TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 165: Kiếp Sát!

Dịch Giả: Tiểu Lang

- Một trăm vạn lượng bạc, một thành cổ phần trên danh nghĩa.

Quân Mạc Tà sâu xa không lường cười nói:

- Cũng được, nhìn ngươi cũng vừa mắt, ta để ngươi chiếm một chút tiện nghi của ta vậy.

Một vị Vương gia, em trai của hoàng đế, bỏ ra một trăm vạn lượng bạc chỉ cần một thành số lượng rượu còn chưa bắt đầu rao bán của hắn, người này cư nhiên còn muốn ăn phần lớn!

Quân Mạc Tà cười hì hì cúi đầu, hướng về Tiểu Dương nói:

- Tiểu cô nương, từ nay về sau, ngươi chính là cổ đông của ta rồi, chúng ta sau này là cộng sự rồi!

- Ta là nam đó!

Tiểu tử kia hét lớn lên, cực kỳ tức giận, gần như muốn cắn hắn một cái.

- Về việc phát triển, chúng ta sẽ bàn bạc sau. Về việc nam hay nữ, từ từ chứng tỏ, còn chuyện bán đấu giá, ta sẽ để Tống Thương thông báo cho đại nhân. Hiện tại ta có việc bận, phải nhanh chóng trở về nhà.

Quân Mạc Tà rất sáng suốt lựa chọn nhanh chóng rút lui.

Một vị Vương gia của đế quốc, với thân phận hoàng thất bên ngoài của mình vì nhi tử mà mưu cầu đường lui, cái đề tài này không chỉ là phi thường trầm trọng mà còn phi thường mẫn cảm. Mà Dương Hoài Nông Vương gia nếu nói ra những lời này, như vậy thì hắn cũng nói hết mà không giữ lại một chút nào. Nhưng nếu người nào nghe hắn nói, tùy thời đều có khả năng bị cuốn vào vòng xoáy này, thậm chí Tống Thương thân là Thiên Huyền cường giả cũng không ngoại lệ, còn về phần Quân Mạc Tà hiện tại thực lực yếu kém càng không phải nói nữa, tự nhiên là muốn rút lui rồi.

Tất nhiên là việc này đối với cấp độ chí tôn Thần Huyền như Ưng Bác Không mà nói, liền không tính là cái gì, bởi vì cường giả cấp chí tôn vốn là tồn tại áp đảo so với vương quyền, cách làm của Dương Vương gia hôm nay tuy rằng đủ để khiến cho tuyệt đại đa số mọi người chấn động, nhưng tuyệt đối không bao gồm nhân vật cấp độ giống như Ưng Bác Không này.

Thực ra, Quân tam thiếu cũng không phải thực sự quan tâm đề nghị công bằng của Vương gia, mình cùng tiểu oa nhi này chung vốn, chẳng qua cũng chỉ thuận miệng nhận lời thế thôi. Hai bên cảm thấy vừa mắt, thời khắc mấu chốt, ta giúp đỡ tiểu hài tử này một chút, có lẽ cứu được hắn một mạng, với ta mà nói chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!

- Sư phụ chẳng lẽ không muốn đệ tử theo hầu hay sao?

Tống Thương cung kính dò hỏi, bất kể là ngữ khí hay là trong mắt cũng đều tràn ngập khát vọng.

- Thiên địa vạn vật đều quy về một mối, võ đạo vô biên, tửu đạo cũng không nhỏ, ngươi chỉ biết rượu này là tiên phẩm trong các loại rượu, là chí cao vô thượng, vậy ngươi nên biết rằng hai vò rượu này chẳng qua chỉ là ta tiện tay lấy ra mà thôi, với ta mà nói, rượu này tuy rằng cũng vừa miệng, nhưng mà vẫ không thể coi là tinh phẩm được.

Quân Mạc Tà hắc hắc cười:

- Tống Thương, thân phận ngươi đã bại lộ rồi, vậy ngươi có thể thực sự bỏ đi được sao?

Quân Mạc Tà nói đúng, sau này dù đúng là bị bại lộ thân phận, nhưng Tống Thương cũng tuyệt đối sẽ không đi. Làm sao có thể nhưỡng ra được thiên phẩm rượu ngon như vậy, điều này đã là sự truy cầu suốt đời của Tống Thương mà nay lại ở ngay trước mắt, vào thời khắc quan trọng như này, Tống Thương sao có thể đi chứ. Thiên đao vạn sát, tan xương nát thịt hắn cũng sẽ không đi!

Nói xong, Quân Mạc Tà hướng về phía Ưng Bác Không chắp tay thi lễ, xoay người muốn rời đi.

- Chậm đã!

Ưng Bác Không thâm trầm quát:

- Tiểu tử, lợi dụng ta xong, lại không nói một lời muốn đi sao. Ngươi nên biết, thiếu nợ của ta là không tốt đâu!

- Lão đầu, ngươi cũng nên biết, đòi nợ ta cũng là không tốt đâu. Ta còn chưa gặp qua người nào có thể đòi nợ được ta. Nhất là loại không có bằng chứng như thế này.

Quân Mạc Tà mỉm cười nhìn hắn:

- Người muốn đòi nợ ta, thường thì ngược lại sẽ thành thiếu nợ ta, có khi lại càng nợ ta nhiều hơn. Lão đầu nhi, ngươi có muốn thử một chút không?

- Thối lắm!

Ưng Bác Không mở miệng mắng, đáy mắt đã có ánh cười:

- Cùng lão phu giở trò, ngươi hãy còn non lắm. Bất kể như thế nào, ngươi cũng nhất định phải trả!

- Cũng được, qua hôm nay, ngươi có thể tìm được ta rồi nói sau.

Quân Mạc Tà ánh mắt lóe lên, nghênh ngang cười lớn bước đi.

- Nếu mà tìm không được, vậy ngươi để ta thiếu nợ đi, ha ha.

- Biết được thân phận lão phu mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, mà bản thân tu vi của hắn lại thấp như vậy, đây là người đầu tiên.

Nhìn bóng dáng Quân Mạc Tà thoải mái rời đi, Vương gia ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng:

- Người này cũng không phải hạng tầm thường! Ủy thác hôm nay của lão phu, thật không uổng công rồi!

- Đoán được thân phận lão phu mà vẫn có thể đối với ta như vậy, cũng chính là kẻ đầu tiên!

Ưng Bác Không trong lòng có chút khó chịu:

- Đem thân phận ba người chúng ta nhận biết rõ ràng, vậy mà còn muốn duy trì một chút thần bí chó mà gì nữa chứ, giả vờ đàng hoàng nghênh ngang bước đi, thật là ra vẻ!

Cho tới lúc này, Ưng Bác Không từ lâu ngờ rằng, thân phận của mình nhất định là đã sớm bị tiểu tử kia đoán được rồi, bằng không cũng không đến mức cùng mình nói một câu lại là câu nào cũng có ý châm chọc như vậy, nhưng biết thì biết, trong lòng Ưng Bác Không lạ là lại không có một chút tức giận nào.

"Ta biết rõ là hắn vuốt mông ngựa, nhưng ta nghe vẫn thấy dễ chịu!"

- Chậm đã! Ngươi muốn làm gì?

Vương gia bước tới một bước lớn ngăn cản Tống Thương, nhìn hắn chằm chằm, trừng mắt phun hỏa.

- Ngươi hiện tại đã là đồ đệ của tiểu tử kia rồi, không nghe thấy tiểu tử kia nói sao, hắn chỉ tiện tay cũng lấy ra được hai bình rượu như này, điều này chẳng phải là nói rượu như này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao. Hơn nữa, hắn còn dự định bán đấu giá, vậy thì có bao nhiêu đây. Ngươi địa vị cao như vậy, lại có thể coi trọng hai vò rượu đã để lại này sao?

Quá đáng thật! Tống lão tam người này cư nhiên lại lén lút ôm lấy hai vò rượu mà Quân Mạc Tà đã để lại! Muốn chạy trốn sao.

- Vạn nhất hắn chỉ có hai vò này, đủ sao? Ngươi là trọng tài, ta mới là ngươi dự thi, ngươi dựa vào cái gì mà cầm rượu!

Tống Thương trừng mắt, cư nhiên vì cố gắng cạnh tranh quyền sở hữu hai vò rượu này, sư phụ cũng có thể dùng từ

"Hắn"

để xưng hô rồi.

- Trọng tài mới có tư cách uống rượu, ngươi có ý kiến sao?

Ưng Bác Không không chút khách khí cướp lấy vò rượu trong tay Tống Thương:

- Hiện tại, thi đấu đã kết thúc, ngươi là lão bản của tửu quán, mau đi làm cho chúng ta vài món đồ ăn để chúng ta uống rượu!

Dưới uy thế của Ưng Bác Không, Tống Thương tức giận nhưng không dám nói gì, phẫn nộ xoay người lại đi vào bên trong. Ưng Bác Không và Vương gia nhìn nhau cười, cùng cầm lên hai chén rượu. Vương gia không khỏi cảm khái, sở hữu tuyệt đối thực lực thực là tốt, tất cả âm mưu quỷ kế trước mặt đối thực lực tuyệt đối đều là đồ bỏ, ngày hôm nay rốt cuộc cũng được mở rộng tầm mắt rồi!

Ở một góc cách xa tửu quán nhỏ, một nữ tử che mặt toàn thân hắc y tay áo trong gió phần phật tung bay, trên khuôn mặt che sa, một đôi mắt sáng rực, hiện lên vẻ phẫn nộ.

"Quân Mạc Tà, ngươi làm cho ta vô cùng nhục nhã! Hôm nay, ngươi phải đem mạng của ngươi trả nợ! Đừng nói Quân Chiến Thiên là chỗ dựa của ngươi, cho dù là bát đại chí tôn toàn bộ đều là chỗ dựa vững chắc của ngươi, tối nay ngươi chắc chắn phải chết!"

- Tiểu thư, trời mưa rồi, người nên tránh mặt một chút đi.

Một người bịt mặt lặng lẽ đi tới phía sau thân thể của tên hắc y kia, nói nhỏ.

- Không! Ta muốn chính mắt nhìn thấy Quân Mạc Tà tan xương nát thịt, hóa thành tro bụi mới có thể thỏa mối hận trong lòng ta!

Hắc y nữ tử lẳng lặng đứng, không nhúc nhích tí nào! Lời nói lạnh lùng như băng:

- Trước khi trời tối, Quân Mạc Tà phải trở lại Quân gia để tham gia gia yên, tin tức này, chúng ta rất vất vả mới nhận được. Cái thời cơ này, nhất định phải nắm chắc!

- Đúng!

Lúc này trời còn chưa tối, nhưng từng mảnh mây đen càng lúc càng nhiều, tầng mây giống như càng ngày càng dày, mà sắc trời cũng càng ngày càng tối đi, từng đạo ngân phong từ trong đám mây tản mát xuống, gió thu thổi nhẹ trên bầu trời, không khí có chút gì đó thê lương.

Dưới thời tiết xấu như thế này, trên đường gần như không có một bóng người.

Không gian vắng vẻ, phối hợp với không khí thê lương, có chút gì đó thật là quỷ mị.

Khoảng cách đến hạn định về nhà của Quân Vô Ý còn tầm một canh giờ nữa! Quản gia? Gia yến sao! Quân Mạc Tà thực sự rất hứng thú muốn biết một chút về những người của Quản gia này, cho nên đó cũng là lí do chủ yếu của việc hắn ly khai tửu quán nhỏ đó.

"Sao lại cảm giác có chút gì đó không thích hợp nhỉ."

Quân Mạc Tà một đường đi về, ngồi bên trong kiệu tự nhiên lại có chút không yên lòng, vừa mới trải qua một trận đại thắng, lại còn được thêm một vị Thiên Huyền cường giả, cao thủ đứng đầu làm người hầu, chính là vì sao hiện tại lại hoàn toàn không có chút nào hưng phấn, trái lại lại có chút mất hồn mất vía? Hiện tượng này thật sự rất không thích hợp a!

"Lần trước chính mình tâm ý hỗn loạn là lúc nào?"

"Thực sự là rất không thích hợp a"

. Mới nghĩ đến đây xong, Quân Mạc Tà lông mày đột nhiên giương lên, vô ý thức sởn gai ốc một trận.

Loại cảm giác quái dị như thế này mình rất ít khi có, dù là kiếp trước hay kiếp này, nhưng mỗi khi nó xuất hiện một cách khó hiểu như vậy thì chính là báo hiệu sắp xảy ra nguy hiểm rất lớn.

Mà chính loại cảm giác không thoải mái này đã mấy lần cứu mình từ trong đại hiểm thoát chết!

Lẽ nào, lại có cái gì có thể uy hiếp tính mạng của mình đang tới gần sao.

Đột nhiên, Quân Mạc Tà cả người run lên, vô ý thức nhanh chóng ngã vào bên trong kiệu! Cả người giống như hóa thành một mảnh giấy trắng không có độ dày, dán vào mặt trong kiệu.

- Xoát xoát xoát!

Thanh âm báo hiệu dày đặc phá không vang lên, bốn phương tám hướng hướng về phía chiếc kiệu lẻ loi trên đường cái điên cuồng kéo tới.

Lợi tiễn, thiết liên tử, phi đao, vô số ám khí như cuồng phong bão táp điên cuồng tập kích.

Ám khí tập kích so với mưa như trút nước còn muốn dày đặc hơn!

Oanh một tiếng, một cây trùy có gắn theo dây xích trực tiếp đem đỉnh kiệu đánh rớt xuống.

Đám người đi theo Quân Mạc Tà đều xem như là cao thủ của Quân gia, phản ứng cực nhanh, toàn bộ ám khí đều là nhằm vào Quân Mạc Tà bên trong kiệu, ngoại trừ hai người bất ngờ không kịp đề phòng, bị thương kêu lên một tiếng, những người khác trong nháy mắt đã cảm thấy điều không thích hợp, liền rút ra binh khí tùy thân, bang bang bàng bàng, đem ám khí bắn về phía mình đánh rơi.

- Bảo vệ tốt thiếu gia!

Hét lớn một tiếng, tám người đem cỗ kiệu bao quanh lại, hai người bị thương một người trúng tên ở vai, một người trúng một thanh phi tiêu trên đùi, tuy rằng đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng miệng vẫn không rên một tiếng.

Sau màn tập kích ám khí phi thường dày đặc này, lại chỉ một thoáng liền im lìm trở lại, bốn phía ngoại trừ tiếng gió rít thổi, không còn bất kì một thanh âm nào khác.

Quân Mạc Tà trong lòng trầm xuống:

"sát thủ"

! Hơn nữa còn là đoàn thể sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, có tổ chức, có kinh nghiệm phối hợp chiến đấu!

Thủ lĩnh đứng đầu thị vệ vội vàng phân phó nói:

- Hiện tại, địch trong tối ta ngoài sáng. Phải đột kích vòng vây đi ra ngoài; hai người các ngươi một đội, bảo vệ tốt cho thiếu gia, một khi phát hiện tình huống không ổn, lập tức bảo vệ thiếu gia đi trước! Hai người các ngươi một đội ở phía sau đoạn hậu, chúng ta bốn người ở giữa tiếp ứng, cần phải bảo vệ thiếu gia được an toàn!

Mọi người đồng loạt nghiêm chỉnh lĩnh mệnh.

- Không cần đoạn hậu! Mọi người cùng nhau đi!

Âm thanh Quân Mạc Tà từ trong kiệu truyền ra:

- Người của đối phương so với chúng ta nhiều hơn nhiều. Vừa rồi chỉ là một lần công kích, cung tiễn thủ ít nhất hơn mười tên, còn có phi tiêu, phi đao, thiết liên tử, ám tiễn, phi chuy, hoàn nhận và phi xoa, mâu phiêu, hơn nữa phối hợp vô cùng tốt, trên dưới đan xen không tồi, rất có tổ chức. Đối phó với địch nhân như thế, đoạn hậu là vô dụng, một khi phân tán nhân thủ thì chính là làm cho chúng ta bại vong nhanh hơn mà thôi.

- Chỉ có thể một đường xông lên mới có cơ hội sống, Quân Hổ, ngươi nhìn một chút, phía trước mười trượng, có phải có góc khuất không?

Quân Mạc Tà vẫn nằm như cũ, xuyên thấu qua màn kiệu, nói vội. Bằng vào bản lãnh của hắn, thoát thân cũng không khó, nhưng mà tám gã thị vệ này, đối với người nào cũng là một cái khó khăn rất lớn.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

| Tải iWin