TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 1111: Phu Quân Ta Mạnh Hơn Ngươi!

Biên Dịch: nhatky

- Ai chà, Tiểu Miêu muội muội, muội làm gì phải khách khí như vậy chứ? Đều là tỷ muội trong nhà, muội ăn chính là để mặt mũi cho tên này, nhanh ăn nhanh ăn đi.

Độc Cô Tiểu Nghệ nhanh chóng lên tiếng thúc giục, nha đầu này đã nuốt miếng của mình giống như nuốt một quả táo…

- Cũng không phải vật hiếm lạ gì, chỉ là một miếng ngó sen nho nhỏ mà thôi, cô nương vì sao cự tuyệt chứ?

Quân Mạc Tà nhìn Miêu Tiểu Miêu, giọng nói rất dịu dàng:

- Mọi người đều đã ăn, cô nương cũng nhanh ăn đi. Nếu để lâu, Linh Lung Liên hòa tan vào không khí, đây mới chính là điều thật sự đáng tiếc đó…

Miêu Tiểu Miêu trong lòng chấn động, lại nhìn về phía Linh Lung Liên, quả nhiên thấy phần rìa ngoài

"củ sen"

đã có dấu vết hòa tan…

Trong lòng rất mâu thuẫn:

"Nếu ta kiên trì không ăn, với thân phận của hắn, lời nói kiên quyết, chắc chắn sẽ không thu hồi. Mà cứ để thứ này bị hòa tan như vậy, quả thật đúng là rất đáng tiếc. Dù sao phần nhân tình này mình đã thiếu người ta rồi…"

Nghĩ đến đây, lại thở dài, thầm nghĩ người này rất bá đạo, tặng quà cũng không cho người ta cự tuyệt… Không dám chần chừ đành tiếp nhận miếng ngó sen kia, nhẹ nhàng đưa vào miệng, trong chớp mắt cảm giác được một dòng khí lạnh lẽo tiến vào cổ họng, tay chân cơ thể lập tức thoải mái sung sướng…

Trong kinh mạnh như có một dòng khí tràn ngập năng lực rất mạnh đang tuôn trào chậm rãi chạy dọc cơ thể… Sau đó mọi người đều nhận thấy kinh mạnh bản thân tựa như được khuếch đại hơn bất tri bất giác khoan khoái hơn rất nhiều, hơn nữa, được dòng khí lạnh lẽo khơi thông cũng trở nên mềm dẻo hơn, như được gia tăng thêm mấy lần…

Sau đó, cỗ năng lực to lớn từ bên ngoài này đi vào đan điền rồi trở nên yên tĩnh.

Nhưng mọi người đều hiểu, cỗ sức mạnh này sẽ không biến mất mà chỉ nằm yên, thầm lặng bảo vệ cơ thể. Nếu không có Thất Thải Thánh Quả kích phát, lực lượng đó vẫn luôn luôn yên lặng ở đó và làm cơ thể thoải mái. Nhưng một khi có Thất Thải Thánh Quả kích phát dược hiệu, lực lượng đó sẽ trong chớp mắt chuyển hóa thành hơn nagfn năm công lực tinh thuần!

Là một bước tiến dài cho tu vi bản thân!

Một lát sau, Mai Tuyết Yên cũng trở lại.

- Mọi người lần này chỉ đơn thuần dùng Linh Lung Liên, nhưng nhờ cũng nhờ Lung Linh Liên mà có được dược lực, ta đề nghị mọi người lúc trở về, không cần ăn Thất Thải Thánh Quả để kích phát, mà để nó ở trong bản thân tự hành vận chuyển, mặc cho nó từ từ thay đổi thể chất, tẩm bổ cơ thể… Đại khái phải đợi khoảng một năm, sức mạnh này sẽ hòa hợp với cơ thể. Đến lúc đó lại một lần nữa cùng lúc ăn Linh Lung Liên và Thất Thải Thánh Quả, sẽ không ảnh hưởng công hiệu lúc này! Hãy cứ để công hiệu bây giờ chuyển biến thành lợi ích cho cuộc sống sau này đi.

Quân Mạc Tà nghiêm túc nói.

Chúng nữ rối rít gật đầu.

Lúc này, Miêu Tiểu Miêu mới nhớ đến câu nói

"Đều là tỷ muội trong nhà, muội ăn chính là để mặt mũi cho tên này…"

của Độc Cô Tiểu Nghệ.

"Đều là tỷ muội trong nhà? Những lời này căn cứ vào đâu chứ? Chẳng lẽ… Quân Mạc Tà có dã tâm với mình? Đây đúng là vọng tưởng mà!"

Nghĩ đến đây, Miêu Tiểu Miêu trong lòng không biết sao lại chấn động! Không khỏi trong lòng nổi lên phản cảm vô cùng mãnh liệt! Nếu biết có chuyện này, mình thà rằng để miếng linh lung ngọc ngẫu kia thối nát chứ cũng không ăn…

- Quân phủ chủ đã khẳng khái tặng linh dược, Tiểu Miêu vô cùng cảm kích. Nếu có cơ hội, nhất định cùng phu quân đặc biệt đến cảm tạ Quân phủ chủ.

Miêu Tiểu Miêu không chút cảm xúc, làm một cái lễ hướng Quân Mạc Tà nói như vậy.

Những lời này không chỉ là cảm ơn, mà cũng là muốn nói rõ:

"Ta đã có trượng phu, ngươi nếu có ý tưởng kỳ quái gì trong đầu, vẫn là sớm vứt bỏ đi."

- Thì ra muội muội đã có người trong lòng? Đã thành thân rồi ư?

Trong mắt Mai Tuyết Yên lộ ra ánh sáng kỳ quái, nhìn Miêu Tiểu Miêu. Quản Thanh Hàn thần sắc cũng vô cùng cổ quái… Tựa như muốn cười nhưng lại phải kiềm chế…

Miêu Tiểu Miêu nghe nàng hỏi, lập tức nhớ đến Mặc Quân Dạ, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc:

- Đúng vậy, phu quân của ta đối với ta rất tốt, hắn là người quan tâm bảo vệ ta nhất trên đời.

- Ách… Miêu muội muội, vị phu quân kia của muội…… Bộ dạng ra sao vậy?

Độc Cô Tiểu Nghệ vô cùng tò mò về bộ dạng của Quân Mạc Tà khi ở Huyễn phủ nên cũng lân la đến nhiều chuyện.

Miêu Tiểu Miêu rất buồn bực. Nha đầu này thoạt nhìn nhỏ hơn mình rất nhiều, xem ra cũng nhỏ hơn mình hai ba tuổi, lại mặt dày mày dạn kêu mình là muội muội…

Có trời mới biết xưng hô muội muội này từ đâu mà đến?

- Phu quân của ta họ Mặc, ha ha…

Miêu Tiểu Miêu cười cười, khẽ nhắm mặt lại, tựa hồ như Mặc Quân Dạ đang đứng trước mặt mình, mỉm cười với mình…

- Dáng người của hắn có chút giống Quân phủ chủ, nhưng tướng mạo kém rất xa với phủ chủ, có thể nói là bình thường, da mặt hơi đen, thật sự không có gì xuất chúng…

Miêu Tiểu Miêu mỉm cười chậm rãi miêu tả, trên mặt mang theo cảm xúc thỏa mãn.

"Thì ra khi đó hắn lại giả trang thật sự khó coi như vậy…"

. Đám người Độc Cô Tiểu Nghệ trong lòng thầm nghĩ.

"Mà giả trang khó coi như thế lại có thể hái được đóa hoa đệ nhất của Huyễn phủ… Thật sự rất giỏi mà…"

- Mặc lang của ta tuy tướng mạo không anh tuấn, nhưng con người rất tốt, tâm địa cũng tốt nữa! Đối với ta lại toàn tâm toàn ý…

Miêu Tiểu Miêu vui sướng nhỏ giọng nói:

- Hắn biết rất nhiều, thật ta cũng không biết, trên đời này có cái gì là hắn không biết nữa… Hắn cũng rất dịu dàng, cũng rất cẩn thận…

Nói đến đây, Miêu Tiểu Miêu cảm giác không khí xung quanh có chút không thích hợp, mở to mắt nhìn, chỉ thấy vị Tà Quân chủ kia cúi đầu nhìn mũi giày, sắc mặt dường như có chút khó coi…

Mà đám nữ nhân bên cạnh, toàn thân bốc mùi…

"Dấm chua"

?

"Hừ, các ngươi có ghen tuông cũng vô ích, Quân Dạ chỉ thuộc về ta mà thôi!"

. Nghĩ đến đây, trong lòng Miêu Tiểu Miêu dâng lên cảm giác tự hào.

- Phu quân của ta tài hoa hơn người, từng rất nhiều lần viết thơ cho ta… Làm thơ cho ta, soạn nhạc cho ta…

Trong lời của Miêu Tiểu Miêu đã hàm chứa ý khoe khoang…

- Cái gì? Viết thơ cho muội? Làm thơ cho muội? Còn soạn nhạc cho muội nữa?

Chúng nữ đồng thanh truy vấn, dường như rất hâm mộ, nhưng mùi dấm chua trong phòng mùi lại càng đậm đặc hơn!

- Đúng vậy.

Miêu Tiểu Miêu lại càng kiêu ngạo, vô cùng thỏa mãn nói tiếp:

- Lúc ta và phu quân đính ước, ta đang độ thiên kiếp tôn giả, lúc ấy ta đã sắp gắng gượng không nổi nữa, cũng là phu quân không màng sinh tử độ kiếp cùng ta. Sau đó hắn đọc một bài thơ cầu hôn với ta, cho đến bây giờ ta vẫn nhớ rõ. Ôi, ta nói lời này đúng là rất dư thừa mà! Trong lòng chúng ta đều rõ, ta cả đời này sao có thể quên chứ…

- Trong lòng đều rõ? Thơ? Là thơ gì?

Chúng nữ nhân trong mắt đã muốn tóe lửa.

"Hừ, ngươi lúc trước cùng chúng ta vượt qua thiên kiếp, sao không thấy lúc đó đọc thơ? Không biểu hiện bản lĩnh khác? Hừ!"

. Hơn chục con mắt nhìn chằm chằm vào Quân Mạc Tà.

Quân Đại Thiếu lông tóc dựng đứng, nhìn Miêu Tiểu Miêu thảm thiết:

"Bà nội con ơi, bà còn nói nữa? Chẳng lẽ muốn ta chết đuối trong thùng dấm của các nàng sao?…"

- Hắn lúc ấy hỏi ta:

"Trời là lều trại đất làm giường, gió là cao lương mưa làm rượu, mây là hỷ đường sương làm chứng, sấm là sính lễ sét làm mai! Kiếp này, nàng nguyện ý làm nữ nhân của ta không?"

Miêu Tiểu Miêu hẳn nhiên là không nghe thấy lời trong lòng Quân Mạc Tà, cứ dịu dàng nhẹ nhàng như ảo như mộng nói:

- Mọi người biết không? Lúc ấy, cả trái tim của ta đều say…

"Nếu là ta, ta cũng say!"

. Chúng nữ vừa ghen tị vừa nhẩm nhớ đến bài thơ kia, chỉ suy nghĩ một chút cũng hiểu được tinh thần của bài thơ…

"Cảnh tượng lãng mạn quá mà!… Hừ, tim ngươi thì say nhưng tim chúng ta bây giờ chỉ muốn tan nát thôi! Ô ô…… cái tên vô lương tâm này!"

...

Quân Đại Thiếu mặt ngày càng xanh xao, chỉ muốn sụp đổ.

"Miêu đại tỷ, tỷ đừng say sưa mà, trăm ngàn lần miệng hạ lưu tình đi mà, ngươi muốn đoạt mạng Quân Dạ yêu dấu của ngươi sao?"

Nhưng Miêu Tiểu Miêu chắc chắn sẽ không ngậm miệng lại, bởi vì nàng nói là để xóa bỏ cái ý nghĩ đen tối của hắn thì sao có thể ngậm miệng lại chứ? Vạn nhất tên sắc lang này can đảm cầu hôn nàng trước mặt bao người, với địa vị thân phận của hắn… Thật đúng là một phiền phức lớn, nói không chừng Huyễn phủ cũng sẽ đồng ý…

- Lúc đó đang độ kiếp, ta thật sự cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi, trên trời sét đánh mây giật, phía dưới đất rung núi chuyển, mưa to không ngừng, cuồng phong gào thét, mây mù dày đặc, che cả trời… Nhưng thời tiết nguy hiểm như vậy, ta cũng chẳng cần để ý đến cái gì, ta chỉ cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc tận đáy lòng…

Xem ra linh hồn của Miêu Tiểu Miêu đã bay đến cảnh tượng ngày đó mất rồi:

- Lúc đó, ta nghĩ, cho dù bây giờ có phải chết cũng mãn nguyện… Một người con gái, đứng trước sinh tử lại có người yêu ở bên cạnh đồng sinh cộng tử cùng mình, lại là người mà mình yêu nhất, trong giờ phút đó như được thu hoạch được hạnh phúc cả đời, là có thể quyết định nơi chốn cho cuộc cả đời mình…

"Nếu là chúng ta… Có chết cũng rất đáng giá mà!"

. Chúng nữ lại càng ghen tị hơn, ánh mắt nhìn Quân Mạc Tà như muốn nuốt sống hắn.

Quân Đại Thiếu vội ho vài tiếng, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh…

"Chết rồi chết rồi, lần này chết chắc rồi!"

Mọi ánh mắt u oán trong phòng đều chỉa thẳng vào mình, trong lòng Quân Đại Thiếu run rẩy…

"Tiểu Miêu bé bỏng của ta, ngươi lần này quả thật hại chết lão công ta rồi…"

- Không nghĩ đến độ kiếp lại thành công, hơn nữa chúng ta đều sống, cho nên… Từ lúc ấy, ta đã thề, cả đời này, ta và phu quân đồng sinh cộng tử, bất ly bất dịch!

Giọng nói của Miêu Tiểu Miêu dường như tuyên thệ…

- Hic hic... Ta hơi nhiều chuyện muốn hỏi một câu, phu quân của muội là… Tu vi thế nào?

Độc Cô Tiểu Nghệ con mắt láo liên, không biết trong hồ lô bán thứ gì.

- Hắn sao? Tu vi của hắn không cao, cũng chỉ mới Kim Huyền thôi.

Miêu Tiểu Miêu nói xong, đột nhiên kiêu ngạo nói tiếp:

- Nhưng là vì hắn lúc trước chưa gặp danh sư, hơn nữa tu luyện cũng trễ, nhưng phu quân của ta lại có Không Linh Thể Chất vạn năm khó gặp! Một khi khởi động, sẽ không có gì ngăn cản được! Hừ hừ, Cửu U Đệ Nhất Thiếu ngày xưa, cũng có loại thể chất đặc biệt đó, mà trải qua hơn vạn năm của toàn bộ đại lục, cũng chỉ xuất hiện hai người có Không Linh Thể Chất, chính là phu quân của ta và Cửu U Đệ Nhất Thiếu! Huyễn phủ của chúng ta đều khẳng định, Quân Dạ chính là một Cửu U Đệ Nhất Thiếu khác, cũng là người trong vạn năm qua có khả năng siêu việt hơn cả Cửu U Đệ Nhất Thiếu!

Dường như lo sợ mọi người không biết Không Linh Thể Chất quý giá cỡ nào, Miêu Tiểu Miêu còn cố ý giải thích một tràng.

- Hừ, Không Linh Thể Chất trong truyền thuyết!

Độc Cô Tiểu Nghệ hung hăng trừng mắt liếc nhìn Quân Mạc Tà.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

| Tải iWin