TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Giới Thiên - Phàm Nhân Tu Tiên 2
Chương 969: Dị dạng trong trận

Đối mặt với cái miệng lớn dính máu đang cắn tới của khôi lỗi bạch lang, hai người Tôn Đồ và Đoạn Thông ở phía dưới đều vội vàng tự mình nhảy về phía sau tránh né.

Nhưng nào ngờ mặc dù thân thể bạch sắc cự lang này khổng lồ nhưng động tác lại nhanh chóng linh hoạt đến bất ngờ. Trước mắt Đoạn Thông bỗng tối sầm, một cái bàn chân trước to như cái thớt thình lình xuất hiện, hung hăng đạp mạnh xuống.

Sắc mặt Đoạn Thông đại biến nhưng đang ở trên không trung, không tránh né được, chỉ có thể vung cánh tay phải vừa thô vừa to đón đỡ. Huyền khiếu phía trên cánh tay tinh quang đại thịnh, ngưng tụ thành một cột sáng màu trắng chói mắt, cứng rắn chống đỡ bàn chân trước của khôi lỗi kia.

Một tiếng "rắc" giòn vang!

Cánh tay phải thô to của Đoạn Thông trước đây đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì nay trực tiếp vặn vẹo gãy nát, cơ thể gã thì như cọng rơm, bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất, máu tươi trong miệng tuôn ra dữ dội.

Thân thể cực lớn của bạch lang khôi lỗi cũng chỉ là lắc lư nhẹ một cái, lùi lại một bước nhưng lập tức đứng vững, đồng thời cái miệng to một lần nữa ngoác rộng ra, khạc mạnh đến chỗ Đoạn Thông.

Trong miệng cự lang khôi lỗi toả ra tia sáng trắng, cả cái đầu bỗng nhiên run mạnh một cái, trong nháy mắt phát ra tiếng oanh minh trầm thấp.

Một chùm bạch quang từ trong miệng nó mãnh liệt phóng ra, là vô số chiếc phi châm màu trắng phát ra tiếng rít như quỷ khóc, hung hăng bắn đến thân thể Đoạn Thông và cả mặt đất trong phạm vi mấy trượng xung quanh đó.

Những thứ phi châm này ẩn chứa sức mạnh cực lớn, mặt đất trong phạm vi mấy trượng trực tiếp bị lõm xuống.

Toàn bộ cơ thể Đoạn Thông bị ghim sâu vào mặt đất, từ trên xuống dưới bị phi châm xuyên qua vô số lỗ thủng, đến một tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra đã đi đời nhà ma.

Tôn Đồ nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, quay người định chạy trốn.

Vào thời khắc này, đỉnh đầu gã chợt tối sầm lại, là một con ngân báo khôi lỗi khác do tên nam tử đầu trọc kia khống chế, lăng không đánh tới. Hai cái móng vuốt của nó cực lớn vồ mạnh xuống.

Tôn Đồ vừa mới tận mắt nhìn thấy sức mạnh của cự lang khôi lỗi dễ dàng đánh chết Đoạn Thông nên không dám ngăn chặn, bạch quang phía trên hai chân đại thịnh, tránh gấp sang bên cạnh, miễn cưỡng thoát khỏi đòn tấn công của ngân báo khôi lỗi.

Vào thời khắc này, âm thanh chói tai gầm rú vang lên, chính là đầu cự lang khôi lỗi cách đó không xa, há cái miệng lớn hướng về phía Tôn Đồ. Tia sáng trắng trong miệng hiện lên, vô số bạch sắc phi châm phun ra, như mưa phủ xuống.

Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong miệng Tôn Đồ, trong tay hiện ra hắc quang, thình lình xuất ra một thanh cốt kiếm màu đen rất nhỏ, chém về phía vô số phi châm đang bay đầy trời.

Một mảnh sáng mờ màu đen bỗng nhiên hiện lên phía trên hắc kiếm, quay tít một vòng liền hóa thành một hư ảnh quái thú màu đen giống như con ly miêu (mèo rừng), hướng vè phía phi châm đầy trời đang lao xuống, rồi há to miệng hút mạnh vào.

Một cỗ hắc quang như gió lốc bay ra, quấn lấy những cái phi châm kia.

Bóng trắng lóe lên, tất cả phi châm đều biến mất vô tung.

Thú ảnh màu đen kia lóe lên, chui vào bên trong hắc kiếm không thấy bóng dáng, hơn nữa hắc quang trên thân kiếm ảm đạm đi rất nhiều.

Bất quá bàn tay Tôn Đồ khẽ đảo, trong tay bay ra một tinh hạt màu trắng, đặt vào bên trong một chỗ lõm ở chuôi hắc kiếm.

Tinh hạt chớp động bạch quang, phút chốc biến mất vô tung, quang mang trên thân hắc kiếm lập tức khôi phục như ban đầu.

"Ồ!"

Trác Qua thấy cảnh này, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng nhưng động tác trên tay không hề chậm, mười ngón liên tục chuyển động.

Bốn vó của con khôi lỗi cự lang khẽ động, thân thể cực lớn hóa thành một đạo bóng trắng bay nhào đến, trong nháy mắt đã đến trước người Tôn Đồ, tốc độ so với ngân báo khôi lỗi kia nhanh hơn gấp bội, hai cái chân trước mang theo kình phong như thể cắt đứt mọi thứ, mãnh liệt vồ xuống.

Tôn Đồ không quá kinh hoảng, huyền khiếu hai chân sáng rực bạch quang, một lần nữa lách mình tránh né đi.

Cự lang khôi lỗi bổ nhào về phía trước nhưng không trúng, bốn chân của nó vừa chạm đất liền đạp mạnh một cái, thân thể to lớn giống như một tòa núi nhỏ tiếp tục vọt tới Tôn Đồ gần như không có thời gian gián đoạn.

Thân thể Tôn Đồ nhoáng một cái, hiểm hiểm tránh né.

Cự lang khôi lỗi tấn công hai lần liên tục không trúng, bạch quang bên ngoài thân chớp động, như thiểm điện quay đầu há miệng đớp về phía Tôn Đồ. Từng đạo tàn ảnh từ trong miệng tuôn ra, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn không ít.

Bước chân Tôn Đồ liền xê dịch, thân pháp biến ảo, lần nữa tránh thoát.

Gã thân là Bạch Nham thành chủ, giờ phút này cho dù là thân chịu trọng thương nhưng thực lực vẫn vượt xa đám người Đoạn Thông, cự lang khôi lỗi vậy mà nhất thời không làm gì được gã.

Cự lang khôi lỗi điên cuồng hét lên từng tiếng liên tục, lần nữa tiếp tục tấn công với đủ các loại công kích như đập, cắn, xé, vồ... tựa mưa to gió lớn. Toàn bộ thủ đoạn công kích so với vật sống chân chính còn muốn bén nhạy hơn rất nhiều, chỉ là phi châm công kích trước kia vẫn chưa sử dụng lại, không biết có phải đã sử dụng hết hay không.

Mặc dù không có đại sát khí như phi châm, khó có thể một kích đánh gục kẻ địch nhưng bạch quang trên thân cự lang khôi lỗi nhanh chóng trở nên sáng ngời, tốc độ vậy mà cũng càng lúc càng nhanh, thân thể hóa thành một đoàn bóng trắng, dần dần đuổi kịp Tôn Đồ.

Tên nam tử đầu trọc còn lại vậy mà chỉ khống chế ngân báo khôi lỗi đứng ở đằng xa quan sát, không có xuất thủ tương trợ.

Con 'Cô Phong Huyễn Lang' kia của Trác Qua chính là bộ khôi lỗi có phẩm chất cực cao bên trong Khôi Thành, trừng trị một tên thành chủ Huyền Thành bị thương không thành vấn đề. Bởi vậy, có tiến lên trợ giúp chỉ tổ vướng chân vướng tay nên y không ra tay.

Chỉ thấy tốc độ công kích của bạch lang khôi lỗi càng lúc càng nhanh, nó bỗng nhiên xuất ra một trảo ngang qua người.

Tôn Đồ lách mình ý đồ lướt sang ngang tránh né nhưng một trảo của bạch lang khôi lỗi này theo một góc rất xảo quyệt, tốc độ lại quá nhanh, mắt thấy là sẽ bị đánh trúng.

Gã hét lớn một tiếng, hắc kiếm trong tay lần nữa lăng không chém ra một cái, thân kiếm bỗng nhiên bộc phát ra mảng lớn hắc quang, lần nữa hóa thành hư ảnh quái thú ly miêu, cắn vào chân trước bạch lang một cái, hút mạnh vào.

Bóng trắng lóe lên, chân trước bạch lang khôi lỗi giống như bị hòa tan vậy, hư không tiêu thất.

Quái thú màu đen lần nữa lóe lên, lại chui vào thân hắc kiếm .

Nhưng vào thời khắc này, thân hình bạch lang khôi lỗi quay cuồng một cái, cái chân trước còn lại như thiểm điện vung lên tựa hồ giống như đoán ra hư ảnh quái thú ly miêu sẽ xuất hiện vậy, vô luận thời cơ hay góc độ đều chính xác đến cực điểm. Vào lúc hư ảnh quái thú ly miêu vừa chui vào biến mất, lập tức chân trước xuyên ngang qua, vồ lên trên ngực Tôn Đồ.

Huyết quang hiện ra!

Cả người Tôn Đồ lập tức bị đánh bay đi, trước ngực hiện ra mấy vết thương vừa dài vừa sâu, máu tươi điên cuồng trào ra. "Bịch" một tiếng, thân thể gã nện thẳng xuống mặt đất.

Không đợi gã bò dậy, thanh âm sắc nhọn vang lên, một cây đoản kích như điện bắn tới, xuyên thủng qua vùng đan điền dưới bụng Tôn Đồ, ghim thân thể gã lên trên mặt đất.

Tôn Đồ giãy giụa hai cái, rất nhanh triệt để bất động.

"Trác điện chủ nắm giữ khôi chi thuật tinh tiến rất nhiều! Xem ra bên trong Khôi Thành, trừ thành chủ, không ai có thể vượt qua ngươi rồi. Bội phục." Tên nam tử đầu trọc thúc giục ngân báo khôi lỗi đi tới, cười nói.

"Hắc Đại huynh quá khen, nếu bàn về nắm giữ khôi chi thuật, không nói Vũ Vân điện chủ, Côn Ngọc điện chủ đều không thua kém Trác mỗ, mà Tiểu Tử cô nương mới tới lại càng có thiên tư kinh người, ngay cả thành chủ cũng tán thưởng không thôi. Những năm này thành chủ tự mình chỉ điểm, bây giờ về khôi chi thuật, chỉ sợ nàng đã nắm giữ toàn bộ chân truyền của thành chủ rồi. Tại hạ không dám xưng trước." Trác Qua cười nhạt một tiếng, nói ra.

Đang lúc nói chuyện, gã thả người nhảy xuống, hạ xuống bên cạnh Tôn Đồ, trảo một cái thu hồi đoản kích lại.

Ánh mắt của gã lập tức chuyển hướng, nhìn về phía cốt kiếm màu đen rơi ở một bên, phất tay cầm lấy, lật xem hai lượt, ánh mắt có chút sáng ngời, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.

Sau khi thu hồi cốt kiếm của Tôn Đồ, tay gã lại thò vào trong ngực Tôn Đồ lục lọi một hồi, lấy ra một ít thứ rồi thu lại, rất nhanh nhảy lên bạch lang khôi lỗi.

Hắc Đại thấy hành động của Trác Qua, cũng không nói gì.

Tôn Đồ chính là do Trác Qua đánh chết, tất cả vật phẩm trên người tự nhiên thuộc về Trác Qua.

Hai người lập tức quay đầu nhìn về phía đám người Vũ Vân, Thần Dương. Hai người Vũ Vân đang kịch đấu say sưa cùng Chu Tử Nguyên, Chu Tử Thanh.

Hai huynh muội Chu Tử Nguyên không bị tổn thương gì, thực lực cường đại nên dù hai người Vũ Vân toàn lực ra tay, một chốc một lát cũng không thể đem hai người bắt lại. Bất quá bọn Vũ Vân giờ phút này đã chiếm được thế thượng phong, chiến thắng là chuyện sớm muộn.

Nhưng lúc này Thần Dương và Hiên Viên Hành đứng ở phụ cận huyết trận, nhìn vào bên trong, vẫn không hề nhúc nhích, hiển nhiên ngay từ đầu, đã không có ra tay.

Sắc mặt Trác Qua trầm xuống, thúc giục bạch lang khôi lỗi chạy vội qua, trong nháy mắt liền đến gần hai người Thần Dương.

"Thần Dương đạo hữu, vì sao các ngươi không ra tay!" Trác Qua trầm giọng hỏi.

"A, bọn chúng xảy ra chuyện gì?" Hắc Đại cũng theo tới đây, đột nhiên khẽ kêu lên tiếng.

Trác Qua nghe vậy, đưa mắt nhìn qua thấy mắt của hai người trống rỗng ngốc trệ, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi, gã nhẹ nhàng từ khôi lỗi bay xuống.

"Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy?" Trác Qua vỗ vỗ thân thể hai người nhưng Thần Dương và Hiên Viên Hành vẫn giữ một bộ dạng thờ ơ.

"Nhìn bộ dạng như vậy, tựa hồ là bị người khác dùng thủ đoạn giam cầm thần hồn rồi." Hắc Đại quan sát thoáng qua thần sắc hai người, nói ra.

"Ta cũng thấy vậy, chỉ là là người phương nào ra tay, chẳng lẽ có quan hệ với huyết trận này?" Trác Qua thì thào tự nói, lập tức nhìn về phía hai người Hàn Lập và Phù Kiên bên trong huyết trận.

Kén máu quanh hai người Hàn Lập càng ngày càng dày, từ phía bên ngoài đã hoàn toàn không nhìn thấy được tình huống bên trong, chỉ có thể nghe được từng tiếng thanh âm oanh minh truyền ra.

"Dù cho không phải kẻ bên trong gây ra thì huyết trận này cũng không thể vận hành thêm nữa." Trong mắt Trác Qua loé lên lãnh mang, phi thân nhảy lên lưng bạch lang khôi lỗi, mười ngón bấm.

Các nơi trên thân thể bạch lang khôi lỗi toả ra bạch quang chói mắt, hơn nữa theo gã thi pháp, hội tụ về phía cái chân trước còn lại của nó.

"Mở!" Sắc mặt Trác Qua nghiêm túc, mười ngón tay chuyển động liên tục.

Thân hình khổng lồ của bạch lang khôi lỗi bay vọt lên, chân trước lăng không vung lên.

"Xoẹt" một tiếng, năm đạo tia sáng hình bán nguyệt trắng xuất hiện, hơn nữa nhanh chóng to lên.

Trong nháy mắt, năm đạo quang nhận, mỗi một đạo đều to lớn tầm hơn mười trượng, toả ra bạch quang vô cùng chói mắt, mắt thường không cách nào nhìn thẳng được.

Quang nhận xẹt qua hư không phát ra thanh âm xì xì khiến cho người ta sợ hãi, tản mát ra một cỗ lăng lệ ác liệt như trảm phá vạn vật.

Xa xa đám người Vũ Vân, Chu Tử Nguyên đang kịch chiến cảm ứng được tình huống chỗ huyết trận, động tác trên tay đều dừng một chút, quay đầu nhìn qua.

Năm đạo bạch sắc quang nhận như chậm mà nhanh, chớp động một cái liền xuất hiện ở trước huyết sắc quang mạc, hung hăng hạ xuống.

Vào thời khắc này, huyết sắc quang mạc đột nhiên hiện ra vô số huyết sắc phù văn. Sau một hồi huyết sắc tinh quang lưu chuyển, quang mạc đột nhiên dày hơn gấp bội, hơn nữa toả ra huyết quang ngút trời, nghênh đón năm đạo quang nhận.

Một tiếng "ầm" nổ mạnh rung trời!

Quang mang hai màu đỏ trắng bộc phát ngút trời, toàn bộ đại điện kịch liệt đung đưa, vô số đá lớn đá nhỏ rơi xuống như mưa, vết rách trên vách tường tứ phía lại sâu hơn rất nhiều.

Đại điện lắc lư rất nhanh khôi phục lại, quang mang hai màu đỏ trắng nhanh chóng phiêu tán, lộ ra huyết sắc quang mạc rõ ràng vẫn bảo trì nguyên trạng, không có chút dấu hiệu tổn hại nào.

Trác Qua nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

"Xem ra hai người Thần Dương bị như vậy là do hai kẻ bên trong huyết trận gây ra. Trác điện chủ, ta giúp ngươi một tay, cùng nhau phá vỡ cấm chế này!" Hắc Đại hô to.

| Tải iWin