Lăng Thiên đứng lên trên nóc phòng nhìn Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan nói: "Hai muội ở lại chỗ này chờ đi. Sáu người Lăng Kiếm theo ta xuống. Nhớ kỹ, một người của Huyết Sát Các cũng không được lưu lại, toàn bộ giết hết! Thiết Huyết tử sĩ để lại bảy tám người sống cho ta. Tránh cho Tây Môn Thế Gia trở mặt không nhận." Vừa nói vừa nở một nụ cười thâm ý.
Sáu người Lăng Kiếm đáp lời một tiếng, Lăng Thiên vung tay lên: "Giết!" Rồi hắn dẫn đầu chạy ra ngoài. Chỉ trong chớp mắt đã lao vào vòng chiến, quần áo trắng tung bay phấp phới rất tiêu sái nhưng hai bàn chân đã giẫm lên đỉnh đầu hai gã Thiết Huyết tử sĩ. Dưới nội công thâm hậu của hắn khiến cho hai cái đầu kia đều bị giẫm vào trong lồng ngực, trường kiếm trong tay chém một nhát vào không trung lập tức khiến cho một gã sát thủ Huyết Sát Các bay đầu lên cao, từ trong cổ bắn ra một vòi máu lên không trung.
Đồng thời tay trái của Lăng Thiên cũng không rảnh chút nào. Đánh ra một chưởng bá đạo nhanh như tia chớp khiến cho một gã tử sĩ khác bay ngược ra sau hai trượng, xương cốt vỡ nát hoàn toàn, máu mươi cuồng phún ra ngoài. Thân thể chưa rơi xuống đất đã phải bỏ mạng.
Sáu người Lăng Kiếm Lăng Trì đều phân thành sáu hướng tiếp nhập vào trận chiến chém giết khắp nơi như cắt rau. Chỉ trong chốc lát thôi số người chết còn gấp mấy lần từ khi bắt đầu trận chiến đến giờ. Cả hai bên đều không ngờ rằng có một phương thế lực mạnh mẽ như vậy ẩn úp đợi đến khi cuộc chiến giữa hai bên gần kết thúc, sức lực không còn bao nhiêu liền lao ra tàn sát khắp nơi khiến cho bọn họ đau đứt ruột.
Tây Môn Bất Hối khi đánh nhau vẫn chú ý chờ Lăng Thiên xuất hiện, hắn vẫn cảm giác rằng Lăng Thiên sẽ không an bài nhiêu đó người đến phục kích mình như vậy. Mặc dù thực lực bọn họ không yếu nhưng cũng phải chịu thiệt hại nặng nề.
Rốt cục Lăng Thiên cũng dẫn người xuất hiện khiến cho Tây Môn Bất Hối thở dài một hơi, cuối cùng cũng không cần phải nôn nóng chờ đợi nữa rồi. Nhưng hắn phát hiện rằng sau khi Lăng Thiên xuất hiện liền chém giết cả hộ dáng lớn không bỏ nhỏ không tha làm trong lòng hắn cả kinh, cảm thấy trong đó nhất định có biến liền mạnh mẽ chạy ra ngoài.
Khổng Viễn Dương quát lớn: "Chạy đi đâu! Để mạng lại!" Vừa nói vừa giương trường kiếm lên chém về phía trước.
Tây Môn Bất Hối vừa ngăn cản lại vừa hét lơn: "Các ngươi là ai? Không phải là người của Lăng Thiên à?" Tuy là hỏi nhưng trong lòng hắn sớm đã khẳng định rồi. Dưới tình huống như vậy khiến cho đệ nhất cao thủ của Tây Môn Thế Gia khóc không thành tiếng.
Người bên mình đã tổn thất hơn một nữa rồi, nhìn thấy sắp thành công nhưng lại phát hiện đối thủ đánh nhau sống chết nãy giờ không chút quan hệ nào cả. Hơn nữa rất có khả năng cả hai ở cùng một trận tuyến. Dù sao địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu mà! Chính hắn lại đi cấp cho địch nhân của mình một đại ân.
Khổng Viễn Dương hung hăng nói: "Bớt nói nhảm đi. Nạp mạng..."
Tây Môn Bất Hối vội vàng la lớn: "Hiểu lầm. Đây là hiểu lầm. Cả hai chúng ta đều trúng kế rồi. Ngươi xem..." Vừa nói vừa chỉ vào đám người Lăng Thiên.
Khổng Viễn Dương sợ rằng hắn dùng quỷ kế nên vẫn chỉ mũi kiếm vào hắn rồi mới quay đầu lại. Vừa nhìn thấy liền phát hiện thủ hạ của mình chết gần hết, chỉ còn lại vài ba người bị thương đang đau khổ chống đỡ. Bất quá không chống đỡ được bao lâu nữa.
Tây Môn Bất Hối chỉ và Lăng Thiên mà khóc không thành tiếng: "Người đó chính là Lăng Gia Lăng Thiên. Chúng ta bị hắn đánh lừa tưởng rằng ngươi là thuộc hạ của Lăng Thiên nên mới..."
"Chúng ta là thủ hạ của Lăng Thiên? Mẹ kiếp. Ngươi nói giỡn hả?" Khổng Viễn Dương mở miệng mắng lớn. Con mẹ nó, người đều bị các ngươi giết sạch rồi mà các ngươi còn nói với lão tử là hiểu lầm? Hiểu lầm con bà ngươi!" Lại giơ kiếm chém qua...
Tây Môn Bất Hối vội vàng chống đỡ nhưng trong lòng buồn bực vô cùng. Đã nói rõ cho ngươi là hiểu lầm mà ngươi lại dây dưa như vậy để làm gì? Huynh đệ ngươi chết sạch vậy của ta còn mấy người? Chẳng lẽ lòng ta dễ chịu sao?
Trong lòng tức giận nên cũng không lưu tình chút nàoà căn bản không thể lưu tình được, lưu tình chính là tự sát.
Hai người điên cuồng tiếp tục đánh sống chết với nhau.
Thân pháp của Lăng Thiên nhanh như điên xuyên qua xuyên lại. Còn hơn mười tên Thiết Huyết tử sĩ thấy tình huống không ổn liền vội vàng tập trung lại một chỗ rồi đột nhiên nhắm thẳng vào Lăng Thiên công kích, đối với thế công của đám người Lăng Kiếm ở hai bên coi như không thấy. Xoát xoát vài tiếng đã có bốn người ngã xuống đất nhưng đám tử sĩ còn lại cũng tiếp cận được Lăng Thiên muốn đồng quy vu tận.
Đáng tiếc Lăng Thiên nhảy lên cao tránh khỏi một kích cuối cùng của bọn họ, hai chân đá ra nhanh như điện. Phốc phốc... Sáu âm thanh vang lên kèm theo sáu tên Thiết Huyết tử sĩ còn lại bị đá bay ra ngoài không kịp phát ra một tiếng đã ngã lên mặt đất không còn chút năng lực phản kháng nào cả.
Hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Hai tên sát thủ còn sót lại của Huyết Sát Các vốn đang bị thương lại bị hai người Lăng Trì và Lăng Phong vây đánh rốt cục không chịu nổi phải bỏ mạng. Đối với sát thủ mà nói thất bại chính là chết. Từ trong miệng hai người kia bắn ra một tia máu tươi mà đôi mắt đã vô thần...
Cả sân ngoại trừ đám người Lăng Thiên ra gần như đã không còn người ngoài, chỉ là Khổng Viễn Dương và Tây Môn Bất Hối đang đánh nhau ở một bên sống chết với nhau. Mặc dù biết địch nhân đang ở xung quanh nhìn nhưng không có ý tứ dừng lại chút nào.
Lăng Thiên kêu một tiếng nhỏ lập tức có hai người từ trên đỉnh phòng bay xuống đứng bên cạnh Lăng Thiên như tiên tử.
Hai nàng vừa xuống đến nơi lập tức bị mùi máu nồng đậm này muốn nôn tại chỗ. Ngọc Băng Nhan chưa từng trải qua tình cảnh thảm thiết nào như vậy liền quay lưng ói liền, đến khi thấy tay chân vung vãi khắp nơi thì sắc mặt không còn chút máu, vội vàng nắm chặt tay Lăng Thiên vùi đầu vào lòng hắn. Lăng Thần vốn đang cố gắng trấn định bản thân đợi Ngọc Băng Nhan nôn xong nhào vào lòng Lăng Thiên rồi thì nàng cũng tiến vào lòng hắn như phản xạ có điều kiện khiến cho Lăng Thiên cười khổ một tiếng vỗ vỗ đầu hai tiểu nha đầu kia. Hôm nay vốn định cho Lăng Thần nhìn thấy cảnh tượng này, dù sao nàng cũng là một nữ nhân mình yêu nhất nên không thể không có khả năng nhìn thấy cảnh tượng này được. Nhưng suy nghĩ một chút liền bỏ đi ý tưởng để cho Lăng Thần tiếp thụ cảnh tượng địa ngục này. Dục tốc bất đạt. Nếu cố ép nhiều quá có thể khiến cho trong lòng xuất hiện một bóng ma.
Chín người đứng tạo thành một vòng tròn lớn nhìn vào hai người giữa sân đánh nhau sống chết. Tình hình thật sự có chút quỷ dị. Khổng Viễn Dương cùng với Tây Môn Bất Hối đều muốn giết Lăng Thiên nhưng bây giờ Lăng Thiên ung dung đứng trước mặt nhưng cả hai lại không một ai xuất kiếm ra đánh hắn mà tự chém giết lẫn nhau.
Trong lòng Khổng Viễn Dương cùng với Tây Môn Bất Hối hoàn toàn tuyệt vọng. Tình hình bây giờ ở trong mắt hai người phải nói là rất tệ. Muốn dưới tay các nhất lưu cao thủ kia rời khỏi là một chuyện không có khả năng. Nơi này hôm nay nhất định là mồ chôn của cả hai rồi. Nghĩ đến đây khiến cho tâm tình cả hai bình tĩnh trở lại. Hai người đều có một suy nghĩ như nhau: Trước khi mình chết thì phải giết chết tên hỗn đản hại chết huynh đệ mình trước mặt này đã. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://
"Thật kịch liệt, thật kích thích..." Lăng Thiên cười dài như đang xem kịch: "Các ngươi thấy không? Cao thủ chính là cao thủ. Dưới tình huống như vậy mà tâm tình không loạn chút nào cả. Các ngươi phải học tập cho kỹ đó!"
"Ách. Công tử nói có đạo lý!" Lăng Kiếm nói: "Hôm nay thật sự là đại khai nhãn giới mà. Đây mới chính là cao thủ. Thấy biến nhưng không sợ hãi, tay chân nằm khắp nơi trên mặt đất nhưng lại xem như không thấy..."
"Ừa. Ngươi xem kìa. Một kiếm này của Tây Môn Bất Hối nếu đâm lệch qua bên trái một chút, nếu thế kiếm hạ thấp xuống hai tấc sẽ khiến cho Khổng Viễn Dương bị thương rồi. Đến lúc đó có thể thịt hắn tùy ý. Đáng tiếc..."
Lăng Trì cẩn thận suy nghĩ lời nói của Lăng Thiên nhưng lại có chút nghi hoặc: "Nhưng khi hắn xuất kiếm thì chân đã bước vào kỳ môn, kiền vị. Là hổ bộ chi hình, nếu như hạ cổ tay xuống chẳng phải hơi khó sao?"
"Đồ đần!" Lăng Thiên tức giận: "Hổ bộ đều thuận thế ngoại triển tà đạp chẳng phải là tượng bộ ư? Như vậy hổ bộ chuyển thành tượng bộ không chỉ không có trở ngại mà uy lực của nó còn tăng thêm mấy lần nữa. Vô lận là cổ tay hạ xuống hay là thay đổi thế chân đều là tùy tâm sở dụng. Đây mới chính là chiêu thức hoàn mỹ nhất!"
Sáu người Lăng Thiên đồng thời khom người thụ giáo. Hai người đang đánh nhau sống chết giữa sân nhưng Lăng Thiên lại mượn cơ hội này dạy đồ đệ khiến cho Ngọc Băng Nhan không biết phải khóc hay cười. T này thật sự chơi hơi ác mà.
Lời nói của đám người Lăng Thiên đều lọt vào tai Tây Môn Bất Hối khiến cho hắn hoảng sợ vô cùng. Một tên hoàn khố như vậy mà trong lần đầu tiên thấy mình ra tay đã tìm được sơ hở trong chiêu đó. Mỗi một câu nói đều chính xác vô cùng! Hơn nữa còn nói cả biện pháp hóa giải nữa...
Đơn độc ánh mắt này thôi cũng đã cho thấy Lăng Thiên có thực lực của một đại tông sư! Trong lòng âm thầm thở dài: Nhân vật như vậy thì Tây Môn Thế Gia có thể trêu chọc được sao? Tiểu tử Tây Môn Chương kia chọc ai không chọc lại đi chọc đúng một nhân vật đáng sợ vậy chứ? Gia chủ à, sợ rằng Tây Môn Thế Gia vì quyết định báo thù này của ngươi mà tan thành mây khói rồi.
Trong lòng hắn hoảng loạn nên kiếm dưới tay cũng loạn theo. Cao thủ so chiêu sai một ly đi một ngàn dặm. Trong nháy mắt Khổng Viễn Dương đã chiếm thượng phong nên công kích càng mãnh liệt hơn.
Tây Môn Bất Hối âm thầm cắn răng một cái, đối với thanh kiếm của Khổng Viễn Dương đang đâm vào ngực mình không những không tránh mà còn nắm kiếm đâm vào trái tim của Khổng Viễn Dương.
Nếu không thể thoát thì cùng chết đi. Còn hơn bị địch nhân bắt mà phải chết. Đôi mắt của Tây Môn Bất Hối toát ra thần sắc thản nhiên cảm thụ được kiếm phong lạnh nhưng băng đang đâm vào ngực mình.
Ánh mắt của Khổng Viễn Dương đồng dạng biểu hiện ra một tia giải thoát bởi vì khi trường kiếm của hắn đâm vào lồng ngực của Tây Môn Bất Hối thì kiếm của đồng Tây Môn Bất Hối đâm hơi lệch khỏi trái tim của hắn, như vậy hắn có thể giết được đối phương mà bản thân chỉ bị thương thôi nhưng vị sát thủ này ở trong sát na kiếm va chạm với thân thể hắn liền điều chỉnh cơ thể mình một chút, dùng chính trái tim để nghênh đón mũi kiếm của Tây Môn Bất Hối. Hắn chỉ cầu mong chết thống khoái.
Quyển 3