TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 247: Chân dung Băng Nhan

Bất quá Lăng Thiên lập tức hiểu rõ ý tứ chân chính của Lăng Kiếm là muốn giúp đám tiểu tử này, muốn mượn dịp các đại thế gia tề tụ cho chúng đến nhận thức một chút. Được Lăng Kiếm không ngừng khai trí, minh kỳ ám chỉ giúp đám này sớm đã đem các thế gia coi như địch nhân hoặc là đối tượng ám sát trong tương lai! Có cơ hội này để tiếp cận thấy rõ bộ dáng mọi người, sau này làm việc sẽ tiện hơn nhiều ít nhất là ở phương diện nhận thức mục tiêu. Cho nên Lăng Thiên liền đáp ứng thỉnh cầu này bất quá là có một điều kiện là đến lúc đó nếu ai trưng cái bộ mặt lạnh lùng như sát thủ ở đây thì đừng trách bổn công tử một cước đá ra ngoài! Cho dù không muốn cũng phải cười lên cho ta!

Đối với Nhã văn hội do Tây Môn Thế Gia tổ chức Lăng Thiên trong lòng sớm đã chờ đợi từ lâu! Đến lúc đó các thế lực lớn nhất cùng tề tụ một chỗ, lúc đó kẻ nào phân hóa, kẻ nào đang âm thầm cấu kết, cho dù đều là các nhân vật kiệt xuất nhưng Lăng Thiên tin tưởng bằng vào hai mắt của mình vẫn có thể từ một chút dấu vết mà nhìn ra được mánh khóe. Huống chi bên người còn có Lăng Thần thông minh băng tuyết và tâm tư tinh tế hơn người.

Mà Tây Môn Thế Gia chuẩn bị đã lâu, Tây Môn Thanh lại là một người có danh tiếng rất cao, hơn nữa Tây Môn Thế Gia mấy ngày trước đây tại Thừa Thiên chịu không ít thiệt thòi, như thế nào cũng muốn vãn hồi chút mặt mũi. Nếu như có thể thuận tiện làm nhục bọn Lăng Thiên là một đám không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, nhất là đại cừu giết chết Tây Môn Chương, coi như là hả giận.

Về phần Tây Môn Thế Gia còn có ý định khác hay không thì Lăng Thiên cũng chưa biết. Chỉ có thể tùy cơ ứng biến, bất quá để phòng ngự vạn nhất, Lăng Thiên đã truyền lệnh cho Cố Tịch Nhan khi cung cấp hoa quả cùng thức ăn phải cẩn thận kiểm tra. Mỗi món ăn điểm tâm, kể cả mỗi một vò rượu đều phải dùng ngân châm thử độc sau đó mới được đưa lênLăng Thiên có dự cảm, chuyện chính mình giết chết Tây Môn Chương, Tây Môn Thế Gia quyết sẽ không từ bỏ dễ dàng! Hai nhà vì hai quốc gia khác nhau đã hàng năm đối địch, liệu có nên tiên hạ thủ vi cường hay không? Lăng Thiên vân vê cằm thầm nghĩ.

Ba ngày sau, sáng sớm gió mát khẽ thổi, mây trắng nhẹ bay, thật là một ngày đẹp trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lăng Thiên lười biếng vươn vai duỗi lưng ngồi dậy, theo thói quen hắn sờ soạng bên người nhưng lại sờ soạng vào khoảng không. Nguyên bổn con mèo nhỏ Lăng Thần nằm bên cạnh hắn chẳng biết đã đi đâu khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Lăng Thiên hai thế giới làm người nhưng chưa có nếm qua mùi vị nam nữ, nay nhu cầu không ngớt, Lăng Thần tối qua bị hắn lăn qua lăn lại mấy lần chết đi sống lại, phỏng chừng hôm nay nha đầu kia phải mệt mỏi ngủ như heo chết mới đúng, sao lại dậy sớm như vậy?

Lăng Thiên đẩy cửa phòng đi ra, gió thổi mát mẻ, sắc trời đã sáng, phương đông đã hiện lên một mảnh mây đỏ. Mặt trời lập tức sẽ hiện lên.

Dưới giàn nho phía trước, hai bạch y nữ tử đang đứng chung một chỗ, ríu ra ríu rít nói gì đó. Lăng Thiên khóe miệng hiện lên vẻ mỉm cười. Xem bóng lưng thì đúng là Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan. Không biết hai nha đầu này đang nói cái gì, chẳng lẽ Nhã văn hội hôm nay thật sự lại có sự hấp dẫn lớn như vậy? Hai nha đầu bởi vậy mà ngủ không được?

Nghĩ tới đây không khỏi ho khụ một tiếng nói:" Chỉ là một cái Nhã văn hội mà thôi, đâu đáng cho hai muội hưng phấn như vậy. Hai nàng nghe hắn nói chuyện thì cùng nhau quay đầu lại".

Lăng Thiên nhất thời đầu váng mắt hoa một trận!

Trước mắt là hai khuôn mặt quốc sắc thiên hương. Bên phải là Lăng Thần tự nhiên là đã quen thuộc cực kỳ nhưng vị tuyệt sắc mỹ nữ bên trái lại là ai? Sao thoạt nhìn lại quen mắt như vậy!

Một thân y phục đạm nhã như tuyết trắng, cả người tựa như là ngọc trắng noãn. Bên hông là một cái dây lưng màu xanh nhạt cùng một khối ngọc bội màu tím nho nhỏ rất tinh xảo. Khi chuyển động phát ra quang mang bảy màu. Phong tư ưu nhã đến tuyệt đỉnh.

Tóc đen óng mềm mại như mây nhẹ nhàng buông xuống. Phía trên có cài một cái trâm vô cùng giản dị bằng ngọc, trên đó có gắn hai viên minh châu to cỡ đầu ngón tay sáng lấp lánh. Trừ cái đó ì không còn đồ trang sức gì nữa. Đơn giản như vậy nhưng trông hết sức thanh thuần.

Hai hàng lông mi mềm mại cong như trăng rằm, như cuốn theo gió. Hai mắt to tròn thông minh, thần sắc bên trong như tựa như sóng nước mà lại yên tĩnh như hồ thu. Phía dưới cái gò mũi cao bướng bỉnh là cái miệng nhỏ nhắn như anh đào. Ngẫu nhiên rủ mi mà cười vô tình lộ ra hai hàng răng tinh tế trắng noãn càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người.

Khuôn mặt ôn nhuận mà trắng như bạch ngọc lại lờ mờ lộ ra vài phần thanh tao. Gió thổi vờn mấy sợi tóc để lộ ra cái gáy trắng như ngọc, tựa thiên nga nâng đỡ cánh tay. Vai mềm mại. Bộ ngực sữa đẹp nổi lên cùng vòng eo thon nhỏ yêu kiều co lại.

Trên người nàng tựa hồ có một cỗ khí tức thánh khiết vờn quanh, lộ ra một loại khí chất như thần thánh bất khả xâm phạm. Hơn nữa quanh người còn được bao phủ một tầng vụ khí đạm đạm tựa hồ tùy thời sẽ theo gió bay đi. Trông như thể Lăng Ba tiên tử tại nhân gian ngẫu nhiên lộ ra tiên tung mà không giống người trong phàm trần.

"Đây là… Nhan Nhi?" Lăng Thiên nhìn thấy cô gái này hơi nghịch ngợm tươi cười nhìn chính mình thì trong đầu dĩ nhiên nhất thời choáng váng, tựa hồ có chút cà lăm hỏi.

Lăng Thần cười khom thắt lưng:" Muội muội xem, ta đã nói công tử nhất định là không nhận ra muội mà."

Ngọc Băng Nhan cười khúc khích, âm thanh như chuông bạc:" Thiên ca thật là ngu ngốc."

Nguyên lai tuyệt sắc giai nhân này đúng là Ngọc Băng Nhan!

Lăng Thiên sớm biết dung mạo Ngọc Băng Nhan quyết không xấu chỉ là do nàng mang mặt nạ cực kỳ tinh xảo nên không thể xem xét chân diện mục. Xem bóng lưng Ngọc Đại tiểu thư mà đoán mặt thì tuyệt đối sẽ khiến người ta phạm tội nhưng vừa nhìn thấy mặt thì cam đoan là lùi về sau mà chuẩn bị phòng vệ. Lúc đầu mặc dù còn tồn tại công lợi chi tâm nhưng bây giờ đã bị giai nhân cảm động, Lăng Thiên mặc dù không phải là đồ háo sắc nhưng ai chẳng thích cái đẹp. Lúc này nhìn thấy chân diện mục của Ngọc Băng Nhan thì bất giác cảm thấy vui vẻ thoải mái, cực kỳ khoái chí!

"Hừ!" Lăng Thiên ánh mắt trong nháy mắt khôi phục lại vẻ thanh minh: " Hai tiểu nha đầu các muội còn muốn lừa gạt bổn công tử sao, bổn công tử sớm đã xem rõ gian kế của c muội rồi! Nhan Nhi mỗi sáng sớm nhìn thấy huynh đều chạy tới đánh huynh, nào có được thành thật như hôm nay? Mới vừa rồi lúc các muội chưa xoay người lại huynh đã biết." Kỳ thật Lăng Thiên mặc dù có nghĩ tới nhưng không phải từ việc này mà là liên tưởng đến việc ngày hôm qua Tiêu Nhạn Tuyết châm chọc Ngọc Băng Nhan, rồi mới đột nhiên nghĩ đến nha đầu kia tất nhiên không chịu thua, rốt cục hiển lộ ra chân diện mục.

Giờ phút này hai nàng đứng ở một chỗ, nếu Lăng Thần chính là hoa thủy tiên nở rộ thì Ngọc Băng Nhan chính là nụ hoa mới nở. Hai nàng nhan sắc hòa hợp lẫn nhau mà phát ánh sáng mê người!

Nhìn cảnh này Lăng Thiên giờ khắc này lại thật sự là ngây dại!

Ba người ra đến trước cửa thì gặp Sở Đình Nhi đang cố ý chạy tới dặn dò nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị làm cho hoảng sợ. Làm sao mới qua một đêm mà bên người con mình đã có thêm một đại 'tiểu mỹ nhân' thiên tư quốc sắc? Mãi đến khi Ngọc Băng Nhan đỏ mặt kêu lên một tiếng bá mẫu thì Sở Đình Nhi mới hồi phục tinh thần lại. Nữ tử này đúng là Ngọc Băng Nhan?! Quả nhiên xe đến trước núi tự có có đường, chính mình trước kia cứ mất công lo lắng, xem bên người con mình là nhân vật nào? Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan, Kiểu Nguyệt đều là dạng nữ tử gì, quả nhiên là người có phúc thì không cần lo lắng a!

Nghe con mình vội vàng ăn nói ba xạo giới thiệu, nhìn con mình vội vã lôi kéo mang theo hai vị mỹ nữ khuôn mặt đỏ hồng như mông khỉ ra cửa, Sở Đình Nhi há mồm như trong mộng chưa tỉnh. Chờ đến lúc hoàn toàn phục hồi tinh thần thì sớm đã không thấy bóng dáng ba người.

Sở Đình Nhi nghiến răng nghiến lợi mắng một câu đồ ranh con sau đó chính mình nở nụ cười vội vàng hướng về phía lầu các của Lăng Lão phu nhân đi tới.

"Mẫu thân, ha ha, hôm nay ta nói cho ngài một tin tức tốt" Sở Đình Nhi vui vẻ nói:" Ta bây giờ cuối cùng không hề vì hôn sự của Thiên Nhi mà rầu rĩ nữa. Không nghĩ tới tiểu tử này…. thật là có một không hai."

Lăng Lão phu nhân đang lẳng lặng phẩm trà, thần sắc trong lúc đó toàn bộ không biến hóa chút nào chỉ có khóe miệng lại khẽ nổi lên một tia trào phúng cười:" Không rầu rĩ rồi? Hảo, Đình nhi, ngươi làm mẹ ôi quá thông minh! Nói cho ngươi biết, lúc Thiên Nhi năm tuổi lão thân đã không có vì hôn sự của hắn mà rầu rĩ. Ngày đó ta không phải đã sớm nói hắn là hảo Thiên Nhi, đứa cháu thông minh của lão thân?Ngươi là mẹ hắn ôi, dĩ nhiên đến bây giờ mới triệt hiểu ra! Nguyên lai chính là thoạt nhìn thông minh a!"

Sở Đình Nhi sững sờ đương tràng.

Lăng Thiên vừa ra khỏi đại môn không kiềm chế được cười to một trận. Lăng Thần đầu tiên là hoa mắt choáng váng tiếp theo cũng không nhịn được che miệng cười rộ lên. Chỉ có Ngọc Băng Nhan là không rõ cho nên không cười. Mới vừa rồi lấy chân diện mục ra mắt Sở Đình Nhi khiến cho bà thật sự có một loại cảm giác nhìn thấy con dâu. Ngọc Băng Nhan chỉ cảm thấy trên người cho tới bây giờ còn đang nóng bừng không thôi.

Cửa Lăng Phủ sáu gã tiểu tử mặc trang phục thư sinh đứng thẳng chỉnh tề bất quá tư thế lại có chút không thành thật, thỉnh thoảng lại xắn ống tay áo hoặc chỉnh lại khăn trùm đầu, tựa hồ không thoải mái lắm. Nhìn sáu người mặc quần áo như đồng phục nhưng lại có vẻ rất là gò bó. Trong tay mỗi người đều cầm một cái quạt lông nhưng chỉ là tư thế làm cho người ta cảm thấy như thế là đang nắm một thanh kiếm.

Nhìn thấy Lăng Thiên đi ra, sáu người đồng thời ấp úng chào:" Tham kiến công tử." Trên mặt cũng đều tự tìm cách tươi cười tuy nhiên trông tựa như sáu khối cương thi trên mặt đột nhiên nở ra cúc hoa, không thể nói nên lời!

Đúng là Lăng Kiếm suất lĩnh năm huynh đệ Đệ Nhất Lâu tới.

"A Kiếm!" Lăng Thiên cười hai tiếng rồi nhất thời dừng lại:" Đây là ưu nhã tươi cười mà ngươi mất ba ngày huấn luyện đây ư. Năm cái này, ách không phải, ngay cả ngươi là sáu người cười gì mà như là chó cười vậy"

Lăng Kiếm sắc mặt cười khổ:" Công tử, cái này đơn thuần là làm khó ta mà, không phải thuộc hạ không huấn luyện mà là mấy tiểu tử kia, bọn họ... bọn họ..." Lăng Kiếm nhìn mặt năm người như cương nói:" Bọn họ căn bản là không cười a!"

Quyển 3

| Tải iWin