Rất hiển nhiên tên tiểu gia hỏa kia đã dùng một đôi giày của người lớn nếu không thì bên ngoài đôi giày nhỏ chính là một đôi giày lớn. Trách không được hắn có dũng khí chạy trốn ra ngoài thành. Thì ra là vậy, vốn Lăng Thiên có chút thất vọng nhưng nhất thời đã hưng phấn trở lại.
Lăng Thiên tự hỏi chính mình, nếu như người bị truy đuổi là hắn thì hắn có hay không bỏ chạy vào phương hướng đó?
Phía trước là đường chính, mà thế lực truy tung tiểu gia hỏa kia hẳn là không nhỏ. Như vậy thì đường chính kia không thể nào đi được. Với thời tiết như thế này thì đi đường chính không khỏi nghi ngờ là tự chui đầu vào lưới.
Bên phải là phương hướng mấy tên Hắc y nhân kia đuổi theo, mây khói lượn lờ, cây cối rậm rạp. Quả thực là một địa phương ẩn trốn rất tốt. Nhưng sự thực lại không phải như thế. Đạo lý rất rõ ràng: Cơ hồ mỗi người đều cho rằng đó là một phương hướng ẩn trốn rất tuyệt cho nên đó cũng là địa phương rất dễ dàng bại lộ.
Bên trái cũng là một con đường nhỏ, dấu chân rất thưa thớt, hơn nữa vùng đất lại bằng phẳng. Xa xa là một cái thôn nhỏ, không có bất kỳ chỗ nào để lẩn trốn cả. Hai bên đường lại không hề có bất cứ cây cối nào. Hiển nhiên đối với một người đang chạy trốn trối chết mà nói thì đây không là một lựa chọn tốt đẹp gì.
Nhưng Lăng Thiên với vô số kinh nghiệm chạy trối chết mà nói thì con đường này mới là con đường an toàn nhất. Trong lòng Lăng Thiên vui vẻ cười lớn: "Nếu như ngươi đi con đường này thì ta sẽ giúp ngươi một chút. Nhưng nếu ngươi không chọn con đường này thì cho dù có chết trước mặt ta, ta không ra tay. Bởi vì điều đó đã chứng minh ngươi không xứng đáng để ta ra tay."
Thân ảnh nhỏ bé của Lăng Thiên trên nền đất đầy truyết trắng như một chuỗi ánh sáng nhắm về phương hướng đó chạy như bay.
Thôn nhỏ cũ nát có mất chục gia đình phân tán khắp nơi. Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài người đi lại trên con đường hẹp, thần sắc những người này rất lạnh lùng. Cả thôn rất yên tĩnh, tử khí trầm lắng. Lâu lâu nghe được tiếng chó sủa vang lên quanh quẩn trong thôn.
Một mình Lăng Thiên đi trên đường, thần quang trong mắt như điện. Ánh mát đảo qua khắp nơi nhằm tìm được nơi có thể trốn được. Nếu như tiểu tử kia chạy trốn vào nơi này thì hoàn toàn phù hợp với sự kỳ vọng của Lăng Thiên đối với hắn.
Những người trong thôn nhìn thấy một tiểu công tử bận áo lông cừu trắng như tuyết thì trong ánh mắt họ lộ ra thần sắc sợ hãi nhưng trong đó lại có chút nghi hoặc.Không biết một vị tiểu công tử con nhà giàu sao lại đi đến nơi này?
Lăng Thiên hành động thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã dạo quanh thôn một vòng. Đối với những nơi có thể lẩn trốn trong thôn cũng đã sàng lọc qua một lần. Lăng Thiên từ những nơi đó chọn ra ba địa phương mà hắn cho rằng ẩn trốn tốt nhất.
Một cuộc trắc nghiệm vô thanh vô tức hình thành! Hơn nữa cũng đã tiến đến giai đoạn cuối cùng!
Đầu tiên là tiểu nam hài phải chạy trốn đến nơi đây là phù hợp với điều kiện thứ nhất. Tiếp theo là chọn lựa địa điểm có thể trốn tránh tốt nhất. Lăng Thiên cảm thấy được nghị lực của người này cứng cỏi vô cùng. Từ trong thành chạy một hơi đến nơi đây cũng phải mất rất nhiều thể lực. Mà có thể trốn đến nơi đây tất nhiên trong quá trình này đã tổn hao rất nhiều tâm tư, nhiều lần tính toán chuẩn xác nhưng với Lăng Thiên thì những điều này vẫn chưa đạt.
Tiêu chuẩn của Lăng Thiên chính là sau khi trốn đến nơi đây nhất định phải ẩn giấu ngay lập tức! Hơn nữa bất luận kẻ nào sau khi mất đi nhiều thể lực như vậy cần phải bổ xung dinh dưỡng tức thì. Nhưng mà nếu như xuất hiện hiện tượng xin ăn hoặc là trộm thức ăn thì lại bại lộ chính mình. Cho nên cần phải nhẫn nại thêm một bước nữa.
Lăng Thiên chọn ra ba địa điểm ẩn trốn tuyệt hảo kia nhưng trên thực tế cócao thấp trong đó. Sau khi vào thôn liền chọn địa điển ẩn trốn mặc dù là càng bí mật càng tốt. Nhưng mà sự nguy hiểm cũng rất lớn. Một khi bị người khác ngăn chặn thì hoàn toàn không còn cơ hội lẩn trốn nào.
Địa điểm đầu tiên là bên trái thôn. Khi đi vào nơi đó có thể công có thể thủ. Nhưng mà phải đi qua hơn một nữa thôn mới có thể đến.
Mà địa điểm Lăng Thiên hài lòng nhất chính là một đống cỏ trước cổng thôn sớm đã sụp đổ gần như không thể ẩn giấu người vào trong đó được! Nếu như tiểu gia hỏa kia trốn ở nơi đây cũng đã chứng tỏ nó có một thông minh đến một hoàn cảnh rất đáng sợ! Lựa chọn nơi đây phải là người có một lá gan rất lớn. Bởi vì địch nhân tìm đến thì địa phương đầu tiên hắn tìm sẽ là nơi đây. Thứ hai là tâm tư phải rất tinh tế, trong cái nhìn đầu tiên đã tìm được địa phương ẩn dấu tốt nhất liền lập tức tiến vào trong đó. Thứ ba, phải là người từng có nghiên cứu qua tâm lý học mới có thể chọn lựa nơi ẩn dấu như thế này.
Bởi vì nơi đây rất rõ ràng, hơn nữa cũng không phải là địa phương ẩn trốn bí mật gì cho nên những truy binh đi đến nơi đây liền bỏ qua. Trực tiếp tiến vào trong thôn lục xoát. Cho dù sau khi đối phương lục xoát xong rồi thì với một đống cỏ rách nát sụp đổ như vậy cũng không thể nào khiến họ chú ý được. Càng tuyệt diệu chính là nơi này là một nơi duy nhất trong thôn không để lại bất kỳ dấu vết nào khi tiến vào trong đó lẩn trốn.
Nếu như tiểu nam hài thật sự chạy trốn đến đây nhưng mà không phải lẩn trốn trong ba địa phương đó thì Lăng Thiên sẽ lập tức buông tha cho hắn. Chỉ có một trong ba địa phương này mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn của Lăng Thiên. Theo suy nghĩ của Lăng Thiên thì muốn tinh binh, muốn cao thủ thì nhất định phải có tiềm lực! Người không có tiềm lực thì Lăng Thiên cũng không hề liếc mắt một cái.
Lăng Thiên quyết định bắt đầu từ địa phương sau thôn. Sau khi đi vào dò xét cẩn thận một lúc thì Lăng Thiên xoay người đi ra! Nơi đó không có người nào.
Trong lòng Lăng Thiên có một cảm giác đó là tiểu nam hài kia khẳng định đã chạy trốn đến nơi đây! Chỉ là không biết đang lẩn trốn nơi nào.
Mang theo một chút mừng rỡ Lăng Thiên liền đi về phía tây thôn. Nơi đây hình như là một cái chuồng nuôi gia súc. Vách tường sớm đã ngã nghiêng, tám mặt thông thoáng.
dò xét một chút xung quanh, hắn không phát hiện bất kỳ một dấu chân nào trên tuyết cả. Lăng Thiên trầm tư một chút liền đi vào trong.
Bên trong có vài đống cỏ khô cùng với một đống đồ vật hỗn tạp. Đây là một khu vực rách nát chật chội. Trong đầu Lăng Thiên suy tính một chút liền đứng trung tâm đống đổ nát đó vận nội lực lên cẩn thận cảm thụ những động tĩnh rất nhỏ xung quanh.
Một lúc lâu sau, khóe miệng của Lăng Thiên lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đúng vậy, trong đống đổ nát này có một âm thanh hô hấp như không. Rất hiển nhiên đây là âm thanh hô hấp của tiểu nam hài bị truy đuổi.
Lăng Thiên rất hài lòng, mặc dù hắn không có chọn lựa vị trí Lăng Thiên đánh giá cao nhất nhưng mà hắn trốn nơi này có thể xóa hết những dấu vết trên tuyết bên ngoài có thể thấy được tâm tư tiểu gia hỏa này rất cẩn thận. Nguồn: http://
Nếu như không phải là người có nội lực đạt đến Tiên Thiên Chi Cảnh vận công dò xét như Lăng Thiên thì người bình thường không cách nào dò xét được tung tích của hắn.
Mà những người Lăng Thiên tiếp xúc thì không một ai biết rõ 'Nội lực' là vật gì.
Trong lòng Lăng Thiên cười hài lòng, chậm rãi đi về phía trước. Đứng trước một đống cỏ khô nhỏ giọng nói: "Ra đi, đừng lẩn trốn nữa, ta biết ngươi đang ở trong đó."
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên