TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 222: Có Thù Tự Báo, Có Hận Rửa Ngay!

Dịch Giả

- Cảm ơn Mộ huynh!

Thanh âm của Quân Vô Ý trầm thấp vang lên.

"Người chính là Quân Vô Ý, Quân tam ca sao? Muội cũng biết huynh, cơ hồ mỗi một ngày đều nghe tỷ tỷ của muội nói về huynh hì hì hì…

Hàn Yên Mộng nghiêng nghiêng đầu đánh giá Quân Vô Ý đột nhiên hỏi:

- Tỷ tỷ ngày nào cũng nghĩ tới huynh, vậy huynh có nghĩ tới nàng không? Có phải là không biết chỗ hạ lạc của Ngân Thành? Muội có thể nói cho huynh biết.

Trên mặt Quân Vô Ý co rút lại. Hắn chậm rãi quay mặt đi, khàn khàn nói:

- Ta rất muốn đi! Mười năm này lúc nào ta cũng muốn. Không giây phút nào là ta không muốn được trông thấy nàng!

"

A

" Hàn Yên Mộng tựa hồ hiểu ra, rồi gật đầu, thật ra lại nửa điểm cũng không hiểu hỏi:

- Bởi vì chân của huynh sao? Cho nên mới không tới được? Đại phu của Ngân Thành rất giỏi, muội giới thiệu cho huynh hai người nhé?

- Tiểu công chúa, Vô Ý hắn không phải là không muốn đi, thật sự là bởi vì nếu không có thực lực, chỉ sợ hắn cách Phong Tuyết ngân thành ba trăm dặm đã không thể tiến vào rồi!

Mộ Tuyết Đồng thở dài, mở miệng giải thích.

- Tại sao lại thế?

Tiểu công chúa mở to mắt nói:

- Ngay cả ta cũng có thể tùy ý qua, công phu của huynh ấy rõ ràng so với ta tốt hơn nhiều mà?

- Ngu ngốc!

Quân Mạc Tà hừ một tiếng, sau đó lắc đầu, tiểu nha đầu này có phần quá mức đơn giản đi? Mới vừa rồi còn gọi Tam thúc, Tam ca. Nói rõ ra là muốn chiếm tiện nghi của mình, thật sự là đáng giận!

- Tên cháu kia, sao lại không lễ phép như vậy! Hắn không phải cũng gọi ta là a di sao?

Hàn Yên Mộng quay về phía Quân Mạc Tà lè lưỡi, rồi xoay đầu lại hướng Quân Vô Ý oán giận nói:

- Sau này trở về, ta nhất định nói cho chị ta biết, để nàng khi nào tới Quân gia. Nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn! Hảo hảo dạy bảo hắn biết cái gì gọi là lễ phép!

"

Tỷ tỷ của muội… đến Quân gia?

"

Khi nghe được câu này, Quân Vô Ý lập tức ngơ ngẩn, một thoáng đột nhiên cảm thấy trong lòng hạnh phúc, lại chua xót, trong lòng rất phấn chấn, chóp mũi cũng cản thấy cay cay, trong thời gian ngắn quả đúng là trăm vị lẫn lộn.

- Đương nhiên rồi. Nàng muốn gả cho huynh như vậy, tự nhiên là phải tới Quân gia rồi, tỷ tỷ khổ tâm giữ gìn nhiều năm như vậy chính là vì muốn gả cho huynh đó!

Hàn Yên Mộng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ tự nhiên nói.

- Ha ha ha…!

Hốc mắt Quân Vô Ý có phần ướt ướt, trong lòng tam gia lúc này rất kích động, giờ khắc này cũng không biết nói gì cho tốt nữa.

Mười năm, rốt cục cũng xác định được tâm ý của ý trung nhân, nàng vẫn còn nghĩ tới ta, còn đang tưởng niệm ta. Nhưng ta...

- Nói cho ta biết một chút chuyện về tỷ tỷ có được không tiểu muội tử?

Quân Vô Ý cười nhẹ, cúi đầu xuống, có phần gấp gáp nói, trong mắt cảm giác một mảnh nóng bỏng.

- Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà…

Hàn Yên Mộng chắp tay sau lưng, đắc ý nhảy dựnh lên, nhãn châu xoay động, chỉ vào Quân Mạc Tà, nói:

- Huynh phải bảo hắn gọi một tiếng cô cô đi, muội sẽ kể cho huynh nghe, hắn là cháu của huynh, huynh trong tương lai là tỷ phu của muội, hắn gọi muội là cô cô, cũng là hợp vai phải lứa đúng không?

- Đi tìm máng lợn mà nằm đi!

Quân Vô Ý còn chưa kịp nói, đã nghe thấy một tiếng chửi, sau đó vèo một tiếng Quân Mạc Tà đã biến mất không thấy.

Nói thì cứ nói đi, sao lại đem lửa đốt tới người lão tử, đã sớm nghi tiểu nha đầu này không phải đèn đã cạn dầu rồi, không ngờ lại tới nhanh như vậy. Thật khiến hắn cảm thấy khó chịu mà.

Kiếp trước kiếp này của lão tử cộng lại có thể làm ba ba của ngươi, bây giờ lại muốn ta gọi ngươi là cô cô? Hừm, chọc giận lão tử, trước tiên ta sẽ lột sạch ngươi, cho ngươi gọi là lão công luôn!

Quân Mạc Tà tức giận đào tẩu. Nhưng không có trở lại tiểu viện của mình, mà trực tiếp chạy ra khỏi Quân gia.

Quân gia lúc này còn có Ưng Bác Không. Điều này khiến hắn rất yên tâm.

Cho nên Quân đại thiếu hiện tại muốn làm chuyện khác, chế thuốc, chế thuốc thôi, ít nhất phải giải tỏa tâm tình buồn bực lúc này.

Tính cách của Quân Mạc Tà nghiêm túc cùng mạnh mẽ. Làm việc tàn nhẫn, cực đoan, bướng bỉnh, tùy tâm sở dục. Đều thích làm theo ý mình, lời hứa đáng giá nghìn vàng, nói là làm, cho dù gãy lưng cũng không khom! Đây đều là đặc điểm rõ rệt của hắn!

Thế nhưng hắn có một đặc điểm rất lớn nữa là, có thù tất báo!

Lúc trước lục trưởng lão ngang tàng bá đạo, khiến Quân Mạc Tà giận giữ tới tận trời! Khi dễ người, có thể, ngang tàng bá đạo, cũng có thể. Thế nhưng ngươi tuyệt đối đừng có khi dễ lên đầu của ta!

Nếu không, ta sẽ dùng gấp trăm lần để báo lại ngươi!

Tuy Ưng Bác Không đã thống khoái dạy bảo đám lục trưởng lão kia rồi, thế nhưng sát ý của Tà quân đã sớm bị khơi dậy rồi, trong mắt những người khác, tuy việc làm của Ưng Bác Không đã là rất quá rồi, thế nhưng ở trong mắt Quân Mạc Tà, như thế vẫn còn chưa đủ!

Còn xa mới đủ!

Thù phải tự tay báo, có hận phải rửa ngay!

Uy nghiêm của Tà quân há người nào cũng có thể tùy tiện mạo phạm? Mặc dù đây là dị giới, mặc kiếp này thực lực của mình còn rất yếu, mặc dù người mạo phạm ở thế giới này thực lực cực cao, thế nhưng Tà quân thủy chung vẫn là Tà quân!

Ưng Bác Không xuất thủ cũng không phải là tự ta xuất thủ! Mối thù của mình phải do chính mình tự tay báo! Nhờ vào tay người khác giúp mình hả giận, không phải là hành vi của nam tử hán đại trượng phu. Lại càng không phải là phong cách của Tà quân ta!

Cho nên Quân Mạc Tà áp dụng hành động trả thù ngay! Lúc này hắn tính chuẩn thời gian rồi rời khỏi Quân gia!

Mà lúc rời đi, cũng tuyệt đối không để người khác hoài nghi!

Tam trưởng lão cùng Ưng Bác Không đi đến một bên, hai người thoạt nhìn rất trấn định, thế nhưng trên thực tế đều là một bụng nghi kị.

Ưng Bác Không khó hiểu chính là: Quân gia tuy cũng có thể xem như là quyền cao chức trọng, thế nhưng quyền cao chức trọng này cũng chỉ giới hạn trong Thiên Hương đế quốc mà thôi, nhưng toàn bộ đại lục nhiều lắm là một thế gia giàu có trong thế tục. Cùng đám gia tộc đầy cao thủ siêu cấp Huyền khí kia khó có thể chống cự được, mà sao lại không phải gia tộc nào đó mà lại nhằm trúng Phong Tuyết ngân thành kết thù.

Lục trưởng lão vừa mới nói mấy lời kia, hắn một câu cũng không bỏ qua, tự nhiên minh bạch lục trưởng lão này căn bản không phải tới vì Tiêu gia công tử bị làm nhục. Mà bởi vì bản ý của hắn căn bản chính là có chủ tâm muốn làm nhục Quân gia. Thế nhưng Quân gia rốt cuộc đã làm chuyện gì. Mà lại có thể khiến một vị tu vi thần huyền đến thêu dệt chuyện? Hơn nữa sau lưng người này còn có một quái vật khổng lồ như Phong Tuyết ngân thành!

Ưng đại chí tôn thật sự là trăm mối vẫn không có cách giải!

Lục trưởng lão cũng chứa một bụng khó hiểu.

Ưng Bác Không làm một trong Bát Đại Chí Tôn, không ngờ từ lúc nào lại tới Quân gia làm bảo vệ vậy? Thậm chí không tiếc mạo hiểm đắc tội với Phong Tuyết ngân thành, gây nên hậu quả bực này, cũng chỉ là vì giữ nhà cho Quân gia? Ưng Bác Không cũng không phải là người dễ xúc động mà?

Quân gia dựa vào cái gì mà có thể mời được Ưng Bác Không, điều này thật sự là quá khó hiểu đi!

Trong chuyện này. Đến tột cùng còn có cái gì là ta không biết nữa đây? Nếu như năm đó Quân gia có Ưng Bác Không làm chỗ dựa như vậy. Hết thảy thảm sự của Quân gia sẽ không phát sinh. Thậm chí Hàn Yên Dao cùng Quân Vô Ý trong lúc đó đã sớm thành vợ chồng rồi cũng không chừng, sao lại đến mức thủy hỏa bất dung như ngày nay, khiến cho hai bên như ngăn cách bởi một núi thây biển máu!

- Xin hỏi chí tôn đại nhân một câu, ngài vì sao lại ở chỗ này vậy?

Thái độ của tam trưởng lão rất cung kính, một điểm cũng không nhìn ra hắn đang nói chuyện với một người vừa nãy còn làm nhục một đám cao tầng của Phong Tuyết ngân thành.

- Ta còn chưa hỏi qua các người đó? Các ngươi vì sao lại tới chỗ này? Phong Tuyết ngân thành cùng Quân gia rốt cuộc là có chuyện gì? Huynh đệ kia của ngươi vì sao có điểm liều mạng, tự hạ thân gây hấn với tiểu bối! Khiến một kẻ làm tiền bối như ta cũng cảm thấy hổ thẹn?

Ưng Bác Không hừ một tiếng, hỏi ngược lại.

- Ngài không biết tiền căn hậu quả trong đó đúng không?"

Ba trưởng lão lập tức mở to hai mắt mà nhìn. Vị trước mắt này khiến người ta không nói được lời nào, gì cũng không biết mà đòi ra mặt bảo vệ?

- Biết gì? Nếu như ta biết còn hỏi các ngươi làm gì?

Trong lòng Ưng Bác Không có chút minh bạch, cảm thấy bản thân lúc này giống như giẫm vào một chuyện phiền toái rồi. Cảm giác có điểm bất an.

Tam trưởng lão dở khóc dở cười đem chuyện ân oán từ đầu chí cuối của Quân gia cùng Ngân Thành thập phần rõ ràng nói ra. Đương nhiên mâu thuẫn bên trong Ngân Thành cũng không thể nói cho người ngoài biết được.

Ưng đại chí tôn nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm.

* trâu mà, tự dưng lại dẫm chân vào cái mối ân oán này, hắn nặng nề hừ hai tiếng, vô ý thức vặn vẹo cái đầu. Thảo nào... trách không được tiểu tử kia nghĩ hết trăm phương ngàn kế cũng muốn lão phu đáp ứng hắn ở lại Quân gia, hao tổn tâm cơ để lão phu đáp ứng đảm bảo an toàn cho Quân gia một năm.

Cái này, con bà nó Quân gia thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, nguyên lai có gài thiên lôi mai phục!

Lúc này lão tử đúng là lên phải thuyền giặc rồi!

Hảo gian trá, hảo quỷ kế!

Nói rõ ra chính là muốn kéo lão tử xuống nước, lão tử… vậy mà lão tử hết lần này tới lần khác không thể không theo a!

Ưng Bác Không rốt cuộc vẫn là một trong Bát đạu Chí Tôn, người khác nếu là sợ hãi Phong Tuyết ngân thành, thậm chí sau lưng Phong Tuyết ngân thành còn có Hàn Phong Tuyết. Thế nhưng tuyệt đối không gồm Ưng đại chí tôn trong đó, Ưng Bác Không mặc dù không có điểm sợ hãi, thế nhưng nhưng bây giờ có chút tức giận, tức giận vì Quân Mạc Tà tiểu gia hỏa này hoa ngôn xảo ngữ

"lừa tình"

mình, mà mình lại u mê, đần độn, đem bản thân làm đệm lưng cho hắn. Chuyện này là cái chó gì đây!

Nhưng mà nghĩ lại. Nếu như trước đó tự hỏi lòng mình. Chính mình đến tột cùng tại sao phải phản ứng, thật đúng là cũng không chính xác cho lắm. Chính mình mặc dù kiêng kị Phong Tuyết ngân thành hay hoặc giả là Hàn Phong Tuyết, cũng chưa hẳn là không dám trêu chọc vào cái cục phiền toái này.

Chuyện cho tới bây giờ. Nếu như bây giờ lật lọng, người trong thiên hạ sẽ nói mình là sợ Hàn Phong Tuyết, Ưng đại chí tôn lúc này đâm lao phải theo lao. Cũng chỉ tự an ủi mình:

"Không phải chỉ là Phong Tuyết ngân thành thôi sao? Lão tử sớm đã không vừa mắt Hàn Phong Tuyết lão thất phu kia rồi, vừa vặn hiện tại đang cần đối thủ để luyện công, mượn Phong Tuyết ngân thành đến thao luyện cũng tốt. Hơn nữa, tên Quân tặc tử kia lại tinh thông Ưng Hình pháp quyết hạng nhất này, mình cũng quyết định sẽ không thể ngồi nhìn người tới chém hắn, đây chính là đại sự liên quan tới tương lai của mình nha, đắc tội với Phong Tuyết ngân thành thì như thế nào!"

Thế nhưng nghĩ lại. Cao thủ trong Phong Tuyết ngân thành rốt cuộc vẫn đông như mây, chỉ riêng Thần Huyền cường giả chỉ sợ sẽ không dưới hơn mười vị, trong đó còn có một vị thiên hạ bài danh đệ tam chí tôn hùng cứ một phương, đối mặt với thế lực như vậy, cho dù là Ưng Bác Không thì trong lòng cũng có chút lo lắng.

Đành phải liều mạng tự động viên mình:

"Không có gì! Chỉ cần Huyết Hồn sơn trang bên kia không nhúng tay vào, chỉ với Phong Tuyết ngân thành cũng không lợi hại lắm!"

Nghĩ tới đây. Hăn lại có chút khinh bỉ chính mình:

"Mà cái rắm gì cơ chứ, Phong Tuyết ngân thành cùng Huyết Hồn sơn trang gần đây thủy hỏa bất dung. Bọn họ sao có thể liên hợp cùng một chỗ đối phó với Quân gia? Trên đời này còn chỗ nào đáng để hai gia tộc hợp lại đối địch đây? Mình tại sao tại sao lại nghĩ tới mấy thứ vô căn cứ này, lùi một bước sẽ thấy đất rộng trời cao a. Chỉ bằng vị sư phụ thần bí khó lường của Quân tiểu tặc, tuyệt đối đủ để ứng phó hết thảy nguy cơ, dù cho là Hàn Phong Tuyết, Lệ Tuyệt Thiên cũng không thèm nhìn, nếu ta mà có thực lực này...Chậc chậc…"

- Đừng nói nữa, đám người các ngươi cút hết đi cho ta!

Ưng Bác Không vừa nghĩ tới

"Quân đại cao nhân"

. Lập tức hưng phấn lên, sau lại có chút ủ rũ. Tiếp đó khẽ đảo mí mắt, có phần khó thở nói:

- Quân gia bây giờ có lão phu ở đây, sau này các ngươi nếu như còn tới quấy rối, đừng trách lão tử không khách khí!

Ưng Bác Không không có nói rõ, tam trưởng lão bên này vốn có điểm hoài nghi, không khỏi nghĩ lệch đi, cẩn thận từng ly từng tí nói:

- Ưng chí tôn có từng biết, trong Thiên Hương thành này còn che dấu một vị cao thủ cái thế hay không?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

| Tải iWin