TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 169: Lăng Kiếm ra tay

Lăng Kiếm giờ phút này đang ẩn thân trên ngọn một cây đại thụ chu vi chừng ba bốn người ôm, cách mặt đất khoảng ba bốn trượng. Hắn đang chờ đợi, chờ cơ hội một kích tất sát một người! Đây là bài học thứ nhất của sát thủ, chờ đợi thời cơ ra tay tốt nhất.

Phía dưới kia là một cái tiểu trấn không lớn, mà cô gái Yến quận Trương Đức Suất muốn nghênh đón lấy làm tiểu thiếp thứ mười bảy là con một phú hộ trong xóm này!

Từ mấy ngày trước nhận được nhiệm vụ, xế chiều ngày hôm qua nhận được tin tình báo xác thực thì Lăng Kiếm có hành động ra ngoài dự đoán của mọi người là quyết định tự ra tay, giết một gã ác bá. Đương nhiên, việc này cũng là do mấy người trong Phong Vân Lôi Điện trước khi Lăng Kiếm trở về đã đúng dịp tiếp nhận đặc huấn của công tử và Lăng Thần. Mỗi người đều có sở ngộ nên giờ phút này đang đốn ngộ và trong thời khắc tu luyện trọng yếu! Nhất là Lăng Trì, Kinh Long thần công của hắn có thể nói là tiến bộ thần tốc, trước mắt đã tới thời khắc đột phá tầng thứ tư, so với Lăng Kiếm trước kia còn muốn nhanh chóng hơn.

Đốn ngộ! Là một vũ giả, Lăng Kiếm hiểu được mấy vị tiểu đệ bây giờ đang trong loại cảnh giới khó cầu, nếu hơi có chút trì hoãn đình trệ thì rất có khả năng kiếp nầy vô pháp tiến thêm một bước! Cảnh giới giác ngộ, chính là đại cơ duyên khả ngộ bất khả cầu!

Loại cảnh giới này tựa như một người đột nhiên linh quang chợt lóe, linh cơ vừa động, hay lại nói như một khoa học gia nổi tiếng phát minh ra cái gọi là "linh cảm", thời cơ đến rất nhanh, nhưng trong chớp mắt không nắm bắt được thì rất có khả năng vĩnh viễn mất đi cơ hội trọng yếu này!

Bây giờ Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi, Lăng Điện, Lăng Trì năm người này vì gặp loại tình huống đặc thù, một khi thông suốt thì tự thân thực lực sẽ tiến thêm một bước lớn. Vô luận là vận dụng chiêu thức đánh trận nghênh địch hay là tu vi nội lực, mức độ nhạy cảm của lục thức đều đã mạnh hơn một bước lớn! Bây giờ bọn họ được Lăng Kiếm coi như bảo bối, che chở bảo vệ không kịp sao lại vì một cái tiểu nhiệm vụ mà trì hoãn việc bọn họ tu luyện tiến giai?

Công tử đúng là công tử a! Quả thật mình không thể so sánh được! Lăng Kiếm híp mắt lại, trong ánh mắt lãnh khốc lộ ra một tia bội phục. Bản thân hắn mấy năm qua dùng hết biện pháp, mỗi lần cơ hồ đều bắt mấy tên tiểu tử này thao luyện đến chết đi sống lại mà cũng không thấy bọn họ có bao nhiêu tiến bộ. Ngược lại công tử chỉ đơn giản chỉ điểm vài ngày công phu đều khiến cho bọn họ mỗi người đều có sở ngộ. Điều này càng làm cho Lăng Kiếm bội phục Lăng Thiên đồng thời lại mơ hồ cảm thấy một tia thất bại!

Mặc dù đã biết mấy năm nay bọn hắn căn cơ đã rất tốt, cũng tới lúc đột phá nhưng nếu không có người nào dẫn đạo bọn vào thời điểm mấu chốt này thì chỉ sợ bọn họ muốn chính thức đột phá còn cần một đoạn thời gian rất dài nữa.

Nghĩ tới đây. Lăng Kiếm chưa phát giác ra mình đang cười tự giễu, chính mình mới vừa rồi đang suy nghĩ gì, công tử học cứu thiên nhân, sở học như biển, mình như thế nào có thể so với được. Chính mình cần mấy năm mới có thể hoàn thành công việc mà lấy thần thông của công tử chỉ cần mấy ngày là hoàn thành! Lúc này, thực lực của Lăng Trì bọn họ được công tử chỉ điểm sắp có đột phá, từ đáy lòng Lăng Kiếm cảm thấy cao hứng bởi vì điều đó cũng đại biểu cho thực lực của "Đệ nhất lâu" lần nữa tiến thêm một bước lớn!

Từ lần trước sau khi Ngọc gia, Lăng Kiếm đã cảm thấy thực lực của hắn hiện nay chưa đủ. Bây giờ mấy người huynh đệ có cơ hội như vậy, Lăng Kiếm đừng nói chỉ là một cái tiểu nhiệm vụ mà cho dù có phải liều mạng cũng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào trì hoãn việc tu luyện của bọn họ.

Chờ đến lúc thực lực các huynh đệ tăng lên, lão tử mang bọn họ theo đi càn quét Ngọc gia. Cái gì thiên hạ đệ nhất ẩn tông, chó má! Lăng Kiếm trong lòng thầm nghĩ, khóe miệng khẽ lộ ra một tia tàn nhẫn.

Đêm qua xảy ra trận mưa to trăm năm hiếm gặp nhưng không ảnh hưởng tới hành trình của Lăng Kiếm chút nào! Bài học thứ hai của sát thủ, không được để bất cứ hoàn cảnh, bất cứ tình huống đột xuất gì ảnh hưởng! Ngay lúc nửa đêm, hắn đã chạy tới nơi này, vốn định trực tiếp chạy tới Yến quận một kiếm kết liễu thằng ác bá kia cho xong việc. Không nghĩ tới là sau một hồi mưa to, nước sông ở bắc thôn tăng vọt lên cuốn trôi cây cầu gỗ. Không thể đi qua còn nếu muốn đi đường vòng thì lại mất mấy canh giờ. Chi bằng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ!

Thế sự như bàn cờ, biến hóa khó lường, có những đại sự chỉ vì những sự việc nhỏ không đáng chú ý mà sinh biến.... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://

Xa xa có thanh âm mơ hồ truyền đến, càng ngày càng gần, à, vị Trương Đức Suất đang đi nghênh thân kia đã tới. Chỉ là không biết, hắn rốt cuộc có bao nhiêu đẹp trai? Chẳng lẽ còn đẹp trai hơn so với đại sát thủ của bọn hắn? Dưới sự ảnh hưởng của Lăng Thiên, vô luận là Lăng Kiếm, hay là đám người Lăng Trì trong lòng cũng kiên trì tin tưởng, ngoại trừ công tử, thì chính mình là đẹp trai nhất! Rất là hổ báo!

Lăng Kiếm ánh mắt chớp động, thầm nghĩ không quản là ngươi đẹp trai hay không đẹp trai, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chỉ còn là một đống thịt vụn mà thôi!"Trường Đắc Suất "hẳn là phải đổi tên thành "Trường Đắc Lạn" (đống thịt vụn)!

Giờ phút ly biệt sắp tới, dưới tàng cây cách đó không xa mấy người nhà gái nhất thời khóc rống lên. Mắt thấy đại cô nương như hoa như ngọc nhà mình sắp rơi vào miệng hổ, người một nhà sao có thể không thương tâm được?

Thanh âm cổ nhạc đi tới rất nhanh, hiển nhiên vị Trương Đức Suất Đại lão gia kia đã có chút không thể chờ đợi được. Không bao lâu sau đã vào đến cửa thôn, mấy con chó trông nhà thấy vậy thì điên cuồng sủa lên, thanh âm cổ nhạc với chó sủa loạn thành đoàn

Xa xa, Lăng Kiếm đã nhìn thấy mặt vị Trương Đức Suất Đại lão gia kia, hắn không khỏi oán hận nhổ ra một ngụm nước bọt. Quả nhiên là người xấu quen tác oai tác quái, một người đen như than, béo như lợn, ngũ đoản, vóc dáng béo tròn, thế mà cũng dám lấy tên là "lớn lên đẹp trai"! Ngay cả con hắc mã dưới mông hắn còn đẹp trai hơn hắn nhiều! Chỉ bằng đức hạnh của người này nhất định phải làm cho hắn biến thành "Trường Đắc Suy"!

Lăng Kiếm không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu mình sớm gặp được người này thì chỉ bằng tên của hắn đã đủ để mình muốn giáo huấn hắn một trận! Tên của hắn không phải là lỗi, lỗi là ở cha mẹ trưởng bối của hắn. Vóc người cũng không phải là lỗi, bất quá chỉ khó coi một điểm mà thôi, chỉ trách gien của cha mẹ hắn, nhưng mà hai cái này rất đúng dịp rơi trên người hắn một lúc, dĩ nhiên cái tên này lại khiến cho kẻ khác không thể tha thứ!

Tới gần, càng tới gần! Trường Đắc Suy, chỉ cần ngươi tới trong vòng năm trượng thì tất phải rơi vào địa ngục! Nhìn khuôn mặt béo phì khiến kẻ khác buồn nôn, tay Lăng Kiếm nhẹ nhàng ấn lên chuôi kiếm!

Ngọc Mãn Thiên cảm giác được chính mình rất may mắn, vận khí thật sự không tồi!

Đêm qua mưa rất to nhưng dĩ nhiên sau khi xuất trang thì trời chậm rãi tạnh mưa. Hôm nay trời lại nắng chói mắt, hơn nữa chưa đi được nửa đường thì lại gặp một việc vui! Đây chính là thật là điềm may mắn! Mặc dù xem chú rể này có chút không thuận mắt, tuổi có chút hơi lớn, hình như đã hơn năm mươi. Bộ dáng cũng khó coi một điểm, ánh mắt cũng không tránh khỏi vẻ hèn mọn, bỉ ổi một chút.......

Bất quá dù sao việc này cũng là một cái hỷ sự! Hơn nữa là chính mình sắp tiến vào Thừa Thiên, Ngọc Mãn Thiên cảm giác được tâm tình phi thường khoái trá, bởi vì vị đại lão gia bộ dáng không có gì đặc biệt này bất ngờ lại mời hắn tham gia hỉ yến (chủ yếu là do vị tiên sinh này rất có nhân duyên, ngày hắn thành thân, không ai dám không đi, về phần Ngọc Tam gia hoàn toàn như là bị bắt cóc giữa đường) Ngọc Tam gia tâm lý hoàn toàn vui vẻ, trong lòng dĩ nhiên đã bắt đầu vì đôi tân nhân này mà chúc phúc: đêm động phòng, vị chú rể này ngàn vạn lần không nên bởi vì quá kích động mà hít thở không thông lăn ra chết a!

Nguyên vốn Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam gia trong lòng tràn đầy nỗi buồn bực. Đêm qua nói chuyện, trong mắt đại ca mình và Nhị ca dĩ nhiên lại kém một gã thiếu niên hoàn khố! Muốn nhẫn nại nhưng thực không thể nhẫn nại được!

Nhớ tới câu kia của đại ca:"Không được gọi hắn là hoàn khố! Hắn nếu là hoàn khố thì các ngươi là cái gì?" Ngọc Mãn Thiên lúc đó trong lòng không phục! Đã như vầy, ta phải đi đem vị thiếu niên anh hùng, thiếu niên hào kiệt trong lòng đại ca này tẩn cho một trận, để cho đại ca ngươi xem! Miễn cho ngươi cả ngày đóng cửa xem người mà xem thường ta! Ta mới là tuyệt đỉnh cao thủ!

Nhưng là hôm nay gặp được hảo sự làm cho thần kinh Ngọc Mãn Thiên vốn đang buồn bực trở nên tốt lên! Xem ra ta đi chuyến này tất là thuận lợi, lão thiên ủng hộ, mưa rào dần tạnh, xuất môn ngộ hồng sự, thật là trong lòng thư sướng!

Ngay lúc Ngọc Mãn Thiên đang cao hứng, chuẩn bị chúc mừng chủ nhân thì đột nhiên trong lòng vừa động. Hắn cảm thấy không khí chung quanh có chút không thích hợp, một loại cảm giác cực độ nguy hiểm ập đến, khiến cho tim đập mạnh lên. Loại cảm giác này đối với "võ si " thân kinh bách chiến như Ngọc Mãn Thiên mà nói cực kỳ quen thuộc! Chẳng lẽ chung quanh có cái gì mai phục? Hơn nữa lại là một sát thủ cao minh!

Nhưng đúng lúc này, vị lão gia thân hình đại mập mạp kia lại thúc ngựa chạy đến bên Ngọc Mãn Thiên, ngay cả xem cũng không thèm liếc hắn một cái, vẻ cười dâm tục đầy mặt, khóe miệng tựa hồ phơ phất vài tia nước trong suốt, ách, là nước miếng... Cảnh này khiến cho Ngọc Mãn Thiên trong tâm đang cao hứng đột nhiên có một loại cảm giác muốn nôn mửa.

Đột nhiên, một thân ảnh tựa như sét đánh từ trên trời giáng xuống, trường kiếm trong tay phát ra ánh ngọc quang, mang theo lực lượng kinh thiên, sát khí một đi không trở về! Mục tiêu đúng là vị tân lang Trương Đức Suất trên lưng ngựa!

Là một sát thủ, vô luận mục tiêu là tuyệt đỉnh cao thủ hay là người không có chút võ công nào thì lúc ra tay cần phải toàn lực ứng phó, một kích tất sát! Không để cho địch nhân bất cứ cơ hội nào! Đây là lời Lăng Thiên thường xuyên quán triệt bọn Lăng Kiếm.

Đối với Lăng Thiên mà nói, Lăng Kiếm luôn luôn phục tùng tuyệt đối vô điều kiện, cho nên một kiếm này Lăng Kiếm đã sử dụng thực lực thực sự của mình! Theo Lăng Kiếm đánh giá trong lòng, một kiếm là đoạn đầu, sau đó thu lấy đầu, lai khứ vô tung, lập tức ly khai quay trở về! Tránh làm chậm trễ đại sự của công tử tại Thừa Thiên thành!

Đáng tiếc, hôm nay "Trường Đc" Suy vận khí tựa hồ một điểm cũng không suy!

Ngọc Mãn Thiên đột nhiên cảm giác được, không khí chung quanh theo bóng đen này đến, tựa hồ tại trong nháy mắt đã bị hút thành chân không! Toàn bộ tập hợp trên thanh trường kiếm đang đâm tới như tia chớp nọ!

Là một nhất đẳng sát thủ! Là một nhất đẳng cao thủ!

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

| Tải iWin