-
"Ngươi cái gì mà ngươi? Nhanh lên cút sang một bên giùm ta đi! Lại nói thêm hai câu nữa, lão tử trực tiếp rút đầu lưỡi ông cho chó ăn! Thực xui xẻo, có một đầu tóc bạc phơ thưa thớt liền tự nhận mình là ông tổ à...... Nhìn ông chắc chưa đến một trăm tuổi thì tóc đã trắng rồi, điều này nói rõ ông đó, là một tên vô dụng! Không có bản lĩnh còn muốn đứng ra nói chuyện? Ông dựa vào cái gì đứng ra nói chuyện, chỉ bằng cái miệng của ông thôi à. Ông không biết xấu hổ ta cũng xấu hổ thay ông đấy."
Quân Mạc Tà hung dữ nói.
Mọi người đồng thời chấn động!
Thằng nhóc này trong trận đấu thoạt nhìn còn không to tiếng qua, nhưng bây giờ mới thấy, cái mồm lanh lẹ ấy nếu chỉ nói về mắng chửi người thôi, phỏng chừng toàn bộ Huyễn phủ cũng không người là đối thủ của hắn, thật sự rất sắc bén.......
Trải qua vụ
"Ông lão bị bĩu môi"
này, cho dù là hai huynh đệ Chiến Thanh Phong đưa ánh mắt xin giúp đỡ về người nào đó, cho dù là có qua lại hay không qua lại, qua lại nhiều hay qua lại ít đều là quay đầu làm bộ như không thấy. Không thấy ông già kia lên đều bị mắng đến máu chó đổ lên đầu sao? Chúng ta đi lên cũng bị mắng như vậy, vậy mai mốt còn mặt mũi nào gặp người nữa a.......
Ta thật sự là không chống nổi người nọ a, người ta là nhân vật có được Không Linh thể chất trong truyền thuyết, ngay cả Chiến gia các ngươi cũng chỉ có thể nhịn hắn, cũng không dám giết hắn giữa ban ngày ban mặt, chúng ta tính là cái gì chứ? Chúng ta đứng ra khuyên ngăn? Chúng ta đứng ra nói gì đó, chẳng những không dung hòa được còn trực tiếp bị đẩy sang mặt trận đối lập với đại thiên tài, bộ coi chúng ta là đứa ngốc sao?......
Mục đích của Quân Mạc Tà không thể nghi ngờ là đã đạt được.
Bây giờ, huynh đệ Chiến gia rơi vào tình huống xấu hổ, quanh người không kẻ thân thích.
Cuối cùng vẫn là Miêu Tiểu Miêu, cứ mãi châm chước trước sau, cũng đi lên một bước, thấp giọng nói:
-
"Mặc công tử, chuyện hôm nay dừng ở đây đi, có chừng có mực thì vẹn toàn đôi bên hơn. Nếu đắc tội toàn bộ Chiến gia, đối với tương lai của ngươi không có lợi."
-
"Hai bên đều có lợi? Hay là nói chỉ có hai huynh đệ Chiến Thanh Phong mới có lợi thôi! Ta có lợi ích gì chứ? Chẳng lẽ cô nương nghĩ rằng, trải qua chuyện hôm nay chúng ta còn có thể chung sống hòa bình với nhau sao? Cho dù hôm nay ta rộng lượng tha bọn họ chẳng lẽ huynh đệ bọn họ hoàn toàn không hận chuyện hôm nay, và chẳng lẽ Chiến gia cũng vì vậy mà dưới tay lưu tình với ta, không hề mang thù sao?"
Quân Mạc Tà kinh ngạc hỏi.
-
"Không thể."
Miêu Tiểu Miêu lập tức liền nghĩ thông, quả nhiên bản thân lý tưởng hóa quá mức vấn đề.
Dù sao bây giờ Mặc Quân Dạ đã đắc tội toàn bộ Chiến gia, vì vậy cho dù càng đẩy xuống sâu hơn cũng không có mất mát gì cả. Đúng là tình huống đã phát triển đến độ nghiêm trọng không thể nghiêm trọng hơn nữa rồi, kết quả cũng giống nhau thôi.
"Nợ hơn không lo, rận hơn không ngứa"
, kỳ thật chính là đạo lý này......
-
"Chúng ta......"
-
"Hai người các ngươi, nhanh lên, mọi người đều rất bận...… Muốn kéo dài thời gian đến khi nào đây?"
Quân Mạc Tà không kiên nhẫn nói với Chiến Thanh Phong:
-
"Chỉ là một chuyện rất đơn giản, cũng không phải kêu các ngươi đi tự sát, còn cần suy nghĩ tốn sức đến vậy không? Chỉ là mười cái dập đầu, mười tiếng gia gia thôi? Chuyện này có gì ghê gớm chứ, đầu gối khuỵ xuống, miệng mở ra thì đã xong thôi...… Nhìn các ngươi kéo dài thời gian như thế nào giống như đàn bà con gái thế?"
Tất cả mọi người đều cười ngất!
Cũng
"chỉ là"
mười cái dập đầu, mười tiếng gia gia?
Còn chữ
"thôi"
nữa, ngài có cần nói nhẹ nhàng đến vậy không?
Đổi là ngài, ngài có làm không?
-
"Mặc Quân Dạ, ngươi thật sự muốn làm chuyện này đến cùng ư? Thật sự muốn đưa cừu hận giữa hai bên lên đến mức vĩnh viễn không thể hóa giải được sao?"
Chiến Ngọc Thụ vẻ mặt rất thê lương.
-
"Chiến nhị công tử nói đùa, giữa chúng ta có cừu hận gì chứ, không phải là một cuộc cá cược hai vị thua sao? Vừa rồi đã sớm nói có gan làm có gan chịu, làm trái với điều kiện đã đưa ra hai vị cũng hiểu sẽ có hậu quả gì mà, quyền lựa chọn vốn là ở trong tay hai vị đó thôi?.... Nhưng, nhị công tử đã hỏi vậy ta cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, chỉ hỏi lại một câu, nếu như năm trận đấu cá cược kia ta không thắng một trận nào, thua tiền đặt cược, vậy ba điều kiện kia hai vị có buông tha không? Thứ mình không muốn, thì đừng cho kẻ khác! Mình làm mình chịu, liên quan gì đến người khác!"
Quân Mạc Tà trào phúng nhìn hắn:
-
"Chiến nhị thiếu gia, ta cho ngươi một lời khuyên, trăm ngàn lần đừng chỉ tưởng trên thế gian này chỉ có ngươi là thông minh nhất, xem tất cả mọi người đều là ngu ngốc có thể tùy ý ngươi sắp xếp...... Với chỉ số thông minh bây giờ của ngươi, ta thật sự rất tiếc phải nói với ngươi......"
-
"Không sai! Trong thiên hạ này, người thông minh cũng không hiếm! Người dám giả heo nuốt cọp cũng rất nhiều. Người có dụng tâm ý xấu cũng không thiếu!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên, theo giọng nói, một ông lão áo trắng xuất hiện trong sân:
-
"Mặc công tử tự nhiên là một người thông minh trác tuyệt đã sớm nhìn thấu mọi chuyện ở đây, hết thảy mọi chuyện từ đầu đến cuối đều đã nằm trong lòng bàn tay của công tử, không biết lão hủ nói có đúng hay không?"
-
"Chiến Băng Phong! Trưởng lão cấp cao được thờ cúng của Chiến gia, cũng là đệ đệ của gia chủ tiền nhiệm Chiến gia! Không ngờ ông ta lại tự mình đến đây!"
Miêu Tiểu Miêu cấp tốc truyền âm cho Quân Mạc Tà, nhắc nhở hắn thân phận người mới tới.
Huynh đệ Chiến Thanh Phong nhìn thấy ông lão này tới, trong mắt xuất hiện một tia sáng chói lọi,
"Cứu tinh đến rồi!"
, y hệt như một người rơi xuống sông không biết bơi đột nhiên thấy trong tay có thêm một khối gỗ vậy!
-
"Cấp cao còn được thờ cúng! Không cần thiết đi."
Quân Mạc Tà trong lòng cười thầm, tin tưởng với tình huống trước mặt đối với Chiến gia bất quá chỉ là một tình huống nhỏ nhoi thôi; Hơn nữa, Chiến gia đang rơi vào thế tuyệt đối bất lợi, người xuất hiện trong lúc xấu hổ này cho dù địa vị ở Chiến gia không thấp, nhưng tuyệt đối không phải trưởng lão cấp cao của Chiến gia...…
Xem ra vị trưởng lão cấp cao trước mặt này cũng chỉ là một người giả mạo, nhưng, vị
"Trưởng lão cấp cao được thờ cúng"
này sức mạnh cũng không thể khinh thường, cư nhiên là thánh hoàng cấp hai, đủ cùng nhị sư phó trên danh nghĩ của mình Bạch Kỳ Phong đấu sàn sàn nhau......
-
"Xin hỏi lão nhân gia đột ngột xuất hiện lúc này, chẳng lẽ là muốn giúp huynh đệ Chiến gia trốn tránh sao?"
Quân Mạc Tà cười dài nói, trong giọng nói không hề có chút khách khí gì cả!
-
"Chiến gia chúng ta có thể cam đoan luôn luôn có gan làm có gan chịu, như thế nào có thể trốn tránh chứ?"
Chiến Băng Phong quang minh chính đại nói:
-
"Hơn nữa, hai tên nghiệt súc này không có được sự đồng ý của gia đình đã tự ý quyết định một chuyện lớn như vậy, cho dù công tử không muốn đòi thực hiện điều kiện, lão phu cũng không bỏ qua cho bọn họ!"
-
"Giỏi cho câu có gan làm có gan chịu, điều kiện cá cược ta khẳng định sẽ không buông tha dễ dàng vậy."
Quân Mạc Tà cẩn thận nói:
-
"Cho dù Chiến gia các ngươi hôm nay không thừa nhận bọn họ, nhưng hai vị Chiến công tử vẫn mãi mãi là con cháu Chiến gia, dùng tổ tông tám đời và đời sau để lập lời thề máu! Điều này, những người ở đây hôm nay đều có thể làm chứng, có trời đất chứng giám."
Vừa nghe đến bốn chữ
"Trời đất chứng giám"
này, trong lòng Chiến Băng Phong rục rịch, biết ý đối phương khẳng định không buông tha.
Nhưng, Chiến Băng Phong có địa vị như ngày hôm nay, cũng không phải dễ đối phó, mỉm cười nói:
-
"Mặc công tử xin hãy an tâm, cái gọi lời nói gió bay, cho dù có lời thề máu kia hay không trận đấu này Chiến gia cũng không bác bỏ. Bây giờ, lão phu kêu hai tên súc sinh này thực hiện điều kiện!"
Nói xong, ông ta tiến lên một bước, đứng trước mặt Quân Mạc Tà, quay đầu lại, lạnh lùng nói:
-
"Hai tên súc sinh này! Đã có gan làm thì phải có gan chịu, đừng làm mất mặt Chiến gia, làm hỏng danh dự Chiến gia, còn không lại đây quỳ xuống! Thực hiện điều kiện các ngươi đã đưa ra!"
Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ hai người vẻ mặt xám như tro bụi, bùm một tiếng đồng thời quỳ trên mặt đất. Quả nhiên rất ngoan ngoãn dập đầu mười cái, cung kính kêu mười tiếng gia gia. Sắc mắt Miêu Tiểu Miêu lập tức thay đổi.
Quân Mạc Tà hừ một tiếng, nói:
-
"Hai vị công tử đang làm gì đấy? Các ngươi phải quỳ phải gọi là ai vậy?"
Chiến Băng Phong cả người oai phong lẫm liệt, nhưng cả người đều chắn trước mặt Quân đại thiếu gia, dáng người cao lớn cũng che lại Quân đại thiếu gia, Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ hai người dập đầu cũng tốt, kêu gia gia cũng tốt, giống như tất cả đều hướng về phía Chiến Băng Phong.
Mà Chiến Băng Phong vốn là thúc gia của hai người. Cách thực hiện điều kiện này...… phải nói là thay đen đổi trắng mới đúng!
Nhưng Quân Mạc Tà hỏi một câu này, bọn họ đều không thể trả lời được. Câu hỏi này căn bản không có cách nào trả lời được cả, người thông minh đều biết hai người bọn họ dùng chiêu thức gàn dở biến đổi cách trốn tránh. Cho nên nguyên nhân là vì muốn trốn tránh, nên mới không có cách nào trả lời được. Chẳng lẽ muốn họ trước mặt mọi người thừa nhận,
"chúng ta không phải kêu ngươi"
sao!
-
"A! Mặc tiểu bằng hữu, chuyện hôm nay là Chiến gia chúng ta thua cuộc, ừ, có gan làm có gan chịu. Mặc tiểu bằng hữu yên tâm, số người tiến vào Linh Dược Viên, đợi năm này sau Linh Dược Viên mở ra, lão phu lấy danh dự Chiến gia cam đoan sẽ có tiểu bằng hữu một phần! Về điều kiện mà Mặc tiểu bằng hữu đưa ra, lúc nào hướng Chiến gia ra điều kiện cũng được, Chiến gia chúng ta nhất định tuân theo!"
Chiến Băng Phong cười lớn một tiếng, nói:
-
"Hôm nay, mặt mũi Chiến gia đều bị hai tên súc sinh này phá hỏng hết, bổn tọa phải trở về từ đường Chiến gia dùng gia pháp xử phạt hai tên này. Cáo từ."
Đột nhiên cúi người xuống, hai tay nắm lấy Chiến Thanh Phong và Chiến Ngọc Thụ, sưu một tiếng từ cửa sổ bay ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Cũng không dám để đám người Quân Mạc Tà có cơ hội mở miệng, bỏ của chạy lấy người...…
-
"Mẹ nó! Xấu! Trẻ xấu, già đi ra cũng xấu! Chiến gia quả thực là một gia đình xấu! Khốn khiếp mà, cái gì mà trưởng lão cấp cao chứ, ta phi! Chó má trưởng lão cấp cao!"
Quân Mạc Tà chỉ có thể hổn hển mắng, chửi ầm lên.
Nhưng hắn mắng thì mắng, tuy mọi người ở đây ai cũng biết Chiến gia là kẻ xấu, nhưng mười cái dập đầu cuối cùng kia cũng là sự sỉ nhục không bao giờ rửa sạch của Chiến gia! Cho dù Chiến Băng Phong che trước người Quân Mạc Tà, cũng giống nhau thôi!
Vì, tất cả mọi người đều biết, mười cái dập đầu kia là vì ai mà dập......
Mọi người ở đây đều câm như hến, cũng không ai dám lên tiếng, giống như mấy ngàn năm qua, không hề có người dám ở trước mặt mọi người công khai mắng Chiến gia, bây giờ chỉ có mình Mặc đại thiên tài lên tiếng, nếu chính mình không cẩn thận phát ra thanh âm, bị Chiến gia hiểu lầm, nếu sau này bị tính toán sổ sách, chính mình không phải hoàn toàn thiệt thòi sao."
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến