: Tiểu Mạc Tà
- Vâng, à...
Thiếu nhiên kia không ngớt đáp lại, vừa cẩn thận nhìn từ đầu đến chân của Quân Mạc Tà nói:
- Mặc Quân Dạ này nhìn qua tu vi huyền khí căn bản cũng chỉ là miễn cưỡng đáp ứng tiêu chuẩn, không có gì xuất sắc, lấy tu vi như thế không khỏi không xứng với danh Thể Chất Không Linh trong truyền thuyết. Ngoài này người này hẳn là chưa từng gặp qua cái gì phồn hoa cao quý trong đời, cũng không có xuất thân, có khả năng lớn là được dã thú trong núi nuôi lớn, nên mới có bộ dạng đầu đất như vậy, diện mạo cũng nhếch nhác, hèn mọn, tổng thể mà nói ta không thích người này, nếu chiếc áo bào trắng của Huyễn Phủ mà khoác lên mình hắn thì có thể nói là xỉ nhục, lãng phí.
Cô gái áo vàng nhíu mày nói:
- Cố Phi Vũ, trước nay ngươi cùng hắn chưa gặp mặt, tại sao lại hạ thấp hắn như vậy? Muốn biết người tốt xấu thì không thể xét qua diện mạo được, cũng giống như Cố Phi Vũ nhà ngươi, ở bên ngoài không phải là một công tử nho nhã sao, nhưng ai có thể biết trong bóng tối ngươi lại có chuyện ác nào không thể làm, bụng tràn đầy nam đạo nữ xướng (nam thì là đạo tặc, kẻ cướp, nữ thì lẳng lơ). Trước mặt ta ngươi hạ thấp hắn là có ý gì?
Cố Phi Vũ muốn dở khóc dở cười nói:
- Tiểu Miêu muội muội, vi huynh há là cái kẻ kinh khủng kia sao?
Cô gái áo vàng gật đầu khẳng định, chậm rãi nói:
- Có thể là ta dùng từ không chính xác, bởi vì ngươi so với lời ta nói có vẻ còn quá ít, hoặc phải nói là quá sức kinh khủng không biết chừng.
Cố Phi Vũ hoàn toàn không nói gì, không không cũng không biết nói như thế nào cho tốt. Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, Quân Mạc Tà cùng Mầm Đậu nhỏ đã kẻ trước người sau đi lên. Quân Mạc Tà vừa lên liền hiểu vì sao mình bị người ta liếc mắt là nhận ra, vì tại trước mặt cô gái áo vàng có để một tờ giấy vẽ chân dung nửa người. Tuy chỉ là nửa người nhưng tỉ lệ giống như người thật. Khuôn mặt trên bức tranh tự nhiên là tướng mạo hiện giờ của hắn. Bức họa này cũng rất sống động, giống như Quân Mạc Tà đang đứng ở trong tranh, thậm chí cả thần thái diễn cảm của ánh mắt cũng đều giống như đúc, cùng bản thân cũng không có nửa điểm khác biệt.
Mà ở quyển phía dưới có một hàng chú thích nhỏ: Mặc Quân Dạ, năm nay mười tám tuổi, người Huyền Huyền đại lục, nơi sinh không rõ, cha mẹ không rõ, lai lịch không rõ, sư thừa không rõ, thân là Thể Chất Không Linh trong truyền thuyết, là người tu luyện thiên tài! Được Tào Quốc Phong dẫn vào Huyễn Phủ. Người này có vẻ như trung hậu, nhưng lòng dạ cũng rất mơ hồ, bên ngoài cũng rất đôn hậu, tâm thì cơ biến cực kỳ linh hoạt, không có điểm nào nghi ngờ, là một người được giáo dục tốt, xứng đáng trở thành niềm hi vọng của Huyễn Phủ, nhưng nếu vì mưu đồ mà đến thì...
Quân Mạc Tà vừa nhìn đến đây thì toàn bộ bức họa lớn cùng quyển trục bị thu vào, sau đó một âm thanh êm ái vang lên:
- Mặc Quân Dạ, Mặc công tử! Tuyệt thế thiên tài Thể Chất Không Linh, tiểu nữ cung kính có lễ!(DG: nguyên văn là đứng dưới mái hiên, tiểu nữ xin có lễ. Dựa theo câu: Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu).
Quân Mạc Tà giương mắt nhìn lên, lập tức nhận ra nữ tử đang nói chuyện chính là cô cháu gái yêu nhất của người đứng đầu Huyễn Phủ, là nhân vật bài danh thứ ba trong Huyễn Phủ, trên thực tế là người người không nên trêu chọc nhất chính là vị nữ tổ tông kia: Miêu Tiểu Miêu! Một thân mỹ nhân mặc chiếc áo vàng thanh nhã nhưng thanh lãnh cô ngạo, cao quý thoát tục, lại toát lên một vẻ thanh khiết tựa không thể chạm tới. Đằng sau chiếc mạng mỏng che mặt là một đôi mắt sáng ngời, đang lẳng lặng chăm chú nhìn mình, trong áh mắt cũng không toát lên vẻ tò mò, cũng không có khinh bỉ, càng không thể nói là thân cận, giống như lãnh đạm không một chút liên hệ, tựa hồ người đang đứng trước mặt sống chết thế nào cũng không có quan hệ. Chẳng qua là nàng vì một nguyên nhân nào đó mà ngước lên, liếc mắt nhìn một cái, như thế thôi. Còn người thanh niên mặc áo xanh bên cạnh kia, Quân Mạc Tà liếc mắt một cái liền nhận ra, người này tất nhiên là người mà Tào Quốc Phong luôn luôn căn dặn là người đầu tiên của Huyễn Phủ không thể trêu chọc. Ẩn bên ngoài cái vẻ anh tuấn là cái vẻ dâm tà nồng nặc, hai mắt đầy hàn ý âm độc, người như vậy lại có tư cách theo bên Miêu Tiểu Miêu, trừ khi… Hắn không phải là người thứ hai không nên trêu chọc chứ.
- Tại hạ bất tài đúng là Mặc Quân Dạ, xin hỏi danh tính của cô nương? Tìm ta có chuyện gì? Tại hạ được tiền bối coi trọng dẫn vào đến tận đây, ngay cả có dùng hết sức lực, cũng chưa chắc có thể làm được?
Trong thần sắc Quân Mạc Tà mang theo một vẻ khẩn trương, một chút nhút nhát, rồi lại làm như là cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, muốn nói mà chẳng nói tới đầu tới đũa, một câu nói cuối cùng kia, chí lớn nhưng tài mọn, không đảm đương được, cũng nói rõ hoàn toàn.
- Tiểu nữ tử tên là Miêu Tiểu Miêu, còn hắn là Cố Phi Vũ.
Trong con ngươi trong trẻo của Miêu Tiểu Miêu lộ ra vẻ thất vọng, thầm nghĩ thì ra người này cũng chỉ là may mắn trời sinh ra có thể chất thần dị, bên trong thuần phác, có vài phần phúc hậu, nhưng cũng khó có thể bước lên chỗ thanh nhã. Không tệ, Miêu Tiểu Miêu vẫn lế phép giới thiệu bản thân, lại thản nhiên nói:
- Trước đây nghe trưởng bối của ta kể rằng Mạc công tử có khả năng thiên phú, tiểu muội cảm thấy có chút tò mò, nên mời đến đây. Lúc nãy vừa thấy Mặc huynh ở cách đây không xa xem xét phong cảnh, không biết bản phủ có cảnh sắc nào đáng để Mặc huynh đến ngắm cảnh.
Mặc Quân Dạ trước mặt này cũng không có gì giỏi giang, nhưng nói cho cùng thì hắn có Thể Chất Không Linh thần dị, chỉ cần được dạy dỗ đàng hoàng, tương lai thành tựu cũng là vô hạn lượng, cho nên Miêu Tiểu Miêu cũng ngoại lệ sử dụng chữ tiểu muội. Nàng cũng vì tương lai vô hạn định của người này mà cảm thấy mình lấy lễ đối đãi cũng không có gì không ổn, không ngờ Cố Phi Vũ ở bên cạnh nghe vậy tức thời trong mắt lộ ra vẻ ghen ghét. Lấy tính cách cao ngạo của Miêu Tiểu Miêu mà nói, lấy bối cảnh của nàng mà nói thì nàng chưa bao giờ tự xưng hai chữ tiểu muội, cái tên nhà quê này sao có tư cách nhận hai chữ tiểu muội, cùng giai như thế?
- Không dám, không dám.
Quân Mạc Tà lại làm ra vẻ tên nhà quê, đột nhiên nhìn thấy quan to ở tỉnh giá lâm, lại làm ra vẻ gãi đầu gãi tai, cười hì hì nói:
- Địa giới Huyễn Phủ rất lớn, rất được, khụ khụ… người cũng rất được, cô nương Tiểu Miêu.... rất nhiều điều hấp dẫn.
Nói xong, còn đỏ mặt, bộ dạng rất lúng túng.
- Huyễn Phủ... đúng là rất lớn?
Thanh âm âm dương kỳ quái này, đúng là Cố Phi Vũ, trong khẩu khí mang theo một cỗ đố kị nồng đậm, cùng mang theo ý tứ xấu xa.
- Ừ, quả thật rất lớn.
- Xem được không?
- Ân, đúng là xem được.
- Chưa từng thấy qua?
- Ha ha, quả thật trước kia chưa từng tiến vào.
- Haha, chưa từng thấy qua?
- Ân thật chưa từng thấy qua.
- Vậy ngươi hãy nhìn đi, được được, học một ít! Được được... đi nhiều để người đầy bùn đất, sẽ biết thôi?
Cố Phi Vũ ngâm nga, dùng thái độ chẳng thèm ngó mắt tới vị Mặc Quân Dạ này không kiêng nể gì châm chọc, mang theo vẻ đầy đố kỵ.
- Đúng, đúng, chờ ta bỏ đi thân bụi đất này liền cùng ngươi giống nhau.
Vẻ mặt Quân Mạc Tà hâm mộ nhìn lên Cố Phi Vũ: Nhìn xem vị Phi Vũ này có điều không giống người thường nha, chờ ta bỏ đi một thân bụi đất này, lúc ấy có người ăn phải dấm chua, so với ăn bánh chẻo dính dấm chua còn muốn hơn, thực hơn à.
- Ngươi!
Cố Phi Vũ vỗ bàn, lạnh lùng nói:
- Mặc Quân Dạ, chớ có cho là vận khí ngươi tốt, có được cái Thể Chất Không Linh chó má, cả Huyễn Phủ đều đem ngươi coi là bảo vật, ngươi cho là không có gì phải kiêng sợ, hoành hoành không sợ ai sao! Cần phải biết rằng trong Huyễn Phủ này còn có rất nhiều người mà ngay cả sư phụ ngươi cũng không thể trêu vào.
- Thật sao? Cũng không biết những vị này là ai, có ai ở đây không vậy?
Quân Mạc Tà rất từ tốn hỏi. Nhất thời Cố Phi Vũ nghẹn họng. Tuy rằng Cố Phi Vũ mang hung danh bên ngoài, bị liệt vào ba người không nên trêu chọc, hắn chính là người thứ hai. Nhưng dù sao hắn là người trẻ tuổi, thực lực có hạn, nếu vứt bỏ cái bối cảnh đằng sau hắn, thì hắn làm gì được như vậy. Hắn nào dám nói tam cấp thánh hoàng Tào Quốc Phong không thể trêu chọc vào mình?
Cường giả thánh hoàng há lại có thể so với kẻ thường. Nếu như Tào Quốc Phong thực sự muốn trở mặt gây thù với gia tộc của hắn, song phương thắng bại cũng là thực khó đoán trước được. Mà Tào thánh hoàng nào phải thân cô thế cô, còn có sáu anh em kết nghĩa đều là cường giả thánh hoàng, nếu thực sự muốn đối phó với gia tộc của Cố Phi Vũ, coi như là thế lực không tầm thường cũng chịu không nổi. Tào thánh hoàng lúc trước luôn luôn mãi dặn dò Quân Mạc Tà không nên gây chuyện, lại cũng chẳng phải sợ cái gọi là những hậu bối mang danh
"ba kẻ không thể trêu"
, bất quá thái độ làm người của Tào Thánh Hoàng rất nhân hậu, không muốn vô duyên vô cớ khiêu khích nên sự phân tranh trong Huyễn Phủ, hao người tổn thực lực. Hiện giờ đối diện với chuyện hỏi ngược của Mặc Quân Dạ, Cố Phi Vũ nhất thời lặng yên.
- Tại sao không nói? Hay là ngươi nói chính ngươi đang ở đây?
Quân Mạc Tà làm bộ thật thà nói:
- Ta xem vừa rồi ngài thật
"ngưu"
(DG: hung hăng càn quấy ấy mà), ngài thực làm ta nghĩ không có gì đáng để trong mắt ngài, ta quả thực hoài nghi ở chỗ Huyễn Phủ này, ngài chính là lão đại rồi. Thì ra là vậy, cả Thánh Hoàng cũng không dám trêu chọc, kỳ thật đúng là ngài làm cho ta kinh ngạc nha. Nếu không phải chính là ngài, như vậy xin hỏi ngài hung hăng cái gì? Hoặc phải nói ngài có cái gì để hung hăng?
Cố Phi Vũ giận dữ cũng cũng không dám lên tiếng nữa, cái tên nhà quê này dung mạo không có gì đặc sắc, lời nói cũng bình thường không có gì lạ, lại không nghĩ đến mỗi câu hắn nói đều ẩn ý, cạm bẫy, chỉ cần mình giẫm vào, như vậy đảm bảo ngày mai mình sẽ trở thành mục tiên cho tiểu bối của Huyễn Phủ công kích, càng là làm trò cười cho các tiền bối, thậm chí liên lụy đến gia tộc cũng vì mình mà hổ thẹn. Loại chuyện trâng tráo như vậy, những đệ tử thế gia như hắn không làm được.
Miêu Tiểu Miêu cũng thấy có hứng thú xem hai người tranh cãi, nhưng mà thật không ngờ kẻ rơi xuống hạ phong cuối cùng lại là tên mỏ nhọn độc địa nổi danh Cố Phi Vũ, đôi mắt đẹp không khỏi liếc qua Quân Mạc Tà một cái. Vị Mặc Quân Dạ có Thể Chất Không Linh này lại không giống vẻ ngoài thật thà phúc hậu nha. Tiểu tử này luôn thuận theo ý Cố Phi Vũ, lại làm ra vẻ để Cố Phi Vũ chiếm hết thế thượng phong trong toàn bộ thời gian, thời khắc mấu chốt lại đột nhiên đưa ra một kích bén nhọn, trực tiếp làm Cố Phi Vũ á khẩu không trả lời được. Hơn nữa, câu sau lại mang thâm ý cay độc hơn câu trước, cạm bẫy trùng điệp, khả năng ly gián, châm ngòi chiến sự quá được, ngay cả tài ăn nói của Cố Phi Vũ cũng không dùng được, chỉ có thể nghiến răng nuốt hận, không có chút phản bác gì nhiều, căn bản là không dám phản bác. Từ sự kinh ngạc, trong nháy mắt cái nhìn của Miêu Tiểu Miêu đối với vị có Không Linh Thể Chất này có sự đổi khác: Người này có chút thật thà thành thật, nhưng cũng không hề đơn giản, thậm chí không dễ chọc!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến