: Ahnkaze
Quân Mạc Tà muốn cười một cái nhưng lại phát giác cơ mặt mình cứng ngắt, hắn muốn tiến lên nhưng lại phát hiện mình không thể cử động, cảm giác hạnh phúc sau khi mất rồi lại được trong phút chốc đã tràn đầy đầu óc.
Tuy sớm biết sẽ có ngày này, biết mình sắp gặp lại giai nhân, cảm giác được bản thân đã chuẩn bị kỹ càng để đón Mai Tuyết Yên trở về…
Nhưng đến lúc sự đáo lâm đầu Quân Mạc Tà vẫn chưa tiếp nhận nổi!
Thì ra cảm giác hạnh phúc cũng là một áp lực cực lớn!
Quân Mạc Tà cảm giác tiếng nói mình run lên, thậm chí để lên tiếng cũng vô cùng khó khăn… Cổ họng khô khốc, sống mũi bỗng cay cay…
Bên trong màn linh khí nồng đậm, thân ảnh màu trắng bỗng rung động dữ dội, lông mi nhẹ lay động, hay giọt nước mắt nhẹ nhàng nhỏ xuống.
( Lệ vô tình vì ai mà rơi)
Linh khí cùng sương mù mờ ảo, Mai Tuyết Yên khẽ run người, bước đến hai bước, sau khi trông thấy Quân Mạc Tà thì thân thể xinh đẹp nhỏ bé lại càng run rẩy, một nụ cười thê lương vang lên, sau đó đột nhiên nàng ngồi xổm xuống, hai tay bưng kín mặt…
Nước mắt theo đôi tay ngà ngọc tuôn trào…
Quân Mạc Tà khẽ gầm nhẹ, sau đó bước đến ôm chặt giai nhân vào lòng. Mai Tuyết Yên Lúc này cũng đã quên hết xung quanh, vừa khóc vừa ôm lấy hắn.
Trong khoảng thời gian này tuy hai người luôn gặp mặt nhưng khi Mai Tuyết Yên dưỡng thương hóa lại nhân hình, hai người lại cùng có một cảm giác như đã xa cách ngàn năm…
Phảng phất như đã qua lâu rồi kể từ lần gặp trước…
Hai người yên lặng ôm lấy nhau, cảm nhận được thân thể cùng linh hồn đối phương hòa quyện vào mình, một lúc sau Mai Tuyết Yên mới nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực Quân Mạc Tà, khuôn mặt kiều diễm ửng đỏ, nhẹ giọng:
- Thiếp… thay đổi rồi sao?
- Đã thay đổi rồi… Trước kia chỉ là đẹp như thiên tiên, lúc này chính là thiên tiên hóa người, càng đẹp hơn.
Quân Mạc Tà vừa tham lam ngắm nhìn gương mặt Mai Tuyết Yên vừa nói.
- Vẫn lém lỉnh như trước… Trước kia… Thiếp…
Nói được vài tiếng Mai Tuyết Yên lại khẽ run người, gắng gượng nhịn xuống rồi nhẹ nhàng:
- Cám ơn chàng…!
Mặc dù nàng nói vô cùng khó hiểu nhưng hai người đều biết rõ: Trong đoạn thời gian này chính là lúc Mai Tuyết Yên yếu nhất cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tin rằng lúc đó chỉ cần Quân Mạc Tà lộ ra một chút dị thường cũng đủ cho Mai Tuyết Yên đi đến cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng Mai Tuyết Yên đã không thất vọng.
Hết thảy đều như xưa!
Nhưng lần này mới chính là chân tình của nàng! Nói nhiều lời vô ích, đạo lí này cả Mai Tuyết Yên và Quân Mạc Tà đều hiểu được, chỉ có hành động là chứng minh được hết thảy!
Mai Tuyết Yên dốc lòng tu luyện mong sớm hồi phục, nhưng Quân Mạc Tà cũng luôn bên cạnh nàng dùng tâm cảnh chiến đấu, bảo trì ý niệm ngày xưa mới thực sự khó khăn!
Mai Tuyết Yên tu luyện thành công, tâm cảnh Quân Mạc Tà cũng phát triển một bước! Ích lợi này không thể nói là không lớn.
- Ngốc quá!
Quân Mạc Tà sao lại không hiểu ý tứ của Mai Tuyết Yên, hắn hít nhẹ, mỉm cười:
- Chúng ta là vợ chồng vốn một thể, nếu ta đánh mất bản tâm thì nàng cũng thất bại… Nhưng nếu nàng thất bại trước thì ta ra sao?
Hắn chìa tay, nhẹ nhàng ôm Mai Tuyết Yên vào lòng, hạnh phúc thở dài:
- Chúng ta… tuy hai mà một.
Mai Tuyết Yên cũng không dãy dụa, nhẹ nhàng nghiêng trán, rúc vào lòng Quân Mạc Tà, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Giờ phút này nàng không cần nói gì nữa, bất cứ lời nói gì cũng đều là dư thừa!
Đã không cần phải nói!
Hai trái tim cùng nhịp, thời khắc này như vĩnh cửu! Tử sắc linh khí nồng đậm từ Hồng Quân Tháp tỏa ra lấy hai người làm trung tâm nhẹ nhàng chuyển động tạo thành một màng hào quang kinh diễm…
Một lúc sau Quân Mạc Tà cười to phá vỡ yên lặng, tham lam hít lấy hương thơm từ người Mai Tuyết Yên, thỏa mãn nói:
- Nương tử, trước hết chúng ta tìm một viên phòng đi. Nàng có biết không, ta đã thật sự không nhịn được nữa rồi, bản thân như muốn nổ tung, không tin nàng có thể sờ…
Sắc lang thủy chung vẫn là sắc lang, mở miệng đã nói điều thô tục. Nhưng mà sắc lang này vừa lên tiếng đã phá vỡ sự xấu hổ…
Mai Tuyết Yên gắt khẽ, đẩy nhẹ hắn ra, vừa tức giận vừa buồn cười, người này quả là vô sỉ hết mức, lại còn muốn mình
"sờ"
, có thể tùy tiện sờ sao? Thật là không biết xấu hổ, đáng giận đáng giận!
- Thế thì đi mà tìm Quản tỷ tỷ của chàng! Tìm ta làm gì vô ích!
Mai Tuyết Yên đỏ mặt hừ một tiếng, ra sức giãy khỏi lòng ngực hắn rồi phi thân, chỉ một động tác này cũng đã hiển lộ thân pháp cùng khinh công cao minh của nàng, không chút gì kém hơn so với trước.
Mai Tuyết Yên lúc này chỉ vừa hóa nhân hình đã có được khinh công không kinh khủng như thế, nếu hồi phục hoàn toàn thì tốc độ cùng thân pháp sẽ đạt đến cảnh giới nào!
- Trong khoản thời gian này không có nàng ta mệt chết đi.
Quân Mạc Tà than nhẹ, cũng không nói tiếp, chỉ yên lặng mà đứng, nhìn thấy thân ảnh Mai Tuyết Yên yểu điệu như thiên tiên, hắn lại than thở:
- Hiện tại nàng đã trở lại, thật tốt quá!
Mai Tuyết Yên dừng lại, cúi đầu đáp khẽ:
-Thiếp biết!
Mai Tuyết Yên nhìn đến Thiên Tầm, ánh mắt ảm đạm:
- Ngày đó thiếp thấy Thiên Tầm ở đây, thiếp đã biết… thế nên thiếp không hỏi, cũng không dám hỏi…
Nàng lại thâm tình nhìn Quân Mạc Tà, giọng điệu vô cùng tin cậy:
- Nhưng thiếp tin tưởng, chỉ cần có chàng thì Thiên Tầm sẽ tỉnh lại! Thiếp chẳng phải đã hồi phục rồi sao!
Quân Mạc Tà gật đầu:
- Thiên Tầm nhất định sẽ tỉnh lại!
Những việc Quân Mạc Tà làm trong thời gian này Mai Tuyết Yên cũng biết, cũng không cần hắn dài dòng thuyết minh. Hai người lẳng lặng đứng một hồi lâu, chỉ cảm thấy trong lòng có rất nhiều cảm giác phức tạp… Mai Tuyết Yên hóa hình thành công, hai người đều vô cùng vui mừng, cho dù dùng bất cứ lời lẽ nào cũng không thể diễn tả được sung sướng cùng kích động trong lòng.
Nhưng thương thế Xà Vương cũng chưa thuyên giảm khiến cho hai người tuy sung sướng nhưng vẫn còn điểm buồn phiền…
Đủ loại cảm giác trong lòng, hai người cảm thấy có ngàn vạn lời nói muốn nói với nhau, nhưng đều không thốt lên lời…
- Tuyết Yên, hiện tại nàng đạt đến cảnh giới gì rồi?
Quân Mạc Tà phá vỡ bế tắc.
- Thiếp ở đỉnh bát cấp, sau khi dùng ba viên đan dược khiến công lực cùng thể chất được tích lũy trực tiếp tăng lên cửu cấp hóa hình, cũng là cảnh giới Chí Tôn. Sau đó lại dùng Huyền Cực đan, Thiên Cực đan khiến thực lực lại tăng thêm một bậc… Hiện tại tuy rằng vẫn chưa được như cũ nhưng cũng đã ở khoảng trung giai Tôn Giả.
Mai Tuyết Yên có chút không vừa lòng, mặc dù tiến độ trước mắt đã là vô cùng nhanh chóng, nàng nằm mơ cũng không dám tưởng tượng nhưng Quân Mạc Tà sẽ lập tức phải đối chiến với chủ lực của Tam Đại Thánh Địa, lấy chiến lực của nàng còn lâu mới đủ.
Nhưng Quân Mạc Tà đã vô cùng kinh ngạc, mắt chữ O mồm chữ U, cằm chỉ thiếu một chút là chạm đất.
Hắn nhớ rõ ràng, bản thân khi trước đột phá Tạo Hóa Công tầng hai chỉ là Ngọc Huyền, đột phá tầng ba cũng chỉ đến Thiên Huyền, so sánh với Mai Tuyết Yên thì quả là một trời một vực.
Sao có thể như thế?
Cho dù có thể có chênh lệch nhưng cũng không thể kém xa như thế!
- Ta sau khi đột phá tầng hai Tạo Hóa công chỉ đạt được đỉnh Địa Huyền, tiếp cận Thiên Huyền…
Mai Tuyết Yên lườm hắn một cái rồi cười nhẹ:
- Phải biết sằng sau khi đột phá thiếp lại tiếp tục dùng năm viên đan dược, so với tu luyện hai trăm năm còn muốn hơn… Chàng xem nhẹ việc này sao?
- Nhưng như vậy cũng quá nhanh đi!
Quân đại thiếu gia vẫn chưa tin tưởng, không cam lòng lên tiếng… Loại cảm giác thất bại này khiến hắn vô cùng buồn bực, lúc này hắn chỉ muốn bắt lấy mỹ nữ trước mắt vỗ mông vài cái thu lại lợi tức…
- Không ngờ rằng chàng còn có bản lĩnh này… Thật không ngờ nha.
Mai Tuyết Yên lại lườm hắn một cái.
Mai Tuyết Yên vừa nói, Quân Mạc Tà đã biết vấn đề chênh lệch thực lực là do đâu. Mai Tuyết Yên kinh nghiệm lịch duyệt sung túc, thực lực bản thân vốn đã vô cùng lớn... Còn Quân Mạc Tà thì ngược lại, tuy linh khí Hồng Quân Tháp hấp thu rồi cung cấp to lớn nhưng hắn có thể chân chính sử dụng chỉ có một phần nhỏ.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến