TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 1122: Không Có Gì Ta Không Biết

Dịch giả: dakbring

Biên Dịch: nhatky

- Không sai! Chiến gia chúng ta sao lại làm loại việc ngu xuẩn này?

Chiến Vũ Phong trong lòng đã run rẩy.

- À ừ! Thì ra là thế!

Quân Mạc Tà cũng không để ý tới lời Chiến Vũ Phong, ngược lại lẳng lặng trầm tư. Đột nhiên mở lớn mắt, hai tay vỗ vào nhau, phát ra một tiếng vang lớn, nói tiếp:

- Cho nên các ngươi vừa rồi mới đưa ra điều kiện như vậy, còn hứa hẹn sẽ xuất thủ viện trợ cho ta! Nếu quả thật ta cùng Thiên Thánh Cung đến lúc lưỡng bại câu thương, các ngươi chắc chắn sẽ tìm cách khống chế tánh mạng của ta, rồi rêu rao ra bên ngoài rằng Quân Mạc Tà đã chế...t Như thế hoàn hảo không còn chút vấn đề gì, mà hết thảy băn khoăn lo lắng toàn bộ cũng tiêu tán! Mà kẻ có Không Linh Thể Chất kia của bảy nhà lại được tự do, không còn đối thủ có khả năng uy hiếp như ta, tự nhiên sẽ lựa chọn thỏa hiệp, an an ổn ổn lui một bước, tiếp tục nuôi dưỡng mưu đồ. Mà cũng nhờ thế, Chiến gia các ngươi hoàn toàn đạt được mục tiêu đề ra. Một khi ước nguyện đã đạt được như thế, chỉ cần không lơi lỏng, tiếp tục tích góp từng chút thực lực, lại nhờ ta đã giúp các ngươi khống chế được kẻ có Không Linh Thể Chất kia, thì rõ ràng mợi thứ đã đều nằm trong lòng bàn tay các ngươi!

Quân Mạc Tà khẽ cười nói tiếp:

- Thật sự là kế liên hoàn lợi hại! Một bước đón trước một bước, trước lấy thiên hạ chí tôn làm sức hấp dẫn khiến tên tiểu tử có thực lực kinh người nhưng cũng là một kẻ chưa có kinh nghiệm xử thế như ta tự chui đầu vào mưu kế đó. Ta chỉ cần lạc vào một bước, như vậy hết thảy sự tình tiếp theo đều hợp tình hợp lý. Thậm chí dù sau này ta có phát hiện ra, dẫu có muốn quay đầu thì cũng đã thân bất do kỷ, cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà thuận theo thời thế tiếp tục lạc bước, đến cuối cùng được bọn ngươi tiếp ứng tiến nhập Huyễn Phủ rồi hoàn toàn để cho Chiến gia các ngươi sai khiến.

- Tất nhiên, tất cả thuộc hạ của ta ở bên ngoài, tất cả người nhà, bao gồm tất cả Huyền Thú Thiên Phạt Sâm Lâm, toàn bộ đều phải chết không chừa một ai. Càng thêm tiện lợi cho các ngươi nắm cả đại lục trong tay! Cho dù ta sau này phát hiện ra, nhưng cần sự che chở của Chiến gia các ngươi mà phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!

Quân Mạc Tà cười hắc hắc, vỗ hai bàn tay bành bạch, than thở từ đáy lòng:

- Chiến gia các ngươi quả là thiên tài! Bố trí liên hoàn tinh diệu như thế quả thật rất tuyệt vời, nhất là trù tính ra được một chiêu đuổi hổ nuốt sói, ngư ông đắc lợi kia, quả đúng là thiên tài trong thiên tài! Ngay cả bổn tọa cũng không thể không bội phục, chỉ cần ta đi sai một bước đã mất cơ hội quay đầu.

- Đâu cần Quân phủ chủ thái quá như vậy chứ!

Chiến Vũ Phong rõ ràng nghe thấy tiếng những giọt mồ hôi từ trên trán lạch cạch lạch cạch rơi trên mặt đất, nhưng vẫn cố nói:

- Nếu Thiên Thánh Cung thực sự toàn lực xuất thủ, Chiến gia chúng ta mặc dù là toàn lực trợ giúp cũng chưa chắc có thể ứng phó nổi, chứ nói gì đến việc từ trong tay bọn họ đem Quân chủ ngươi an toàn cứu ra? Quân phủ chủ nói những lời này cũng không tránh khỏi đánh giá Chiến gia chúng ta quá cao rồi. Mặc dù Chiến gia trước giờ chưa từng tự xem nhẹ mình, nhưng cũng không đến mức cuồng vọng như thế...

- Không không không… Các ngươi hoàn toàn có thể làm được, tuyệt đối có thể làm được.

Quân Mạc Tà giơ ngón tay lên, chậm rãi quơ quơ, lại mỉm cười nói:

- Bởi vì... Trong cục diện này, các ngươi có thể trơ mắt ra nhìn thế lực Tà Quân phủ, Thiên Phạt Sâm Lâm toàn bộ bị hủy diệt. Nhưng nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn... kẻ có giá trị lợi dụng cao nhất là... ta đây chết đi! Cho nên dứt khoát các ngươi sẽ nghĩ cách cứu ta! Đối với việc này, Chiến gia các ngươi chỉ cần xuất động một người, là đã có thể giải quyết việc ấy một cách hoàn mỹ rồi. Thậm chí ta còn tin chắc, kẻ đó vốn có được thực lực kinh người, cho dù là người cầm quyền cao nhất trong Thiên Thánh Cung, cũng không phải đối thủ của hắn! Cho nên muốn giải cứu ta từ thủ hạ bọn hắn, đối với Chiến gia các ngươi mà nói, thật sự là một chuyện quá đơn giản!

- Chắc phủ chủ đại nhân nói đùa, Chiến gia làm sao được như lời đại nhân nói chứ!

Chiến Vũ Phong vẫn cố sống cố chết chống đỡ, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, tim như đập nhanh hơn gấp hai ba lần. Người như vậy, Chiến gia quả thật là có một, nhưng việc này cũng là tối đại bí mật của Chiến gia, chỉ có thành viên trọng yếu của Chiến gia mới có tư cách biết được! Nếu như ngay cả việc này... mà cũng đoán ra được như thế, quả thật Quân Mạc Tà này quá đáng sợ!

Chiến Vũ Phong nào biết, Quân Đại Thiếu đâu chỉ là suy đoán việc tồn tại người kia, căn bản là sớm gặp qua người kia rồi!

- Chiến Vũ Phong, ngươi... là thân đệ của gia chủ nhưng thật sự lại không biết Chiến gia các ngươi có một người như thế sao?

Quân Mạc Tà thần bí cười cười:

- Có muốn... Ta gợi ý cho ngươi một chút không?

- Đã như thế, xin mời Quân phủ chủ nói rõ!

Khuôn mặt Chiến Vũ Phong hiện ra dáng vẻ vô tội, vẻ mặt như bi phẫn ủy khuất:

- Chiến mỗ đối với Quân phủ chủ nói cái gì kế hoạch, sắp xếp gì đó thật sự hoàn toàn không hiểu. Chiến gia chúng ta cũng sẽ không làm ra chuyện vô sỉ đê tiện như vậy! Lân này chúng ta chính là dùng thành ý lớn nhất mà đến, mà Quân phủ chủ lại nói như thế, đối với Chiến gia chúng ta mà nói, có thể nói là sỉ nhục lớn lao!

- Sỉ nhục, chung quy nếu so sánh việc bỏ lại tính mạng có mạnh hơn không? Cho tới giờ khắc này, ngươi còn tưởng rằng ta lại hù ngươi sao? Thật đáng tiếc, ta chính xác là biết người kia có tồn tại, càng biết rõ ràng về thân phận của hắn! Chiến Vũ Phong, ngươi cứ nghĩ cho kỹ, một khi ta nói ra cái tên của tên đó ra, đám người Chiến gia rắm thối các ngươi đến đây hôm nay, sẽ không còn kẻ nào có cơ hội còn sống trở về! Chiến Vũ Phong, ngươi cần phải cẩn thận suy nghĩ đó! Ta một khi nói ra, sinh tử liền chia rõ, không còn là đùa giỡn nữa! Nên cẩn thận... nên cẩn thận!

Quân Mạc Tà thản nhiên cười, ánh mắt sắc bén lộ ra sát cơ.

Từng giọt mồ hôi lạnh như đậu tương từ trên trán Chiến Vũ Phong chảy ròng ròng xuống, tạo thành tiếng lộp độp!

- Mạng sống là quý trọng, là vô giá! Mà đồng thời cũng chính là, bất luận kẻ nào cũng chỉ có một lần, không có ngoại lệ.

Quân Mạc Tà vẫn như cũ chân bắt chéo ngồi ở trên bàn trà, nhưng lúc này đây hắn không còn cái vẻ uể oải như vừa nãy. Hắn mặc dù vẫn ngồi, nhưng lại như là một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ, tùy thời chuẩn bị uống máu người!

Lời hắn vừa nói ra tuy nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại đầy vẻ mỉa mai, châm chọc, không chút đến xỉa nhưng lại hàm xúc ý tứ sát phạt quyết đoán:

- Cả đời một con người, cái gì cũng có thể hối hận, nhưng chỉ có lựa chọn sinh tử, là không thể!

Chiến Vũ Phong toàn thân run rẩy. Mỗi một câu nói của Quân Mạc Tà đều giống như búa tạ nặng nề đập vào trong lòng hắn từng cái từng cái một! Nhất quyết đặt hắn vào con đường lựa chọn sinh tử!

"Chiến Luân Hồi tồn tại, ngoại trừ thành viên trọng yếu Chiến gia, cho dù là người trong Phiêu Miểu Huyễn Phủ, cũng tuyệt đối không ai biết? Quân Mạc Tà là người ở Thiên Nam xa xôi đại lục, hắn làm thế nào mà biết được. Hắn nhất định là lừa ta, nếu không phải lừa ta, tại sao lại luôn cố làm ra vẻ huyền bí! Chỉ cần ta dám đánh cuộc một phen, liền đủ để chứng minh thành ý của Chiến gia, Chiến gia có thể lợi dụng Quân Mạc Tà, lợi dụng Tà Quân phủ, lợi dụng Thiên Phạt Sâm Lâm! Chiến gia có thể thiên thu vạn thế! Chiến Vũ Phong ta, chính là công thần lớn nhất Chiến gia! Nhưng nếu là Quân Mạc Tà thật sự nói ra tên Chiến Luân Hồi, như vậy, chờ đợi chính mình liền chỉ có một chữ: tử! Lựa chọn này, thoạt nhìn thật là đơn giản, nhưng lại quá khó khăn bởi vì... tiền đặt cược lần này, chính là tính mạng chính mình!"

Nhìn Quân Mạc Tà trong mắt lành lạnh sát cơ, hắn tuyệt đối tin tưởng, vị... Tà Quân Chủ này dám giết chính mình!

Một cường giả đã dám một mình đấu với Tam Đại Thánh Địa của đại lục, một cường giả cấp Thánh Tôn như thế chỉ là giết một người như mình, có gì không dám? Sức ảnh hưởng của Chiến gia có lớn cỡ nào làm sao bằng uy hiếp của Tam Đại Thánh Địa liên hợp, mà ngay cả thực lực lại càng là thua xa!

Hai vị Thánh Hoàng phía sau hắn, chịu uy bức dưới khí thế siêu cường của Quân Mạc Tà, tay nắm chuôi kiếm đã không ngừng mà thấm đẫm mồ hôi lạnh, hiện tại đã là trơn tuột, không thể nào cầm chặt được chuôi kiếm!

Bị khí thế Quân Mạc Tà áp chế, bọn họ ngay cả gốc lông tơ cũng không dám nhúc nhích!

Nhưng đối phương dù như thế còn có thể ung dung mở miệng nói chuyện, thậm chí giọng điệu thủy chung không biến đổi! Hơn nữa bản thân Chiến Vũ Phong đứng trước mặt hai người lại hoàn toàn không có cảm giác được! Bởi vì nội tâm hắn cũng quá khiếp sợ rồi! Nếu như căng thẳng, như vậy so với hai kẻ kia, bản thân hắn đã căng cứng luôn rồi!

- Kẻ xuất sắc đến từ Chiến phủ, các hạ đã suy nghĩ kỹ chưa?

Quân Mạc Tà nhìn hắn

"thân thiện"

:

- Ta là người thật sự không dư thừa tính nhẫn nại, nhất là đối đãi với những kẻ thiết hạ mưu kế đối phó người của ta.

- Đã suy nghĩ kỹ! Thỉnh Quân phủ chủ giải thích giúp thắc mắc của Chiến mỗ, đến tột cùng trong Chiến gia ta, còn có vị cao thủ kinh thiên động địa nào có thể có uy thế như thế, có thể đơn thân đối mặt tất cả cao thủ Thiên Thánh Cung, vẫn thong dong cứu người, rồi nhẹ nhàng rời đi.

Chiến Vũ Phong hít thật sâu, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt:

- Nếu như Quân phủ chủ không thể trả lời giúp, như vậy đã chứng minh được suy nghĩ vừa rồi của phủ chủ cũng chỉ là loại phỏng đoán mà thôi, tự nhiên cũng không trách được chúng ta, như thế cũng chứng tỏ Chiến gia chúng ta đối với Quân phủ chủ hoàn toàn là có thành ý muốn hợp tác!

- Trong lớp hậu bối của Chiến gia, có một người thanh niên rất xuất sắc. Kẻ ta nói đến tất nhiên không phải là hai tên quỷ chết ỉu Chiến Thanh Phong, Chiến Ngọc Thụ, cho nên các hạ không cần phải gấp gáp phủ nhận!

Quân Mạc Tà ánh mắt trở nên vô tình:

- Căn cứ lời đồn đãi từ xưa, Cửu U Đệ Nhất Thiếu năm đó có tứ đại đệ tử chân truyền. Trong đó có một đệ tử, gọi là Miêu Khuynh Thành, chính là người sáng lập Phiêu Miểu Huyễn Phủ, mà Miêu Khuynh Thành, trong Huyễn Phủ lại thu nhận tám đệ tử! Chính là người sáng lập tám đại thế gia hiện nay! Mà trong số đó có một người họ Chiến, chính là lão tổ lập ra Chiến gia, người này trước kia tên gọi là gì thì ta không có hứng thú, nhưng lại biết người này chân chính là quái vật, đã trải qua năm tháng dài như vậy lại vẫn có thể bất tử, Chiến huynh, ngươi biết người này là ai không?

Chiến Vũ Phong toàn thân lạnh lẻo!

- Ta còn nghe nói cái lão súc sinh này mất hết nhân tính, vì trốn tránh tử kiếp, cứ cách mấy trăm năm hoặc là hơn một ngàn năm, đều tuyển ra một người có tư chất tuyệt hảo từ trong đám hậu bối của chính mình, rồi chiếm cứ thân thể đấy để chính hắn có thể sống sót. Mà lão già đốn mạt thế, ta thật không rõ Chiến gia các ngươi cung phụng hắn làm gì?

Quân Mạc Tà giễu cợt cười cười:

- Chẳng qua làm ta ấn tượng nhất chính là hắn vẫn không chút gì hổ thẹn nhục nhã vì tàn sát con cháu đời sau, ngược lại bản thân đắc chí, cứ dương dương tự đắc cho rằng thiên địa luân hồi cũng không làm gì được mình, nên tự cho mình một cái tên, gọi là

"Chiến Luân Hồi"

.

- Ha ha ha... Tên này thật sự là không biết sống chết, luân hồi là Thiên đạo, hắn giỏi lắm cũng chỉ là một âm hồn may mắn chạy thoát mà thôi, lại không biết xấu hổ cũng dám phun ra một chữ

"Chiến"

kia? Đúng là không biết tự lượng sức mình!

Ánh mắt Quân Mạc Tà từ mỉa mai hoàn toàn biến thành sát khí mãnh liệt.

- Chiến Vũ Phong cao sĩ, lời của ta đã nói xong, ngươi... cũng có thể lên đường rồi.

Quân Mạc Tà quơ quơ chân:

- Mời ngươi đi thử con đường

"luân hồi"

mà lão tổ tông ngươi tuyên bố muốn

"chiến"

kia!

- Ngươi! Điều đó không có khả năng! Ngươi làm sao biết được?

Chiến Vũ Phong đột nhiên sợ hãi lại tuyệt vọng kêu to lên.

Từ khi ba chữ Chiến Luân Hồi này được nói ra, hắn biết đã xong đời rồi!

Đối phương đúng là một điểm cũng không có nói sai!

Thậm chí ngay cả chính mình cũng không hiểu rõ ràng bằng Quân Mạc Tà: tất cả chuyện này đều là mưu kế của Chiến Luân Hồi sắp đặt!

- Ta làm thế nào biết cũng không còn quan trọng. Cái quan trọng nhất chính là... hiện tại cũng không chỉ có mình ta biết.

Quân Mạc Tà ung dung nói:

- Ba vị tiền bối, có nghe được rõ ràng không?

- Không tồi chút nào! Lần này chúng ta ít nhiều cũng rõ ràng hiểu được đúng lời của Quân phủ chủ!

Cùng với tiếng nói, ba người Miêu Trảm, Miêu Đao, Miêu Kiếm nét mặt bình tĩnh xuất hiện ở ngoài phòng, ánh mắt đều dầy đặc sát cơ, nhìn vào lưng ba người Chiến gia. Ba người đồng thời cảm thấy như đứng ngồi không yên!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

| Tải iWin