Editor: Phong Lữ
***
Chử Đồng quay đầu lại liếc nhìn cô ta, cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt vô tội tràn ngập sợ hãi: “Cô ở lại với tôi được không, chờ người của bên tôi đến, ngộ nhỡ cô ấy được đưa ra, tôi sợ trông thấy bộ dạng của cô ấy.”
“Chẳng phải cô ấy là bạn của cô sao? Cô còn sợ?”
“Cô có thể tưởng tượng một người một khắc trước vẫn còn xinh đẹp, đẩy ra thì dung nhan bị hủy hoại không? Cô ấy chịu không nổi, tôi cũng vậy, tôi cũng không biết làm thế nào để an ủi cô ấy.”
Chử Đồng hất tay cô ta ra.
“Cũng không cần an ủi gì, có thể cố gắng được thì phải cố gắng, không cố được cũng phải cố, chẳng lẽ không muốn sống nữa?”
Cô gái kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, cô ta muốn nói Chử Đồng thật máu lạnh, nhưng trong trường hợp này không dám nói vậy.
“Dù gì cô cũng là nhà báo, chuyện gì phải có kết quả mới đi đúng không?”
“Bây giờ cô đồng ý cho tôi đưa tin?”
Cô gái không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ tập trung gọi điện thoại, nhưng từ đầu đến cuối cũng không liên lạc được với ai. Cô ta lẩm bẩm một mình: “Có đúng là điện thoại cũng không mang theo bên người hay không.”
---
Dịch Sưu
Giản Trì Hoài ngồi hướng ra cửa sổ sát sàn.
Bây giờ không phải thời gian cao điểm, nhưng từ trên cao nhìn xuống, xe cộ đầu đuôi nối tiếp nhau, cũng không biết bao giờ con đường mới trở nên yên lặng.
Một tràng gõ cửa kéo tâm trí của Giản Trì Hoài trở lại, người đàn ông lên tiếng mời vào. Trợ lý đẩy cửa đi vào, đi tới trước bàn làm việc của anh.
“Tứ ca, di động của tôi vẫn luôn có người gọi, chắc là cô diễn viên hai ngày trước.”
“Diễn viên nào?” Giản Trì Hoài hờ hững hỏi lại.
Trợ lý biết anh không nhớ, cũng không giải thích nhiều: “Không biết có phải tìm anh có việc gấp hay không?”
“Không tiếp.” Giản Trì Hoài nhắm mắt, đầu dựa sát vào ghế: “Nếu anh muốn tìm chút niềm vui, thì cứ tiếp.”
Dĩ nhiên người trợ lý này không dám. Tại bữa tiệc đêm đó, hai nữ diễn viên kia ỷ có chút sắc đẹp, bạo dạn lướt qua mọi người đến bàn của họ.
Vốn dĩ, những cô gái đó cũng không gặp được Giản Trì Hoài ở những bữa tiệc loại này. Chẳng hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào lại có người trung gian mời đến nên mới chạm mặt. Mà người trung gian kia cũng là bạn bè của Giản Trì Hoài, cứ nói mãi chuyện sau này mong anh chiếu cố, còn lấy số điện thoại giúp cô diễn viên kia.
Ban đầu Giản Trì Hoài cũng không quan tâm lắm, nhưng người bạn kia cứ nhờ vả mãi, anh cũng thuận miệng đồng ý. Giản Trì Hoài cầm lấy điện thoại di động, lục trong danh bạ, sau đó đọc một dãy số.
Hai diễn viên kia lưu còn không kịp, không hiểu tại sao anh lại buột miệng đọc ra một dãy số. Mà rõ ràng số điện thoại đó là của một người trong hàng dài những cái tên lưu trong danh bạ của anh?
Sau khi Giản Trì Hoài nói vài số cuối cùng xong, rượu trong miệng của người trợ lý đang ngồi bên cạnh thiếu chút nữa phun ra ngoài, số này rõ ràng là của anh, nhưng anh cũng không dám trước mặt người ngoài làm bẽ mặt ông chủ.
Cho nên, tối hôm đó sau khi trở về, trợ lý và Giản Trì Hoài còn ngồi trong xe, di động trong tay anh không ngừng vang lên.
“Tứ ca, hy vọng sau này anh chiếu cố em nhiều hơn.”
“Tứ ca, đêm nay rất vui, hy vọng hôm khác có cơ hội một mình gặp anh.”
Gặp một mình? Lượng thông tin thật là lớn a, sau đó, lại có thêm một tin: “Tứ ca, bây giờ bọn em đang ở Thiên Ý Hiên, không biết anh có rảnh rỗi không?”
Trợ lý ho nhẹ một tiếng, sớm nhìn ra cửa sổ, điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh lại lấy ra nhìn, đúng là tin nhắn của diễn viên kia: “Tứ ca, cô ta nói hôm nay cô ta cùng bạn ra ngoài ăn cơm, còn có bạn của cô ta trong quán lẩu bị nhân viên phục vụ đổ nước sôi, phỏng chừng hủy đi dung nhan.”
“Có đúng không?” Giản Trì Hoài không lạnh không nhạt nói: “Vậy thật là đáng tiếc, tư chất vốn rất tốt.”
“Tứ ca, anh có muốn tôi qua đó một chuyến?”
“Không cần thiết.” Giản Trì Hoài cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm ra cửa sổ: “Những chuyện kiểu này đều là cậu ra mặt, phụ trách sinh hoạt về đêm sau này của Giang Ý Duy, giao cho cậu.”
Vẻ mặt trợ lý khó coi, nhìn anh một chút: “Thời gian không còn sớm, công ty cũng không còn việc gì, Tứ ca anh không về sao?”
Giản Trì Hoài khoanh tay trước ngực, anh về làm cái gì? Bán Đảo Hào Môn chỉ có một mình anh ở, về sớm hay muộn, đều cũng không gặp được người muốn gặp.
...
Bệnh viện
Chử Đồng trông thấy cô gái từ đầu đến cuối đều một mực gọi điện, trái tim cô thoáng yên ổn trở lại, khi người còn lại được đẩy ra, ý thức tỉnh táo, trên người đều quấn băng gạc, tóc vén cao, cái mảng phồng rộp trên cổ đã được phá vỡ, trên mặt cũng bị thương, cô tìm cái gương, bạn cô ở bên cạnh khóc nấc, một câu an ủi cũng nói không nên lời.
Chử Đồng cũng không cần thiết phải ở lại, người nhà của nạn nhân rất nhanh đã tới, cô liền trở về, còn phải nắm chắc bản thảo viết ra, loại chuyện này, từ sau khi cô chuyển sang mảng xã hội, cũng nhìn đến quen. Đừng nói là tranh chấp, trước kia còn có người chuyên ở trên đường cái cầm búa hạ thủ với bọn trẻ con, sau khi bị bắt, chỉ nói tâm tình không tốt muốn tìm người phát tiết. Xã hội bây giờ phát triển rất nhanh, nhưng có một số người không theo kịp bước chân của nó.
Chử Đồng quay lại xe, không phải lòng cô trở nên tê dại, mà là cô cực kỳ đồng cảm với những người này. Cô khởi động xe, muốn quay về quán lẩu vừa rồi một chuyến, phải liên lạc với người phụ trách mới được.
Đi đến quán lẩu, trên cửa treo một tấm biển tạm nghỉ, cửa quán lẩu mở rộng, Chử Đồng đi vào trong, có nhiều nhân viên phục vụ ngăn cô lại: “Hôm nay chúng tôi không buôn bán, xin lỗi...”
“Chào anh, tôi là nhà báo, vừa rồi tôi còn ở đây.”
Nhân viên phục vụ còn đang tính đi gọi người, chợt nghe có tiếng nói vọng tới: “Chử Đồng.”
Chử Đồng nghiêng đầu nhìn, lại là Ân Thiếu Trình, anh ta ngồi bên cửa sổ dẫn theo một cô gái xinh đẹp, nồi uyên ương tỏa hơi nóng ra tứ phía, bên cạnh bày ra đủ loại món ăn, Ân Thiếu Trình đi tới: “Cùng nhau ăn đi?”
“Không cần, tôi còn có cuộc phỏng vấn.” Chử Đồng cũng phục anh ta, ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, mà anh ta còn có thể nuốt trôi thức ăn?
“Người ta sẽ cho cô phỏng vấn ư?” Ân Thiếu Trình chỉ chỉ tấm biển ở cửa: “Hôm nay tạm nghỉ, nhưng tôi lại vào được, vì sao?”
Góc mày Chử Đồng khẽ nhướn lên: “Được, ăn thì ăn, dù sao tôi cũng đang đói bụng.”
Ân Thiếu Trình thỏa mãn đưa Chử Đồng đến trước bàn, anh gọi nhân viên phục vụ qua đây: “Chuẩn bị thêm một bàn, mang lên những món giống như vậy.” Nói xong, hướng về phía người đẹp trước mặt: “Tôi còn chút việc, cô qua bên kia đi.”
Người đẹp không những không tức giận, trái lại còn ngoan ngoãn cầm túi đứng dậy. Chử Đồng ngồi xuống, cầm lấy bộ đồ ăn còn chưa dùng qua ở bên cạnh, cô đem thức ăn cho vào trong nồi lẩu: “Tôi đến thật đúng lúc ha.”
Ngón tay Ân Thiếu Trình xoay tròn trên miệng chén, như cười như không nhìn chằm chằm Chử Đồng ở trước mặt, mãi cho đến khi thấy cô đem một miếng rau xà lách bỏ vào trong miệng, lúc này Ân Thiếu Trình mới chậm rãi uống trà: “Nghe nói em bị Giản Trì Hoài đá?”
Chử Đồng cũng không đến mức bị thức ăn chặn lại cổ họng, quả nhiên không là một người bất tiến nhất gia môn, Giang Ý Duy cũng hỏi cô với giọng điệu như vậy. Chử Đồng nhìn Ân Thiếu Trình: “Nhiều chuyện.”
“Thế nào, bị đá rồi à? Quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, nói một chút tình hình bên trong đi?” Ý cười trên khóe miệng Ân Thiếu Trình cũng không giấu được, Chử Đồng nhíu chặt đầu mày: “Chẳng phải cũng là người đồng bệnh tương lân sao, thế nào tính giậu đổ bìm leo à?”
“Ai đồng bệnh tương lân với em?” Ân Thiếu Trình khó hiểu hỏi.
“Tôi bị Giản Trì Hoài đá, anh bị Giang Ý Duy đá, cũng gần như nhau nhỉ?” Chử Đồng gắp một đũa thịt trâu, đặt vào trong nồi khẽ nhấn xuống, mắt thấy mặt Ân Thiếu Trình đang biến sắc: “Ai nói với em, tôi bị Giang Ý Duy đá?”
“Ha ha.” Chử Đồng cố ý cười khoa trương: “Lúc trước Giang Ý Duy dứt khoát không quay đầu lại, anh nói xem, rốt cuộc là ai bị đá?”
Ân Thiếu Trình giơ tay ra, ý bảo dừng câu chuyện ở đây, cơ thể anh dựa về sau, hai tay khoanh trước ngực: “Em đã ly dị, dù sao cũng nên nghĩ đến sau này đi?”
“Sau này?” Chử Đồng mở đồ uống: “Thì là như thế này, đi lấy tin, kiếm tiền...”
“Chồng đâu?” Ân Thiếu Trình nhìn cô cười cười: “Cô đơn cực khổ khó khăn, lẽ nào em muốn như vậy cả đời?”
“Anh quan tâm nhiều thế.”
Ân Thiếu Trình móc bao thuốc lá ra, nhìn Chử Đồng đang ăn trước mặt, anh giống như thở dài nói: “Tôi biết, tôi với em không có khả năng.”
Chử Đồng gật đầu, cắn cắn chiếc đũa nhìn về phía anh: “Anh cũng có vợ chưa cưới, anh đối với người con gái khác đúng là không có khả năng.”
Vẻ mặt Ân Thiếu Trình buồn bã: “Không đả kích tôi, em sẽ chết đúng không?”
Cô nhúng một con tôm vào trong nồi: “Được được, tôi không nói nữa, tập trung ăn.”
“Mùi vị ở đây thế nào?”
Chử Đồng gật đầu: “Ngon lắm.” Nhưng nghĩ đến chuyện mới phát sinh vừa rồi, khó tránh khỏi có hơi chán ngán: “Ân Thiếu Trình, vừa rồi ở đây xảy ra chuyện lớn, anh có biết không?”
“Thì thế nào?” Ân Thiếu Trình bày ra bộ dạng không có gì quan trọng: “Chỉ cần quán này không đóng cửa, chúng ta có thể ăn ở đây.”
“Ý gì?” Bàn tay Chử Đồng xoa miệng chén trà: “Anh là đang ám chỉ tôi, bối cảnh của ông chủ ở đây?”
Ân Thiếu Trình vắt chân dài lên, híp mắt nhìn về phía Chử Đồng: “Tôi và Giản Trì Hoài tranh giành lâu như vậy, ai cũng không thắng được, không đúng, anh ta cũng xem như là thắng, bới vì anh ta đá em.” Ánh mắt Chử Đồng bắn về phía anh, Ân Thiếu Trình vội vàng đổi đề tài: “Sau này em đi lấy chồng có nghĩ sẽ được ăn miễn phí gì đó không? Hơn nữa tất cả đều là món ngon, món cay Tứ Xuyên, món Quảng Đông Chiết Giang v..v..., tùy em chọn lựa.”
“Anh nói thẳng ra đi, đang nói chuyện đừng có làm bộ nghiêm chỉnh, lại có ý đồ xấu xa.”
Ân Thiếu Trình chỉ chỉ lên trên: “Chỗ này là của bạn tôi mở, là một người đẹp trai giàu có điển hình, nhà hàng có tiếng ở Tây Thành, anh ta gần như chiếm một phần ba, em nói, người có điều kiện như vậy chẳng lẽ so với Giản Trì Hoài còn thua kém sao?”
“Ân Thiếu Trình, anh đừng nói giỡn.”
“Ai thèm giỡn với em?” Cho tới nay Ân Thiếu Trình chính là rất yêu mến Chử Đồng, tìm đối tượng cho cô, anh cũng đau lòng đúng không? Nhưng anh rất rộng lượng nha, nếu đã không thể, vậy thì giả bộ thôi: “Anh ta cũng đang định qua đây, chúng tôi có hẹn, em cũng xem như đúng dịp.”
“Thật hay giả?” Chử Đồng vội vàng bỏ đũa xuống: “Anh là đồ ăn hại, tôi không ăn nữa, tôi phải đi rồi.”
Cầm túi định đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy người phục vụ chào ông chủ, ngay sau đó, một người đàn ông có thân hình cao lớn đi đến, Ân Thiếu Trình quay đầu lại nhìn: “Đến rồi.”
Anh đưa tay ra, nhưng người đàn ông kia lại xoay người, dường như phía sau còn có người, chờ anh ta nghiêng người đi, Chử Đồng có thể nhìn rõ bóng dáng quen thuộc của người đàn ông, không phải chứ?
Ân Thiếu Trình cũng vừa nhìn thấy, cũng vui vẻ, thật mẹ nó náo nhiệt a!
~
~