Hai thiếu nữ kiều diễm mặc áo vàng chính là hai vị công chúa Kim Phương và Kiều Nguyệt. Kim Phượng công chúa chính là do hoàng hậu Dương Tuyết sinh ra, Kiều Nguyệt công chúa thì là bảo bối của Lăng Nhiên quý phi. Hai vị công chúa này được hoàng thượng yêu thương nhất, vừa khéo cũng ở trong hai thế trận lớn. Lúc này, Kiều Nguyệt công chúa đang vẫy tay với Lăng Thiên.
Lăng Thiên mặt khổ não thở dài một tiếng, chỉ đành bước tới. Kiều Nguyệt công chúa bình thường rất chiếu cố vị biểu đệ này, thấy hắn tới, ghé vào tai hắn nói: "Thiên đệ đệ, người nhìn trúng người nào rồi? Nếu xấu hổ không dám nói với phu nhân thì để tỷ tỷ nói giúp ngươi." Nói xong, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo.
Lăng Thiên mặt đau khổ, thò ngón tay ra chỉ về phía đám oanh oanh yến yến trong đại điện vạch một vòng, thấp giọng nói: "Kiều Nguyệt tỷ, những ả này á? Cái loại dong chi tục phấn này, tiểu đệ sao có thể nhìn trúng được chứ?" Nói xong, mặt Lăng Thiên tỏ vẻ chán nản.
Kiều Nguyệt công chúa đưa ngón tay ngọc ra, hung hắng ấn lên đầu hắn một cái, yêu kiều nói: "Những người này ngươi nhìn không vừa mắt á? Các mỹ nhân trong kinh thành đều ở đây hết rồi. Nếu thế này còn không được, ngươi chỉ đành ở vậy thôi."
Lăng Thiên ưỡn mặt lên, nói: "Nếu thực sự không được, vậy Kiều Nguyệt tỷ tỷ đành chịu ủy khuất mà nhường cho tiểu đệ rồi."
Lập tức mặt ngọc ửng hồng, Kiều Nguyệt công chúa lườm hắn, tức giận nói: "Chỉ biết nói linh tinh thôi! Còn không mau đi chọn ý trung nhân của đệ đi!" Kiều Nguyệt tuy bình thường rất thân thiết với Lăng Thiên, nhưng cũng không đến mức nói về chuyện hôn nhân, huống chi, Lăng Thiên tiếng xấu vang dội, Kiều Nguyệt công chúa và hắn tuy là anh chị em con cô con cậu, nhưng cũng không dám để chuyện chung thân của mình phó thác lên người tên công tử Lăng Thiên phóng đãng này.
Lăng Thiên giang hai tay ra, nói: "Quả thật là không có, nếu không thì đệ về nhà cho rồi."
Kiều Nguyệt công chúa vạn lần không ngờ rằng tầm mắt của vị tiểu đệ này lại cao như vậy, nhiều thiên kim mỹ nhân, đại gia khuê tú như thế này mà hắn vẫn không nhìn trúng ai. Không khỏi há to miệng vì kinh ngạc, chỉ vào Lăng Thiên mãi không nói thành lời. Lâu sau mới cụt hứng nói: "Những người này đệ đã nhìn không vừa mắt thì đệ đừng đến đó nữa, người ta cũng không nhìn trúng đệ đâu. Đệ về nhà đi."
Lăng Thiên mắt sáng lên, thấp giọng nói: "Bên trong còn có ai à?"
Kiều Nguyệt công chúa hừ một tiếng, nói: "Bên trong còn có một số tài nữ, là nội viện mà người ta đặc biệt nhờ ta an bài cho, chính vì không bằng lòng gặp đám người ăn chơi phóng đãng các ngươi nên mới làm vậy. Hiện tại đang ở bên trong đàm thi luận từ, vẽ tranh viết chữ, ngươi tiến vào không phải là tự chuốc lấy sự bẽ mặt sao? Ngươi thì hiểu gì về những thứ này?" Nói xong thở dài một hơi, càng thấy đau đầu không thôi về sự bất học vô thuật của vị biểu đệ này.
Mắt Lăng Thiên lại sáng lên, nói: "Thì ra cái mà người ta gọi là dĩ thi hội hữu, dĩ họa hội hữu, dĩ văn hội hữu (hội dùng thơ, dùng văn, dùng họa để kết giao bạn bè) đều ở bên trong, đệ đã nói mà, cái đám rối tung rối mù ở bên ngoài làm gì có nổi tí khí chất nào của hội thơ họ
Kiều Nguyệt công chúa lại thở dài, nói: "Đợi ta tống cổ đám người các ngươi đi rồi ta cũng phải vào trong. Còn Kim Phượnng thì để ả ở lại đây đi, dù sao thì ả cũng cảm thấy rất hứng thú đối với loại náo nhiệt này, có chút thích thú với thơ họa." Trong khi nói, rõ ràng là không để vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ vào mắt chút nào.
Lăng Thiên cười hắc hắc, nịnh hót: "Kiều Nguyệt tỷ, tỷ tiết lộ tiếp đi, bên trong là những ai? Có phải là thiên kim của những quý phủ đó không?"
Kiều Nguyệt công chúa trừng mắt nhìn hắn, nói: "Chẳng lẽ ngươi còn thật sự muốn tiến vào trong để bị xấu mặt à? Nên thôi đi, ngươi mà vào, những người này tất sẽ lũ lượt đứng dậy, làm quấy nhiễu nhã hứng của mấy vị tỷ muội, hay lắm đấy à? Hơn nữa, người ta căn bản không muốn gặp các ngươi, lần này tới đây chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi, hà tất phải cưỡng bách người ta thêm nữa? Điểm này, Kim Phượng ả cũng có ý đó, không thể để bất kỳ ai trong các ngươi vào trong."
Lăng Thiên thở dài tựa hồ như rất thất vọng: "Kiều Nguyệt tỷ, vậy đệ sẽ không vào đâu, tỷ chỉ cần nói cho đệ biết mấy vị đó là ai thôi là đệ thỏa mãn lắm rồi, như vậy chẳng lẽ cũng không được ư?" Thầm nghĩ nếu mấy vị giai nhân tự coi mình là cao thâm ở bên trong thì mình quả thật không nên vào.
Kiều Nguyệt công chúa vừa tức giận vừa buồn cười, nói: "Nói cho ngươi biết tên họ để làm gì?" Nhưng nàng không muốn dây dưa với Lăng Thiên nữa, nên đành bất đắc dĩ nói: "Bỏ đi, bỏ đi, cho dù nói ra tên họ thì ngươi cũng chẳng nhận ra ai là ai, có thiên kim Phùng Nhã của nhà hộ bộ thượng thư, có thiên kim Tường Vi của hình bộ thị lang, tiểu thư Tô Thiến của đại y quan Tô đại nhân, nữ nhi Trầm Nhu Nhi của nhà Trấn diện tướng quân, còn có nữ nhi của nhà lễ bộ thượng thư và thê chất nữ (cháu gái bên vợ) của lão, chính là những người này đó, được chưa nào?"
Lăng Thiên mắt sáng lên: "Thê chất nữ của nhà lễ bộ thượng thư? Lạ tai quá."
Kiều Nguyệt công chúa cười nói: "Không chỉ lạ tai thôi đâu, ta còn thấy lạ mắt nữa ý chứ, thân hình thì đẹp, nhưng mặt lại khó coi, " nói xong liền lắc đầu, "Thực sự khiến người ta không dám lấy lòng."
Lăng Thiên thầm bật cười trong lòng, xem ra người hiềm nghi chỉ có thê chất nữ của vị lễ bộ ương thư này thôi. Hắn đảo mắt, nói: "Kiều Nguyệt tỷ, vậy đệ đi về đây."
Kiều Nguyệt công chúa lúc này trong lòng mới thực sự thấy kinh ngạc, tóm lấy hắn: "Ngươi thật sự không nhìn trúng ai à?"
Lăng Thiên mặt mày khổ nảo lắc đầu, nói: "Đệ về nói thẳng với mẫu thân, để bà tìm Hoàng Thượng cô trượng, gả tỷ cho ta thôi, chẳng còn cách nào khác cả." Hắn lắc đầu thở dài rồi bước ra ngoài.
Kiều Nguyệt công chúa nhất thời cảm thấy lo lắng, nếu thằng ôn này thật sự nói vậy, phụ hoàng của mình để lôi kéo Lăng gia, chỉ sợ sẽ có thể đáp ứng! Không khỏi tâm loạn như ma. Mình tuy không có ác cảm gì với tên biểu đệ này, nhưng thanh danh của hắn bê bối như vậy thì có chỗ nào hay chứ? Chẳng lẽ chuyện chung thân của mình lại bị chôn vùi như vậy ư?
Nàng tóm lấy tay áo Lăng Thiên, kéo hắn lại, nói với vẻ cầu khẩn: "Thiên đệ đệ, đệ nhìn kỹ lại xem, biết đâu lại có người hợp ý mà đệ lại chưa thấy."
Lăng Thiên lầm bầm: "Những ả này, một ngày thấy cả bảy, tám lần, chẳng lẽ còn không phát hiện ra à? Tỷ đã không để ta vào tìm nàng đâu cho mình, vậy tỷ lo liệu cho tốt đi, chuẩn bị vào Lăng gia nhé!" Nói xong, đột nhiên cười hi hi ghé vào tai Kiều Nguyệt, nói nhỏ: "Kỳ thật trong lòng ta từ lâu đã rất ái mộ Kiều Nguyệt tỷ rồi."
"Ngươi đi chết đi!" Kiều Nguyệt tức giận, hung hăng đã một cái lên chân Lăng Thiên, lần thứ nhất nghe người khác thổ lộ, không ngờ lại chính là từ miệng tên biểu đệ phóng đãng thành tính này, không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận.
Lăng Thiên miệng la oai oái, rồi muốn cáo từ rời đi.
Kiều Nguyệt vội vàng giữ hắn lại, đổi sắc mặt, kèm theo một nụ cười, nói: "Thiên đệ đệ..." Thanh âm vừa yêu kiều vừa mềm mại.
Lăng Thiên cả người run rẩy vì lạnh, cười nói: "Kiều Nguyệt tỷ tỷ, còn chuyện gì nữa? Nếu không còn gì phân phó thì để tiểu đệ về nhà bảo mẫu thân chuẩn bị vào hoàng cung cầu thân."
Thấy hắn thủy chung vẫn lấy chuyện này để uy hiếp mình, Kiều Nguyệt cắn chặt răng, tí nữa thì nổi khùng lên. Nghĩ ngợi một hồi thì lại cố d xuống, nói: "Ngươi chẳng qua là muốn vào nội điện để xem thôi, ta làm chủ, để ngươi vào là được chứ gì? Có điều, lần này ta để ngươi vào, bất luận là thành hay bại, ngươi không được có chủ ý với ta nữa!"
Lăng Thiên cười đắc ý, gật đầu như gà mổ thóc: "Tất nhiên rồi."
Do dự một chút, Kiều Nguyệt công chúa nói: "Chỉ cho một mình ngươi vào, nhiều hơn một người cũng không được!"
Lăng Thiên thầm nghĩ, ngươi khác muốn vào thì ta cũng ném hắn ra ngoài. Chuyện liên quan đế kế hoạch lâu dài, ta sao có thể qua loa được? Liền gật đầu đáp ứng.
Kiều Nguyệt công chúa ghé vào tai hắn, thỏ thẻ: "Ngươi tạm thời đi ra, đợi ở chỗ cửa cung, ta sai cung nữ dẫn người vào từ cửa sau."
Hắc hắc, hoàng cung không ngờ còn có cửa sau. Lăng Thiên hiểu ngầm trong lòng, lớn tiếng nói: "Mất cả hứng! Thật là mất hứng quá, sớm biết gặp chuyện như thế này, bổn công tử thà đến Thiên Hương lâu uống rượu còn hơn. Đi, ồn chết ta rồi."
Đám công tử ăn chơi đưa mắt nhìn nhau, không biết vị đại công tử này lại có trò quỷ gì.
Vương Bác cười khổ nói: "Lăng huynh, thời gian ba ngày cơ mà, huynh ngày đầu tiên đã muốn đi ư? Không thể ở lại đây với huynh đệ à?" Hắn tung hoành trong khóm hoa, đang cảm thấy xuân phong đắc ý, thấy Lăng Thiên muốn đi liền giữ lại.
Lăng Thiên thở hồng hộc nói: "Thấy tên họ Dương đó, ta chẳng còn hứng thú gì cả. Cáo từ!"
Dương Vĩ từ trong đám nữ nhân thò đầu ra: "Lăng Thiên, bổn công tử thấy ngươi cũng mất hết cả hứng thú!"
Lăng Thiên chu mỏ huýt sáo lanh lảnh. Đợi cho ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn, mới cười hô hố: "Ngươi vốn là tên bị liệt dương, có thấy bổn công tử hay không cũng chẳng có quan hệ gì lớn."
Đám công tử ăn chơi cười phá lên, Lăng Thiên không đợi Dương Vĩ phản ứng lại, chạy ra ngoài như một làn khói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Vừa tới cửa điện, bóng người nhỏ nhắn xinh xắn giữ hắn lại, chính là Nam Cung Ngọc, chỉ thấy nàng cắn răng nói: "Tên họ Lăng kia, ngươi hôm nay khiến cho bổn cô nương nhục nhã, bổn cô nương tất sẽ trả ngươi gấp bội!"
Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, không thèm để ý. Đẩy nàng ta ra, đi ra bên ngoài. Đừng nói là một mình Nam Cung Ngọc, cho dù là cả Nam Cung thế gia, hiện tại Lăng Thiên cũng chẳng thèm để vào trong mắt.
Nam Cung Ngọc nhìn theo bóng dáng Lăng Thiên ở đằng xa, mặt ngọc tái nhợt, mắt như muốn phun ra lửa.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử