Lăng Thiên lãnh đạm nói:"Đầu tiên, ta muốn muội phải ghi nhớ thật kỹ, bất kể bên ngoài có đồn đại gì, nhưng nếu muội không tận mắt thấy thi thể của ta thì vĩnh viễn không được tin rằng ta đã chết! Hiểu chứ? Muội phải sống vì ta, vĩnh viễn phải nhớ điều đó!" Giọng của Lăng Thiên rất nghiêm túc và trịnh trọng.
"Dạ! Nếu không tận mắt nhìn thấy ….của công tử, Thần nhi tuyệt đối không tin công tử rời bỏ mọi người mà đi!" Nước mắt Lăng Thần đã chảy ra, hai chữ "thi thể" kia lại không có cách nào nói ra thành lời được. Nguồn: http://
Lăng Thiên gật gật đầu:"Muội nhớ được là tốt rồi. Điều thứ hai muội cần nhớ là sau khi ta rời đi, Ngọc gia nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn, kể cả lợi dụng Băng Nhan để đoạt đại quyền của Lăng gia. Chuyện này liên quan đến căn cơ của chúng ta, muội vạn lần không được sơ sẩy khinh thường! Nhớ kỹ, nếu như sự tình không ổn, muội phải gắng hết sức bảo toàn thực lực của Lăng phủ biệt viện!"
Lăng Thiên trầm ngâm một lúc nữa cuối cùng nói:"Còn về quyết định của Băng Nhan cứ để cho nàng tự mình lựa chọn đi. Nói cho nàng biết, mặc dù tiếng đã là người phụ nữ của ta, nhưng nàng ấy dù sao cũng vẫn là người của Ngọc gia. Bất kể nàng ấy lựa chọn thế nào, ta cũng sẽ không trách đâu. Chẳng qua nếu như Băng Nhan lựa chọn ở bên Lăng phủ thì Thần nhi muội phải dốc hết sức hỗ trợ Băng Nhan tăng cường ảnh hưởng của phụ thân nàng ấy là Ngọc ường ở Ngọc gia. Mọi chuyện nếu cần cứ lặng lẽ rút một thời gian cũng không sao, mọi chuyện khác phát sinh thì đợi khi ta quay về sẽ xử trí cụ thể. Nhưng nếu Băng Nhan lựa chọn đứng ở bên Ngọc gia…Nếu vậy chắc muội cũng đã có tính toán rồi đó"
"Mặt khác, chuyện liên quan đến Thiên Lý, phải tuyệt đối giữ bí mật đối với mấy vị trưởng bối, tránh để họ lo lắng. Còn đám Lăng Kiếm, muội cũng phải quản lý họ cho tốt, đừng để bọn họ xúc động gây nên chuyện. Trận đánh ở cấp bậc của chúng ta, bọn họ có đuổi đến cũng không có năng lực để trợ giúp, chỉ thêm nhiễu tâm cảnh của ta, làm cho ta vướng chân vướng tay. Nhất định phải ổn định trận địa, bất cứ chuyện gì đáng làm cứ làm, không được do dự. Mặt khác, lúc ta không có mặt, muội cũng phải gắng sức phát triển ngoại vi thế lực của chúng ta. Còn về việc liên hệ với Thủy Thiên Nhu, muội cứ tùy cơ mà hành động."
Lăng Thiên nhè nhẹ ghé sát vào mặt Lăng Thần, hôn nhẹ rồi nói:"Thần nhi, tin tưởng ta, ta có 10 thành nắm chắc sống sót quay trở về, tất cả vì người mà ta yêu nhất!" Nói xong Lăng Thiên hãnh diện cười:"Thiên Lý đúng là có thực lực khoáng tuyệt cổ kim, khó ai bì được, nhưng cũng chỉ có quyết sống chết với hắn thì ta mới chết trong tay hắn. Còn đây là ta chỉ muốn Thiên Lý đáp ứng đánh cuộc cùng ta, đi vào chốn sơn dã, trong thiên hạ có người nào có thể qua mặt công tử ta về sự xuất quỷ nhập thần chứ? Muội nha đầu ngốc này, còn lo lắng gì chứ?"
Lăng Thần giờ khắc này cũng nhớ đến khả năng ẩn giấu tung tích cực kỳ cao minh của Lăng Thiên, lại nhớ đến chuyện mà Lăng Thiên vừa an bài, nhất thời hơi yên lòng được một chút.
Lăng Thiên trầm tư một lúc rồi lại trầm giọng nói:"Thần nhi, chuyện này trước mắt tuy có vẻ rất xấu, nhưng muội phải biết đây có khi lại chính là cơ hội để chúng ta chân chính quật khởi. Giang Sơn Lệnh xuất, Thiên Lý Tống Quân, chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến thiên hạ chấn động. Ngọc gia, Thủy gia nếu thấy Thừa Thiên không có Lăng Thiên ta chủ trì, nhất định sẽ ngo ngoe muốn động, mưu đồ với Lăng gia! Ngoài ra còn có Tiêu gia. Tiêu Phong Hàn vốn đã kiêng kỵ ta cả 10 năm nay, giờ sự tình đột nhiên xảy ra, Tiêu gia nhất định sẽ có hành động. Trong lúc ta không ở tại Thừa Thiên, bọn muội nên hành động cẩn trọng một chút, chỉ cần bảo trụ chính mình, ẩn giấu thực lực bản thân, tránh đối đầu với các đại thế lực, ngồi đó mà xem phong vân biến ảo, từ đó mà mưu kiếm lợi ích. Điểm này, muội theo ta lâu như vậy, hoàn toàn có khả năng tự làm chủ!" Lăng Thiên cười cười:"Do người ta yêu nhất tọa trấn, ta thực sự rất yên tâm. Nhớ kỹ, không tận mắt nhìn thấy thi thể của ta, tuyệt đối không được tin ta đã chết! Cường giả chân chính luôn lưu lại con chủ bài để phòng khi hữu sự!"
Lăng Thiên cười nhẹ nhàng, từ nụ cười tỏa ra đầy sự tự tin, giống như vô cùng nắm chắc sự tình lần này vậy. Nhưng cũng chỉ có trong lòng hắn là biết, cao thủ cảnh giới "Võ đạo" là khái niệm nào! Đó là nhân vật mà các cao thủ võ lâm cũng khó mà tưởng tượng được sự lợi hại thực sự. Sáu cảm giác của người đạt cảnh giới này nhạy cảm như tiên như ma vậy, đối với việc có thể thắng được lần đánh cuộc này không, trong lòng Lăng Thiên lần đầu tiên không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng Lăng Thiên hiểu rất rõ một chuyện, nếu như mình ở lại Thừa Thiên, lưu lại Lăng phủ, vậy thì mình nhất định không còn hi vọng gì, chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ gì!
Còn về sự lựa chọn của Ngọc Băng Nhan, Lăng Thiên thực ra lại rất tin tưởng. Với sự hiểu rõ về Ngọc Băng Nhan của hắn, nha đầu này tuy bối cảnh rất giống Thủy Thiên Nhu, nhưng thực chất lại khác nhau rất xa. Giờ khắc này nàng nếu thực sự khó lựa chọn thì một là sẽ đứng trung lập, không giúp đỡ bên nào cả, nhất định sẽ không làm điều bất lợi cho mình. Còn lúc này tình hình lại còn đang có nhiều chuyển biến vi diệu, rất có thể lại ảnh hưởng nhất định đến sự lựa chọn của Ngọc Băng Nhan, nhiều khả năng nàng sẽ chọn đứng về phía mình!
Dù sao trên danh nghĩa, Ngọc Băng Nhan đã là con dâu của Lăng gia!
Trên thực tế, lúc Lăng Thiên đưa ra quyết định này, trừ lý do thời gian cấp bách, thực chất hắn còn có một tầng thâm ý bên trong. Mười năm trở lại đây, đám Lăng Kiếm, Lăng Thần, Lăng Trì đã sớm quen có sự tồn tại của mình, bất kể gặp vấn đề gì, trước khi tự giải quyết bao giờ cũng nghĩ đến việc đi tìm mình đầu tiên để xin chỉ thị. Mà chính bản thân mình cũng quen với kiểu xử lý công việc kiểu này. Mười mấy năm qua, Lăng Thiên đã dùng đôi vai mà trong mắt người khác còn non trẻ, gánh vác hết mọi gió mưa bão táp! Không nói về việc trực tiếp xử lý hay dùng ám thủ, cuối cùng mọi việc đều giải quyết vô cùng viên mãn. Hơn nữa lực lượng thuộc về Lăng Thiên là Lăng phủ biệt viện cũng nhanh chóng tăng trưởng, mỗi ngày một lớn mạnh hơn, mà Lăng Thiên bản thân cũng vô hình tạo nên một quyền uy tuyệt đối! Bất kể người nào cũng không thể lay động quyền uy đó.
Nhưng mà, sự không thể lay động quyền uy này thực chất lại là một sự tai hại. Phải biết rằng Lăng Thần và Lăng Kiếm bọn họ đều nắm quyền bính cực lớn trong tay, tự thân võ công cũng ngày càng tăng trưởng, tiến triển cực nhanh. Nhưng đối với việc giải quyết việc lớn thực sự thì cả hai lại không hề có kinh nghiệm! Do đó thực sự mà nói hai người này còn rất ngây ngô, căn bản chưa thành thục!
Lăng Thiên cũng biết nếu như mình còn ở bên cạnh bọn họ một ngày, thì họ vẫn sẽ giữ "thói quen" khi có việc lớn thực sự lại chạy đến tìm mình để giải quyết, hoặc là hỏi biện pháp xử lý, vĩnh viễn không tự thân quyết định. Nếu vậy phải giải quyết thế nào đây?
Lăng Thiên lần này đánh cuộc cùng với Thiên Lý chính là muốn dùng đoạn thời gian này, thực sự cách xa khỏi Lăng gia, cách xa khỏi Lăng phủ biệt viện. Mặc dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi, nhưng lúc này là thời điểm phong vân tề hôi, chỉ điểm đó thôi cũng đủ khiến cho một người hoàn toàn thành thục!
Cũng chỉ khi bọn họ thực sự thành thục, Lăng Thiên mới không còn phải lo lắng, yên tâm thực hiện một bước kỳ mưu mà hắn dự định bấy lâu nay. Chính vì vậy đánh cuộc với Thiên Lý, mặc dù quá trình này vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng có giá trị vô cùng!
Nhìn Lăng Thiên đi lại gần, Thiên Lý thản nhiên giơ chén rượu lên:"Hậu sự đã bàn giao hết rồi chứ?"
"Hậu sự?" Lăng Thiên đột nhiên ngưng cười:"Thiên Lý lão huynh, ngươi thực sự tự tin y hệt ta vậy!"
"Vậy sao? Trước mặt ta trước giờ hình như chưa có người nào có sự tự tin giống như Lăng công tử vậy! Trước đây cũng có vài người, nhưng kết cục của bọn hắn nếu không cực kỳ bi thảm thì cũng đều giống nhau – bước xuống suối vàng, không hề có con đường thứ hai!" Thiên Lý xoay xoay chén rượu, chậm rãi nói.
"Ta tự tin là vào thực lực của mình, còn ngươi tự tin đến quá mức cuồng vọng!" Lăng Thiên đột nhiên sắc mặt phát lạnh:"Xưa nay chưa từng có ai có thể tự tin đại biểu cho Thiên Lý. Nhưng ngươi không ngờ dám lấy tên như vậy, ta thực sự muốn hỏi, trong lòng ngươi, đến cùng Thiên Lý là gì?"
Không chờ Thiên Lý nói, Lăng Thiên lại tiếp lời luôn:" Sinh cũng Thiên Lý. Tử cũng Thiên Lý. Sinh tử Thiên Lý. Tống Quân Thiên Lý! Không sai, đúng là một khẩu hiệu rất hay! Nhưng Thiên Lý dưới tay ngươi toàn là tử vong, vậy sinh Thiên Lý ở đâu?"
"Trên thế giới mỗi ngày có vô số người chết oan, ngươi đưa Thiên Lý đến đâu? Còn về Giang Sơn Lệnh càng là một chuyện nực cười. Chỉ bằng một khối mộc bài của Vô Thượng Thiên các ngươi là có thể lập quốc hưng bang sao? Trên danh nghĩa mà nói các ngươi là giữ cho một nước an bình, nhưng thực tế ngươi chỉ là một sát thủ máu lạnh mà thôi. Ngươi không xứng đáng gọi là Thiên Lý, tên của ngươi phải gọi là Vô Lý mới đúng!"
Lời Lăng Thiên vô cùng sắc bén, đến tai Thiên Lý không ngờ hắn lại ngửa mặt cười to:"Sở dĩ là Thiên Lý, bởi vì đó là thực lực! Ngươi khi có thực lực tuyệt đối, liền có quyền lợi điều khiển Thiên Lý! Người chết oan vô số? Vậy ta hỏi ngươi, vì sao bọn chúng lại chết oan? Chính là vì thực lực của chúng không có! Bọn hắn chỉ có thể để cho người khác làm chủ. Ngươi lại đi bảo ta bàn luận về đám kiến hôi đó về vấn đề Thiên Lý sao? Bọn hắn xứng đáng sao?" Thiên Lý cười lạnh:"Còn hôm nay ta đến giết ngươi, ngoại trừ nguyên nhân Giang Sơn Lệnh, còn cũng là do thực lực của ta mạnh hơn ngươi, mạnh đến mức cho dù ngươi có tập hợp tất cả lực lượng của ngươi lại cũng không chống nổi ta! Mà ta muốn lấy đi tính mạng của ngươi lại dễ như trở bàn tay vậy! Chính vì lý do như thế nên trước mặt của ngươi, ta mới là Thiên Lý! Trái lại, nếu ngươi có thể giết ta, vậy đó cũng là Thiên Lý tuần hoàn! Có thời gian oán thán, không bằng chiến một trận thống khoái. Dù cho là cửu tử nhất sinh, ít ra cũng nên thử cầu sống từ trong chỗ chết!"
"Ha ha" Lăng Thiên cười to:"Thiên Lý, ta chỉ có thể nói ngươi quả là giỏi tính kế. Ta không bội phục ngươi, cũng chính là ở điểm này. Đây là Lăng gia, ngươi và ta một khi động thủ, nhất định sẽ khiến nơi đây bị hủy diệt, người thân bị tổn thương. Ngươi biết ta đang có sự cố kỵ còn nói điều này ra, Thiên Lý, ta quả thực không phục ngươi! Ngay cả chết trong tay ngươi, ta vẫn sẽ không phục ngươi. Làm vậy khác nào bắt người nhà ta chết theo ta chứ? Uổng cho ngươi luôn miệng nói cái gì mà Thiên Lý với ta! Quả thực là đáng cười mà!"
Quyển 4