TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 269: Làm xấu trước thiên hạ

"Bốp!" Lăng Kiếm hung hăng đánh một tát lên mặt Tây Môn Thanh. Một cái tát này dùng lực thật mạnh khiến cho thân thể Tây Môn Thanh bay lên khỏi mặt đất quay hai vòng rồi mới rơi xuống ngay chỗ cũ.

Người Lăng Kiếm kính phục nhất chính là Lăng Thiên, hắn luôn xem Lăng Thiên như cha như chủ nhưng người Lăng Kiếm yêu thương nhất chính là Lăng Thần. Trong lòng Lăng Kiếm thì Lăng Thần như một vị muội muội của mình, khi vừa nghe Tây Môn Thanh dám có chủ ý xấu xa với Lăng Thần khiến cho hắn nổi giận lôi đình. Bây giờ lại thấy Tây Môn Thanh nịnh hót lấy lòng Lăng Thiên khiến cho hắn không cần nghĩ ngợi liền tiến lên tát

"Phốc!" Tây Môn Thanh mở miệng ra phun một cái khiến cho ba mươi hai cái răng chỉnh tề nằm trên mặt đất. Một tát cả Lăng Kiếm đã đánh rơi hết hàm răng của hắn không chừa lại một cái nào! Gương mặt vốn rất tuấn tú nhưng bây giờ nhìn thật thê thảm.

Tây Môn Thanh bị ăn một tát này khiến cho hắn hôn mê khi thân thể còn chưa tiếp đất. Lăng Kiếm giơ một chân lên giẫm trên cổ hắn, khẽ dùng chút lực khiến cho Tây Môn Thanh đau quá tỉnh lại: "Á..."

Lăng Thiên mở bình ngọc ra rồi làm vẻ như đang cẩn thận đếm lại một lần: "Người hầu của ngươi thật tốt quá. Vừa đủ ba mươi hai viên. Như vậy thì tám người mỗi người bốn viên vậy. Ta còn đang rất lo lắng nếu thiếu không biết phải phân làm sao đây. Lăng Trì hầu hạ Tây Môn công tử cùng với vị Lục Tử này dùng tiên dược đi. Ồ, còn có sáu dũng sĩ dưới đất kia nữa. Để cho bọn họ giúp Tây Môn công tử vui vẻ đi." Lăng Trì đáp lời một tiếng rồi hăng hái đi đến nhận chiếc bình ngọc. Đầu tiên lấy ra bốn viên cho Tây Môn Thanh uống rồi cạy cằm mấy tên còn lại cẩn thận cho vào. Chỉ trong chốc lát đã đưa ba mươi hai viên thuốc vào trong miệng của tám người.

Lăng Thiên cười tàn nhẫn: "Mỗi người uống một chén rượu đi. Nghe nói loại này dùng kèm theo rượu thì hiệu quả sẽ tăng mạnh bất ngờ!"

Đã qua canh ba! Mọi người ở Mính Yên Lâu bị một âm thanh kỳ dị đánh thức khỏi giấc ngủ. Âm thanh này dường như rất vui sướng rất... Tóm lại là một âm thanh không thể nói nên lời được...

Dưới sự tò mò nên mọi người đi ra ngoài quan sát thử...

"A! Không biết xấu hổ..." Một tiếng xấu hổ và tức giận vang lên, tất cả các nữ tử kể cả Tiêu Nhạn Tuyết cũng đỏ mặt chạy trở về phòng.

Ánh mắt mọi người nhìn thấy trong đại sảnh kia không biết khi nào đã đốt nến sáng rực khiến cho đại sảnh sáng tỏ như ban ngày. Ở giữa đại sảnh có sáu thân thể cường tráng đang trần truồng như nhộng ôm nhau thành một khối. Cả người đầy những cọng lông đen thui có vẻ tươi tốt vô cùng. Tất cả đều là nam nhân quấn lấy nhau cùng một chỗ. Khắp đại sảnh là một luồng khí dâm mỹ tràn đầy khiến cho không ít người rung động...

"A! Đó không phải là Tây Môn Thanh sao?" Đông Phương Kinh Lôi nhãn lực tốt nên chỉ liếc mắt là đã nhìn thấy một người có làn da trắng như tuyết đã ở trung tâm kia với những dấu vết loang lỗ quanh thân đang có những hành động điên cuồng cực kỳ kia chính là Tây Môn Thanh.

Hắn vừa nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đều thấy rõ nên không ít người phun một bãi nước bọt, vẻ mặt rất khinh bỉ.

Mọi người đều nhìn về hướng Cực Lạc Các của Tây Môn Thế Gia thì lại càng cả kinh hơn. Chỉ thấy nhân vật thứ hai của Tây Môn Thế Gia Tây Môn Bất Nhược đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư nhìn thẳng vào cuộc dâm loạn giữa sân mà không nói một tiếng nào cả. Đôi mắt không chớp một cái như đang nhìn thấy một món ngon cực kỳ.

Mọi người âm thanh nói nhỏ với nhau, vài tên lão nho lại càng tức giận run rẩy cả người mở miệng mắng Tây Môn Thế Gia là một đại gia tộc nhưng lại có 'sở thích' khác người như vậy! Thật sự là làm bại hoại thuần phong mỹ tục, tất cả các lão nho đều quay đầu đi chỗ khác. Vốn các thế gia đệ tử có sở thích này cũng không phải là một chuyện kỳ lạ nhưng không tuyên bố trực tiếp ra ngoài thôi. Nào biết được tại một nơi đông người như vậy mà Tây Môn Thế Gia...

Các nhân vật của ấy đại thế gia chỉ nhìn thoáng qua đều biết Tây Môn Thế Gia bị người khác giở trò! Rất có khả năng bị ăn phải dược vật cổ quái nào nên không thể khống chế thần trí được nữa hoặc là bị hạ xuân dược nên không thể nào nói rõ việc này được. Nhưng vô luận là lý do gì đi nữa thì sau ngày hôm nay Tây Môn Thế Gia đã trở thành trò cười của khắp thiên hạ! Không còn mặt mũi nào ngồi trong vị trí tám đại thế gia nữa.

Là người nào ác độc như vậy? Dâm loạn trong mật thất cũng không sao nhưng lại đưa tám người của Tây Môn Thế Gia ra giữa đại sảnh Mính Yên Lâu làm trò cho thiên hạ coi. Xung quanh đây đều là các nhân vật đại biểu cho những đại thế gia còn lại. Việc này chỉ trong vài hôm là có thể lan truyền khắp thiên hạ. Từ nay về sau Tây Môn Thế Gia sẽ phải chịu nhục nhã ngàn năm, trọn đời không làm được gì nữa.

Nhìn thấy Tây Môn Thanh đang 'hoạt động' dũng mãnh, trên mặt lại mang một vẻ say mê khiến cho các nhân vật xung quanh rùng mình một cái.

Mặc kệ đối thủ của Tây Môn Thế Gia là ai nhưng đối thủ này tốt nhất là nên tránh càng xa càng tốt. Vạn nhất ngày nào đó đụng trúng hắn thì... Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khiến cho mọi người lạnh

"Ta ngất!" Ngọc Tam Gia với gương mặt còn ngái ngủ đi ra nhìn thấy vậy liền hoảng sợ: "Tây Môn Thế Gia này thật tốt. Thật sự là rất... Đặc biệt mà..."

"Đúng!" Nam Cung Thiên Hổ ở phía nam gật gật đầu đồng ý: "Quả nhiên không hổ là tài tử à. Thật sự là nổi danh mà..."

Ngọc Mãn Thiên phát ra một tiếng cười quái dị còn cố ý xoa xoa cằm nhìn Tây Môn Thế Gia biểu diễn: "Chậc chậc... Thật sự là nóng bỏng mà. Nhìn tên kia kìa... Nếu Nam Cung nhị gia vào thay thì... Ha ha ha..."

Nam Cung Thiên Hổ hừ lạnh một tiếng rồi trả lời với một giọng mỉa mai: "Nếu là Ngọc Tam Gia đến thì thiên hạ anh hùng sẽ ủng hộ nhiệt liệt hơn rất nhiều. Được rồi, nghe nói ở trên lầu của Tam Gia ngày hôm qua có năm sáu thiếu niên tuấn tú. Chẳng lẽ Tam Gia..."

Ngọc Mãn Thiên dở khóc dở cười mắng một tiếng khiến cho Nam Cung Thiên Hổ nở nụ cười đắc ý.

Lăng Thiên với một bộ trang phục trắng lẳng lặng đứng trước Thừa Thiên Các ra vẻ như đối mặt với tình cảnh trước mắt rất tò mò, trên mặt lộ ra một nụ cười vô hại.

Nhưng mỗi một người nhìn thấy nụ cười thân thiên này đều cảm giác run sợ từ trong lòng.

Mấy ngày nay Tây Môn Tanh đắc tội ai? Không cần nói cũng biết ở trong Thừa Thiên thành này có ai thâm thù đại hận với Tây Môn Thế Gia như vậy chứ? Rất rõ ràng ở trong Thừa Thiên thành có một cỗ thế lực có thể bắt hết toàn bộ nhân thủ của Tây Môn Thế Gia.

Đáp án cũng chỉ có một: Lăng Gia! Lăng đại công tử! Lăng Thiên.

Cũng chỉ có Lăng Thiên mới có thủ đoạn độc ác như vậy! Một kích này khiến cho Tây Môn Thế Gia không còn chút thể diện nào cũng chẳng còn chút danh dự gì! Tất cả đều bị mất hết! Hoàn toàn mất đi chỗ đứng trong các đại thế lực lớn.

Mặc dù không một ai có chứng cớ nhưng ai sáng suốt đều có thể biết được người làm việc này chính là Lăng Thiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Người như vậy nếu là kẻ thù của ai sẽ khiến cho kẻ đó ăn ngủ khó khăn, không thể thoái mái tinh thần chút nào.

Một người thật khủng khiếp! Một thủ đoạn thật đáng sợ!

Chỉ có rất ít người biết rằng Tây Môn Thanh bị như vậy là do hắn tự gieo gió gặt bão. Từ khoảnh khắc Tây Môn Chương trêu ghẹo mỹ nữ trên đường, từ khi Tây Môn Thanh không biết sống chết dám có ý nghĩ xấu xa với Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan thì đã quyết định cho huynh đệ bọn họ rơi vào vạn kiếp bất phục cũng đưa Tây Môn Thế Gia vào tuyệt lộ. Một con đường không thể quay đầu lại được.

Lăng Thiên lạnh nhạt trước phản ứng của mọi người, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng không có nói gì mà xoay người trở về Thừa Thiên Các. Hắn sớm đã biết mọi người có phản ứng như vậy và cũng biết rõ mình sẽ lưu lại một ấn tượng rất độc ác trong lòng mọi người nhưng chuyện này cũng là một điều Lăng Thiên muốn. Lần này mượn chuyện Tây Môn Thế Gia tạo ra một sự chấn nhiếp cho các thế lực khác. Muốn cùng Lăng Thiên ta đối nghịch, muốn có chủ ý với Lăng Thiên ta thì phải suy nghĩ cho kỹ trước khi hành động đi. Ngươi so với Tây Môn Thế Gia mạnh hơn không?

Một tiếng bạo rống vang lên khiến mọi người nhìn lại liền cảm thấy hoảng sợ hoảng sợ vô cùng. Lăng Thiên cũng quay đầu lại nhìn theo nơi phát ra âm thanh đó.

Tây Môn Bất Nhược đang ngồi ở ghế thái sư đột nhiên thất khiếu xuất huyết. Hắn đứng lên lộ ra ánh mắt thê lương mà tuyệt vọng, bất ngờ rút thanh trường kiếm đang đeo bên lưng xông lên trên đài cao nâng kiếm đâm vào trong ngực Tây Môn Thanh. Mặc dù bị đâm xuyên tim nhưng Tây Môn Thanh vẫn cố gắng hoạt động hai cái rồi mới ngã xuống đất không rên một tiếng gì. Tây Môn Bất Nhược như một sát thần tuyệt thế, trường kiếm trong tay hắn di chuyển nhanh như gió. Chỉ trong nháy mắt đã chém chết sáu tên Thiết Huyết tử sĩ và Lục Tử. Nhưng hắn không dừng lại mà dùng kiếm chém tám cỗ thi thể không còn nguyên vẹn nữa.

Sau khi phát tiết xong thì Tây Môn Bất Nhược nắm kiếm đứng nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên, thất khiếu chảy máu càng nhiều. Hắn vươn một ngón tay run rẩy lên chỉ vào Lăng Thiên mà trong miệng chỉ phát ra âm thanh 'ô ô'. Cuối cùng hai mắt trợn lên, năm ngón tay phải buông thanh kiếm ra rồi cả thân thể ngã xuống đất không còn chút hô hấp nào.

Thanh trường kiếm cắm trên bàn gỗ phản xạ lại ánh nến xung quanh thật sáng chói, những vết máu trên đó đang chậm rãi chảy xuôi xuống, thân kiếm không rùng ru

Tây Môn Bất Nhược vốn bị Lăng Thiên điểm nhiều huyệt đạo nên không thể hoạt động được thân thể. Với công lực của hắn cũng phải bỏ ra ít nhất sáu canh giờ mới có thể giải hết huyệt đạo bị phong kia. Nhưng nhìn thấy Tây Môn Thanh bị Lăng Thiên khiến cho phải làm những hành động cầm thú không bằng ở trước mặt thiên hạ anh hùng, bị mọi người nhạo báng. Sự sỉ nhục như vậy khiến cho Tây Môn Bất Nhược không còn bất kỳ dũng khí sống sót nào cả. Hắn mạnh mẽ nghịch chuyển nội lực bức từ trong đan điền ra khiến cho thân thể có thể tạm thời khôi phục năng lực hoạt động. Thừa dịp võ công khôi phục được chút ít liền rút kiếm đâm chết tám người khiến cho Tây Môn Thế Gia xấu hổ với thiên hạ. Sau khi làm xong thì hắn giống như một ngọn đèn cạn dầu ngã xuống...

Cuối cùng hắn chỉ tay vào Lăng Thiên muốn nói điều gì nhưng không còn chút khí lực nào cả, ngay một chút âm thanh cũng không có phát ra khiến cho hắn chết không cam lòng.

Mọi người bị một màn này chấn kinh. Thật lâu sau không ai lên tiếng cả.

Toàn trường không một tiếng động.

Mặc dù Tây Môn Thanh khiến cho Tây Môn Thế Gia lưu lại một trò cười cho thiên hạ nhưng Tây Môn Bất Nhược chết thật oanh liệt như vậy cũng giúp cho Tây Môn Thế Gia vãn hồi chút ánh sáng.

Chuyện hôm nay xảy ra như vậy cũng đã quyết định Tây Môn Thế Gia và Lăng Thiên sau này rơi vào cục diện không chết không thôi.

Quyển 3

| Tải iWin