TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 1181: Huynh Đệ!

Huynh đệ!

Chân Ưng vương dừng lại giữa không trung, cứ như vậy mà bất động đứng đó. Tựa hồ đã hóa thành một pho tượng cổ xưa vĩnh hằng!

Chỉ có đầu của hắn vẫn còn đang ra sức chậm rãi quay đầu lại, nhìn Tứ ca của hắn đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, tuyệt vọng nói: Ta thực sự lo lắng a…

- Tứ ca… Mau tỉnh lại… Ta thực sự không chịu được nữa rồi…A …

Ưng vương tuyệt vọng nói một tiếng. Rốt cuộc chính hắn cũng không nghe được hiện tại mình đang nói gì, sau đó hắn lại cúi thấp người bước tiếp.

Tiếp đó thân thể hắn đột nhiên đổ gục xuống dưới đất.

Không có bất kỳ một tiếng động nào.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn như cũ hiện lên vẻ tuyệt vọng, cùng lo lắng và mệt mỏi!

- Tứ ca, ta không bảo vệ được huynh nữa rồi!

Ánh mắt Ưng vương tràn ngập bi thương cùng tiếc nuối và lo âu! Cứ như vậy mà dừng lại.

Hùng vương vẫn lẳng lặng nằm tại nơi đó, đối với hết thảy sự vật xung quanh mình hoàn toàn không biết gì. Hắn thực sự quá mệt mỏi. Thân thể hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, cực kỳ cạn kiệt. Thiên kiếp giáng xuống, vừa vặn đánh vào đầu hắn cơ hồ muốn rút cả xương cốt của hắn đi.

Tại một chỗ bình yên, linh hồn của hắn tựa hồ đang rong chơi trong hư không. Dường như có cái gì không nhớ rõ, bắt không được, nhìn không thấy rõ… Hắn, hiện tại chỉ muốn đánh một giấc, cái gì cũng không quan tâm đến. Cái gì cũng không để ý mà ngủ thiếp đi.

Nhưng vào lúc này tựa hồ có một tiếng nói đau xé tâm can đang gọi hắn:

- Tứ ca … Tỉnh lại đi …

Tựa hồ như là Cửu đệ - Ưng vương đang gọi mình!

Hùng vương bỗng trở nên chấn động!

Hùng Khai Sơn cố gắng như thế nào cũng không mở mắt ra được. Hắn liên tục cố gắng, nhưng hai mí mắt của hắn lại nặng nề giống như bị núi đè.

Huynh đệ của ta!

Huynh đệ của ta đang gọi ta!

Hùng Khai Sơn nghĩ tới tình trạng hiện giờ không khỏi lo lắng, dốc cạn lực lượng của mình để đứng lên nhưng không hề có một chút phản ứng nào. Toàn thân mềm nhũn giống như là một tấm vải vậy!

- Tứ ca… Tỉnh lại đi… Tỉnh lại đi… Ta không chịu được nữa rồi…

Lại là tiếng nói của Ưng vương vang vọng bên tai hắn.

Trong lòng của Hùng Khai Sơn không ngừa gào thét cùng lo lắng dẫy giụa… Cửu đệ. Cửu đệ! Rút cuộc ngươi đã gặp phải chuyện gì? Cửu đệ… Tứ ca đến cứu ngươi đây… Tứ ca lập tức tới ngay…

Đúng lúc này trong đầu Hùng Khai Sơn giống như xuất hiện kỳ tích hiện lên hình ảnh của Ưng vương, hắn hình như đang nhìn thấy vị huynh đệ của mình một thân đầy máu, con mắt mơ hồ không khỏi khiến trong lòng hắn quặn đau. Đau đến tận lục phủ ngũ tạng, hắn cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình bị nghiền nát thành ngàn mảnh nhỏ!

Ưng vương đang tuyệt vọng nhìn hắn.Dùng thanh âm gần như không nghe thấy được, khẽ mấp máy môi, gian nan nói:

- Tứ ca … Tỉnh lại đi mà… A …

Hùng Khai Sơn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, đột nhiên từ dưới mặt đất nhảy dựng lên.

Hắn rút cuộc cũng đã tỉnh lại!

Ở thời khắc quan trọng trong chiến trường thành công vượt qua lôi kiếp. Bị lôi kiếp oanh kích vào đầu Hùng vương hắn không ngờ lại tỉnh lại như có kỳ tích.

Nhưng hắn vừa mới tỉnh ánh mắt lại mở to tới cực hạn, khóe mắt muốn nứt ra!

Một cỗ bi phẫn không nói lên lời như một cơn sóng điên cuồng vọt vào trong tim hắn!

Trước mắt hắn là một mảnh đen kịt. Một thân hình vĩ đại đang lẳng lặng thủ hộ trước người hắn, vẫn không có chút nhúc nhích, từng luồng máu tươi tí tách chảy xuống, từ trên thân người hắn không ngừng trào ra, từng chút, từng chút đổ lên trên người Hùng Khai Sơn!

Khi hắn tỉnh lại gầm lên một tiếng khiến cho tộc nhân dị tộc xung quanh sợ tới mức run người. Nhưng người thủ hộ cho hắn … Tại sao lại đứng bất động như thế? Vì cái gì mà đứng im như vậy?

Hắn quay đầu nhìn một cái!

Tại sao thân hình này lại quen thuộc như vậy, huynh đệ mình không có ai có thân hình như vậy. Có chút giống lão Cửu. Quả thực có chút giống hắn. Hắn cũng không có đôi cánh rộng lớn như lão Cửu nhà chúng ta. Ân? Không có cánh?

Một suy nghĩ đáng sợ trong đầu hắn dần dần hiện lên. Hùng Khai Sơn đột nhiên cảm giác trái tim mình co rút lại! Một sự đau lòng khó có thể diễn tả bằng lời đột nhiên trào dâng trong lòng hắn.

Hắn từ từ đứng lên, từng bước, từng bước tiến đến nhìn kỹ thân ảnh trước mặt hắn. Đột nhiên cảm thấy đất trời như tối sầm. Trong phút chốc hắn cảm giác như có vô số thiết chùy to lớn đánh vào đầu hắn. Đang điên cuồng gõ vào đầu hắn! Đem thân thể của hắn, đầu hắn, trái tim của hắn, còn cả linh hồn đều đập nát!

- Cửu đệ! Cửu đệ. Không ….

Hùng Khai Sơn không dám tin vào mắt mình. Hắn lấy tay dụi nhẹ hai mắt, sau đó ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm lên một tiếng.

Người trước mặt hắn không ngờ là vua của không trung, cửu đệ. Là Cửu đệ Ưng vương của hắn!

Một ngụm máu tươi tròn trịa từ trong miệng hắn phun ra!

Thân thể Ưng vương không trọn vẹn, vẫn như cũ lạnh lùng đứng đó, hai mắt hung dữ cố chấp. Thân hình vẫn duy trì trạng thái nghiêng về phía trước. Tựa hồ tùy thời có thể xông lên. Hắn vì bảo vệ huynh đệ của hắn, làm ra sự công kích trí mạng, sắc bén nhất.

- Cửu đệ …

Hùng Khai Sơn run rẩy chìa hai tay ra, muốn ôm vị huynh đệ trước mặt hắn. Ôm vào thân thể đã dần dần lạnh như băng của huynh đệ. Nhưng hắn không dám, hắn sợ. Hắn sợ rằng làm như vậy là quấy rầy vị huynh đệ của mình an nghỉ!

- Huynh đệ! Tiểu Ưng! A a a a a ….

Hùng Khai Sơn ngửa mặt lên trời bi phẫn, chỉ cảm giác như trái tim mình vào giờ phút này vỡ ra từng mảnh.

Bản thân hắn so với Ưng vương lớn hơn hai mươi mấy tuổi. Hắn còn nhớ rõ vào khoảng thời gian Cửu đệ sinh ra hắn vẫn là một con gấu nhỏ, ngồi xổm trước hang ổ của hắn. Nhìn thấy một ít trứng của chim ưng màu trắng ngà. Tò mò nghe thanh âm mổ mổ từ trong trứng truyền ra. Sau đó vỏ trứng đột nhiên vỡ tan. Sau đó một cái mỏ sắc nhọn, nhỏ nhắn xuất hiện...

Sau đó, một con chim ưng nhỏ nhắn, cả người vàng ươm, ướt sũng xuất hiện. Giống như là một còn gà nhỏ vừa sinh ra vậy. Ánh mắt sợ hãi, tò mò. Tò mò đánh giá vật thể trước mắt hắn …

Đó là ánh mắt đầu tiên của Cửu đệ …

Đã là huynh đệ của ta thì suốt đời là huynh đệ!

Mãi cho đến khi Cửu đệ dần dần trưởng thành, có thể bay lượn, dần dần tiến giai, trở thành huyền thú cửu cấp. Rồi lên đỉnh, có thể hóa hình… Không ngờ bao năm tháng chung sống cùng nhau cuối cùng lại có một ngày khiến cho người ta hoài niệm…

Cho tới nay, trong mấy vị huynh đệ, mình cùng Hổ vương hợp nhau nhất, bở vì tính tình hai người đều là phóng khoáng, lỗ mãng, cùng với Cửu đệ còn chưa biến hình suốt ngày ầm ỹ, suốt mấy trăm năm, cơ hồ là nửa đời người …

Thậm chí mãi cho đến hôm nay, không lâu trước đó bọn hắn vẫn còn ầm ĩ đùa cợt với nhau.

Hùng vương từ từ hồi tưởng lại từng đoạn kí ức …

Hắn còn nhớ rõ, suốt dọc đường, hắn ngồi trên lưng Ưng vương trong lòng hai người đều như lửa đốt.

Hùng vương:

- Xú tiểu ưng, sao ngươi lại bay chậm như vậy? Tới lúc nào thì mới có thể tới Thiên Trụ Sơn?

Ưng vương:

- Sao ngươi không bay đi? Con mẹ nó, ngươi xuống dưới mau cho ta. Một mình ta có thể bay nhanh gấp đôi. Ngươi cả người cả đao nặng gần hai ngàn cân đó. Gấu chó, quả thực là gấu chó mà!

Hùng vương:

- Ách! Hay là ta đem thanh đao này ném xuống? Chỉ đem kiếm theo thôi?

Ưng vương:

- Thúi lắm! Thanh đao này tuyệt đối là lợi khí! Đại chiến đang trước mắt ngươi nói những lời vô nghĩa này làm gì. Nhiều năm trôi qua như vậy cũng không có một chút tiến bộ nào!

Hùng vương:

- Lão tử là Tứ ca ngươi đó. Ngươi mắng ta không bằng mẫu thân mắng ta cả đời! Ngươi thực sự không biết lý lẽ mà…

Ưng vương:

- Lý lẽ cái đầu của ngươi!

Nhớ tới đây, Hùng Khai Sơn rơi lệ:

- Tiểu ưng à, tiểu ưng. Tứ ca thật muốn cùng ngươi tranh cãi một trận a!

Tâm tư hắn hiện giờ tựa hồ vẫn đang hồi tưởng về khoảnh khắc hắn ngồi trên lưng của Ưng vương. Nghe thấy thanh âm ngưng trọng của hắn:

- Tứ ca. Trận chiến này là trận chiến sống còn với chúng ta. Ngươi ngàn vạn lần không nên lỗ mãng. Cho dù ngươi có khỏe như thế nào nhất định cũng sẽ có lúc không chịu nổi, không ngăn chặn nổi bọn chúng!

Hùng vương cười ha ha:

- Cửu đệ, tứ ca hiểu được mà. Bất quá ngươi yên tâm đi, ngươi cũng phải tự bảo vệ lấy chính mình. Yên tâm đi, Tứ ca cho dù liều cái mạng này cũng nhất định phải dẫn ngươi trở về Thiên Phạt!

- Thúi lắm!

-

Ưng vương phẫn nộ rồi đứng lên:

- Ai muốn ngươi dùng cái mạng này để liều? Ngươi đang nói chuyện xúi quẩy gì đó?

Nói xong, Ưng vương cúi đầu trầm mặc không nói. Khi đó sương mù bay qua bên cạnh hắn. Hùng vương chợt thấy vui vẻ thoải mái, nhìn lung tung không có nghe rõ ràng Ưng vương nói cái gì.

Hiện tại hồi tưởng lại, Hùng Khai Sơn chỉ cảm giác như hiện giờ đầy sương mù dưới chân. Tiếng gió vi vu bên vù vù bên tai hắn. Nếu như mình lúc trước hắn không nghe rõ ràng câu nói kia của Ưng vương thì hiện tại câu nói đó như sét đánh vào tai hắn.

- Tứ ca... Ta cho dù là liều cái mạng này cũng sẽ vĩnh viễn không để cho ngươi phải chết!

Hiện giờ Ưng vương dùng tính mạng của mình để thực hiện lời thề này! Bất luận là kẻ nào, bị thương nặng như vậy đã sớm phải chết mấy trăm lần. Nhưng vị Ưng vương kiêu ngạo của Thiên Phạt này lại cố gắng chống đỡ. Không biết lấy sức mạnh ở đâu kiên trì đứng vững, một mực chống đỡ cho đến khi Hùng vương tỉnh lại.

Không có gì là kỳ quái cả. Vì huynh đệ của ta, ngay cả ta, cho dù chết cũng không cho phép kẻ khác làm tổn thương hắn ngay trước mặt ta.

Huynh đệ! Huynh đệ! Huynh đệ!

Huynh đệ chính là như vậy. Sinh tử không rời! Thà rằng người chết là ta cũng không cho ngươi chết. Thà rằng người chết trước là ta, ta cũng không muốn nhìn thấy huynh đệ của ta bị tổn thương ngay trước mặt ta.

Đó mới chính là huynh đệ!

Hùng Khai Sơn bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết. Cửu đệ, Cửu đệ! Là Tứ ca làm liên lụy tới ngươi. Tứ ca vốn đã quyết định bảo vệ cho ngươi. Nhưng cuối cùng, chính ngươi lại dùng tính mạng bảo vệ ta!

Hiện giờ ngươi cứ thế mà đi, làm cho Tứ ca ta làm sao chịu nổi! Bảo ta làm sao mà chịu nổi đây?

Thời gian hai người ở cùng một chỗ, không có lúc nào là không đấu khẩu. Nhưng Hùng vương cũng chưa có bao giờ giận hắn. Hắn biết, đấy mới chính là tình cảm huynh đệ chân chính.

Ưng vương thường không thích nhiều lời. Đối với người khác hắn một mực im lặng, nhưng đối với chính mình nói mãi không hết, thao thao bất tuyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! Ta nói ra một câu hắn trả lại một câu. Trừ phi là huynh đệ, ai sẽ làm điều nực cười trái với tính cách của hắn như vậy?

Ngay chính bản thân mình đôi khi quả thực rất khờ, quá ngu ngốc… Hại cho Ưng vương luôn phải lo lắng quan tâm đến hắn.

Mỗi một lần, mỗi khi hắn có chuyện gì, Ưng vương là người đầu tiên chửi bới xông lên đòi lại công đạo cho hắn trước tiên…

Vô luận là chuyện gì cũng vậy!

Vô luận là hắn đúng hay sai!

Hôm nay cũng vậy, lão Cửu- tiểu ưng. Vì bảo vệ hắn, liền ở ngay trước mặt hắn chống đỡ đến giọt máu cuối cùng. Vì chính mình mà chống đỡ đến giọt máu cuối cùng!

Ngay cả hắn hiện tại đã chết nhưng thân thể hắn vẫn đứng y nguyên đó, bảo vệ ta, lo lắng cho ta!

Trước ngực Hùng Khai Sơn có một vùng đỏ tươi dính như keo thật là bắt mắt.

Đây chính là máu của cửu đệ a!

Đây chính là máu tươi của Cửu đệ a!

Ánh mắt Hùng Khai Sơn đột nhiên dữ tợn tới cực điểm.

Máu của Cửu đệ tuyệt không thể chảy vô ích. Tuyệt không thể chảy vô ích!

- Cửu đệ. Cửu đệ à… Tứ ca… thực có lỗi với ngươi!

- Nếu như ta có thể tỉnh lại sớm hơn một chút. Chỉ một chút thôi cũng được rồi …

Nhìn thấy vết thương chằng chịt trên người Ưng vương, ngay cả đôi cánh mà hắn coi trọng nhất cũng mất đi. Bốn phía đều là lông vũ của hắn! Xa nhất là mười trượng cũng có!

Hùng Khai Sơn đột nhiên cảm thấy khó thở!

Cửu đệ vì bảo vệ ta, rút cục đã nhận lấy những gì?

Thương thế nặng như vậy quả thực so với Lăng Trì còn thê thảm hơn!

- Cửu đệ …

Hùng vương rút cuộc đau đớn kêu lên một tiếng. Dùng toàn bộ sức lực của mình nói ra hai chữ khiến hắn đau quặn ruột gan này.

Thân thể Ưng vương vẫn như cũ lạnh lùng đứng đó. Đôi mắt hung dữ vẫn hướng về phía trước như cảnh cáo…

Hùng Khai Sơn nghẹn ngào nói, đột nhiên quay đầu lại hung hăng nhìn năm tên Cuồng Đao nhẫn dị tộc cách đó không xa, thần sắc đột nhiên trở nên bình tĩnh. Một sự bình tĩnh vô cùng khủng bố.

Hiện tại có thể nhìn rõ gân xanh đang đập nổi lên trên thái dương của hắn!

Từng bước một, từng bước một đi tới!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

| Tải iWin