh.. không phải hiện tại anh đang rất khỏe mạnh sao?”
Hàn Thanh Tâm nói.
“Tôi...”
Trong lúc nhất thời, Diệp Lăng có hơi lắp bắp, bây giờ mình đúng là rất khỏe mạnh.
Trên thực tế, Diệp Lăng dung hợp với ký ức Diệp Lăng cũ, biết tình huống của mình bây giờ.
Trên người không có đồng nào!
Nghèo!!!
Còn chuyện trước kia hắn bị Lưu Phỉ rời bỏ, Diệp Lăng cũng không cảm thấy phẫn nộ bao nhiêu, dù sao kẻ bị bỏ rơi không phải là mình.
Vấn đề quan trọng bây giờ là lấy tiền... đâu ra???
Có thể lái được chiếc Ferrari, cô gái này chắc không phải là người bình thường.
Mấu chốt là, mỹ nữ này đụng vào mình, hơn nữa đụng cho thịt nát xương tan mà không chịu bồi thường, còn bảo mình vơ vét tài sản!
“Được rồi, tóm lại là ngươi đòi tiền đúng không?”
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có một nam tử trẻ tuổi đi tới, thoạt nhìn tuổi tác của anh ta không chênh lệch với Hàn Thanh Tâm bao nhiêu. Gã chính là cái tên trong đoàn đua xe lúc trước, sau khi Hàn Thanh Tâm đụng phải Diệp Lăng, gã còn khuyên Hàn Thanh Tâm bỏ chạy, đổ thừa cho Diệp Lăng bị sét đánh chết.
Gã tên là Trần Hoành, nổi tiếng là một tên phú nhị đại ở thành phố Đông Hải, cha gã là chủ tịch của tập đoàn Đông Cường, giá trị chí ít cũng có tầm mười tỉ.
Trước đó Trần Hoành có gọi điện cho Hàn Thanh Tâm, Hàn Thanh Tâm luống cuống bởi vì mình đụng trúng Diệp Lăng nên liền nói cho Trần Hoành biết mình đang ở bệnh viện.
Trần Hoành vốn đã rất thích Hàn Thanh Tâm, nên đương nhiên là chạy tới ngay lập tức.
Chỉ có điều, gã mới vừa đến phòng bệnh đã nghe được Diệp Lăng đang ‘Vơ vét tài sản’ của Hàn Thanh Tâm, gã không bởi vì Diệp Lăng không có việc gì mà thở phào nhẹ nhõm. Mà ngược lại, trong lòng gã lại toát ra một tia giận dữ.
“Nói đi, cậu muốn bao nhiêu?”
Trần Hoành liếc mắt nhìn Diệp Lăng một cái, nói:
A! Thật vất vả mới bắt được một cái cơ hội như vậy, sao có thể bỏ qua công phu sư tử ngoạm? Nhưng Diệp Lăng vẫn bình tĩnh nói:
“Tôi đòi tiền cô ấy, mắc mớ gì tới anh?”
Diệp Lăng liếc mắt nhìn Trần Hoành, trong lòng cũng nhớ tới đám con cháu của các thế lực trên Tiên giới kia.
Thứ người như vậy? Trên Trái Đất gọi là con nhà giàu, phú nhị đại a...
Diệp Lăng xem thường nhất là những người như thế này, đời trước, hắn cũng không ít lần cho những loại người như này nếm mùi vị đau khổ, đời này đi tới Trái Đất càng không thể bỏ qua.
“Mục đích của cậu chính là tiền, tôi nói đúng không?”
Trần Hoành khinh bỉ nhìn Diệp Lăng, châm chọc nói:
“Nếu mục đích là tiền, vậy cậu còn quản ai trả làm gì? Miễn cậu có tiền là được rồi.”
“Đừng nói như vậy.”
Hàn Thanh Tâm bất mãn nhìn Trần Hoành một cái.
Hàn Thanh Tâm cũng là phú nhị đại, nhưng được gia đình giáo dục tương đối tốt, nếu không cô cũng sẽ không đưa Diệp Lăng tới bệnh viện.
Nếu như không phải là bởi vì đêm nay tâm tình cô không tốt cũng sẽ không đi đua xe, càng không phát sinh sự việc như bây giờ.
“Anh nói sai gì sao? Thanh Tâm, đối với loại người như thế này thì cần gì phải cho mặt mũi.”
Trần Hoành nói với Hàn Thanh Tâm một câu, vừa nhìn về phía Diệp Lăng, cao cao tại thượng nói:
“Mau nói đi? Đến cùng cậu muốn bao nhiêu tiền? Nhưng chúng ta nói trước, tiền có thể cho cậu, nhưng sau đó cậu tốt nhất không nên nói chuyện này ra ngoài.”
“Dĩ nhiên, chúng ta cũng không sợ loại người như cậu, chỉ là thêm phiền phức mà thôi.”
“Não mày bị chó ăn à?”
Diệp Lăng ngồi ở trên giường bệnh, con mắt trừng Trần Hoành, mắng:
“Tao không bị mày đâm vào, cũng không phải được mày đưa tới bệnh viện, mọi chuyện không liên quan gì đến mày, vậy mà mày tới đây sủa cái gì, mày cắn loạn cái gì? Tới đây diễn kịch à?”
“Mày.. mày chửi ai đó?!”
Trần Hoành lập tức phẫn nộ, gã đường đường là thiếu công tử của tập đoàn Đông Cường, từ nhỏ đến lớn có ai không lễ phép cung kính nói chuyện với gã? Càng chưa nói đến dám mắng gã.
“Tao đang chửi mày đó, mày có thể làm gì được tao, cắn tao à?”
Diệp Lăng giơ giơ cái tay lên nói:
“Mày có bản lãnh thì đánh tao đi! Bây giờ tao là bệnh nhân đó, mày đánh tao xem! Tao đang bị thương tàn phế, nên tiền bồi thường cũng hơi bị nhiều a!”
Trần Hoành tức giận đến cả người run lên, chẳng qua gã cũng biết những lời Diệp Lăng nói. Bây giờ Diệp Lăng chính là bệnh nhân, nếu như mình đánh hắn, chẳng may hắn có chuyện gì thì phiền phức.
“Hừ, chẳng qua tôi thấy cậu là bệnh nhân, với lại tôi cũng sẽ không tính toán với tên nghèo kiệt xác như cậu.”
Trần Hoành hít một hơi thật sâu, cười mỉa mai, đem lửa giận đè xuống, lại nói:
“Thanh Tâm là bạn gái của tôi, tôi có nghĩa vụ thay cô ấy bồi thường cho cậu, nói giá đi, đến cùng cậu muốn bao nhiêu tiền?”
“Trần Hoành, anh nói bậy gì đó?”
Hàn Thanh Tâm không khỏi nhíu đôi mi thanh tú lại.
Trần Hoành đối với Hàn Thanh Tâm như thế nào, cô thật sự cũng biết, có điều Thanh Tâm vốn không thích gã.
“Thanh Tâm, sớm muộn gì chúng ta cũng ở chung với nhau, anh là Thiếu Công Tử của tập đoàn Đông Cường, em lại là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hàn thị, nếu như chúng ta cùng một chỗ thì còn gì bằng!”
Trần Hoành cười nói với Hàn Thanh Tâm.
Trong lòng Hàn Thanh Tâm cực kì chán ghét, tâm lý thầm nghĩ nếu như tập đoàn Đông Cường thực sự đưa cho gã , chỉ sợ là mấy năm sau sẽ phá sản rồi.
Chẳng qua Trần Hoành hiện tại dù sao coi như là đối tác làm ăn với công ty của cha cô. Tuy trong lòng Hàn Thanh Tâm chán ghét, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài.
“Này, cậu đến cùng có muốn tiền hay không? Không nói thì chúng tôi đi đây, về sau còn có chuyện gì cũng đừng tới tìm chúng tôi.”
Trần Hoành nói với Diệp Lăng.
“Tôi nói là người đẹp này chỉ cần 10 vạn là được...”
Diệp Lăng trên dưới quan sát Trần Hoành một hồi, cười nói:
“Mà nếu công tử ca có tiền như vậy, thì 1000 vạn đi.”
“Cái gì?!”
Trần Hoành nghe Diệp Lăng lập tức muốn điên:
“Mày định vơ vét tài sản của tao à?”
Trần Hoành thật sự là tức giận muốn chết, cần tiền cũng không cần phải 1000 vạn chứ?
Hơn nữa, vì sao Hàn Thanh Tâm là 10 vạn, còn mình thì 1000 vạn?
Chẳng lẽ cái tên này cũng có ý với Hàn Thanh Tâm?
Tiền là việc nhỏ, nhưng Hàn Thanh Tâm, Trần Hoành tuyệt đối không dám khinh thường!
...