TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 421: Tiền thế kim sanh

Một lúc lâu sau Lăng Thiên cuối cùng mới trầm giọng nói: " Lê Tuyết. Có đôi khi một người được sinh ra đã hoàn toàn không tự chủ được. Vô luận là người khác đối với ngươi không tốt. Hoặc là đúng hoặc là sai. Là đúng hay sai căn bản vô pháp chỉ dựa vào đạo nghĩa mà phán xét được. Có những việc mình không muốn làm nhưng lại vì một nguyên nhân nào đó mà phải làm. Có những việc cấp bách phải làm, thực sự muốn làm nhưng cả đời cũng không có nửa điểm cơ hội hoàn thành! Có đôi khi con người vô pháp được phép lựa chọn. Làm người có khi thực sự rất khó khăn

Đây là lần đầu nghe Lăng Thiên gọi tên mình hai chữ "Lê Tuyết" mà không gọi là "Tuyết Nhi". Trên mặt Lê Tuyết lộ ra vẻ cười khổ. Lăng Thiên nói mặc dù khoát đạt, mặc dù tràn ngập vẻ lý giải nhưng Lăng Thiên thủy chung vẫn quay về vấn đề này, tránh phải trực tiếp chính diện trả lời!

"Ngươi. Ngươi thực sự đồng ý tha thứ cho ta?" Đôi mắt đẹp của Lê Tuyết ngậm lệ mang theo đầy hy vọng sợ hãi hỏi.

"Không tha thứ hoặc tha thứ thì khác gì nhau. Ta cũng không có nói ngươi làm gì sai. Ta không có ý kiến gì mà cũng không có ý trách cứ gì ngươi." Lăng Thiên mạnh mẽ nhẫn nại sự kích động trong lòng nói: "Ta thực sự có thể hiểu được ngươi, cũng rõ ràng tại sao ngươi phải lựa chọn như thế."

Nhưng cho dù quay lại tiền kiếp, trước khi kích nổ ta có thông suốt thì lại vẫn như cũ không thể tha thứ! Ta vẫn như cũ lựa chọn giết ngươi! Nguyên nhân vì ngươi có nỗi khổ của ngươi mà ta cũng có lập trường của ta!"

Lăng Thiên nhắm mắt nói rõ ràng " Không quản ngươi là vì cái gì. Vì cha mẹ ngươi hay gì đi nữa. Cho dù ngươi vì cả thiên hạ lê dân sinh linh mà thương tổn ta thì ngươi cũng là cừu gia của ta. Ngươi cũng đã tạo thành thương tổn cho ta! Hậu quả là người vẫn phải gánh lấy trách nhiệm này.Từ lập trường của ta mà nói ta nên báo thù, ta phải báo thù! Ta nên giết ngươi mà không cần mềm tay. Ngươi có rõ ràng ý của ta không"

Lê Tuyết điểm điểm đầu hiểu rõ nói: "Ý tứ của ngươi là căn bản không tồn tại cái gì gọi là tha thứ sao? Cũng chính là nói việc ta làm, đứng ở lập trường của ta mà nói là căn bản không có sai?"

"Đúng vậy. Đứng ở lập trường của ngươi mà nói ngươi không có sai nhưng ngươi cũng có cái sai..." Lăng Thiên trầm giọng nói: " Ngươi sai lầm ở hai điểm. Thứ nhất là ngay từ đầu đã làm việc không dứt khoát. Đơn giản cứ đem ta giết chết là xong hết mọi chuyện. Ngay cả ngươi sau này có cắn rứt, nửa đêm tỉnh giấc thương tâm bi thống gì đó nhưng lại hoàn toàn không có hậu hoạn gì nhưng các ngươi lại không làm mà lại giữ ta lại, cho ta cái tàn mệnh để lăng nhục ta! Có câu giết người cũng không nên quá đáng. Các ngươi giết ta cũng không nói nhưng lăng nhục ta thì lại rất quá phận! Bất quá nhờ vào một sai lầm hoặc là có chút quá phận của các ngươi mới tạo cho ta cơ hội trả thù! Có những việc quá đáng quá là không tốt. Cái này là cái sai thứ nhất của

Lăng Thiên khi nói việc này thì vẻ mặt vẫn dị thường lãnh đạm, căn bản tựa như đang nói về tao ngộ của người khác vậy. Trong khẩu khí không có nửa điểm tâm tình đặc thù. Cuối cùng hắn mới bình thản lãnh đạm tựa hồ như đang trần thuật lại một chuyện xưa: "Mà sai lầm thứ hai chính là chuyện ngươi làm có hối cũng vô dụng. Loại sự tình này không thể hối hận càng không thể sám hối mà phải tiếp nhận! Nếu đã làm thì nên chuẩn bị chịu trả thù của ta! Mà không quản ngươi có thể chịu được hay không, nói chung đã gieo nhân thì nhất định sẽ nhận được hậu quả!"

"Tùy theo một trận nổ mạnh tại tiền thế, mọi sự tình cũng sớm đã tiêu tan thành mây khói. Mọi ân oán cũng cũng sớm đã tiêu tan tại hoàng tuyền lộ thượng. Ngươi căn bản không cần được ta tha thứ cũng như ta không cần ngươi phải sám hối! Nhưng ta cũng không nghĩ đến ngươi cũng đến thế giới này mà tại thế giới này cũng không còn Lăng Thiên và Lăng Tuyết Nhi tại tiền thế nữa. Hiển nhiên cũng không còn ân ân oán oán nữa. Tiền thế không phải là thế giới này! Đạo lý này ngươi hiểu không?"

"Rõ rồi." Lê Tuyết cười cười nói: "Lúc này ta là Lê Tuyết, là nữ nhi của một thợ săn ở sơn thôn"

"Đúng rồi. Kỳ thật lúc mới vừa gặp ngươi ta đã có cảm giác quen thuộc nhưng lại không dám tin tưởng mà cũng không nguyện ý tin tưởng. Ngay cả khi ngươi biểu hiện càng càng rõ ràng thì ta vẫn cố gắng tự dối gạt mình, không nguyện ý tin tưởng chuyện này!. Nguyên nhân vì chuyện này đối với ta mà nói cuối cùng vẫn có chút khó tiếp nhận. Nhưng lúc này ta lại đột nhiên phát hiện sau khi chân chánh đối mặt cũng không quá khó khăn! Cũng đơn giản thôi"

Lăng Thiên đột nhiên cười cười: " Lúc nào có thời gian ta muốn nghiên cứu một chút. Kỳ thật trải nghiệm qua nhiều việc như vậy điều khiến ta ấn tượng sâu nhất sớm đã không phải là cừu hận. Ngươi có biết là gì không?"

Lê Tuyết tò mò hỏi nói: "Là gì?"

Lăng Thiên cười, trong nụ cười tràn ngập vẻ hư vô mờ mịt "Ngươi chẳng lẽ không cảm giác được một đoạn hoàng tuyền chi lộ kia rất là kỳ diệu sao? Chờ sau khi giải quyết xong chuyện Đông Phương Thế Gia này ta nghĩ chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện một phen".

"Nói chuyện về hoàng tuyền nhất lộ? Chờ vài chục năm sau mới nói sao. Sao không nói ngay lúc này choủa!" Lê Tuyết vừa tức giận lại vừa buồn cười. Giờ khắc này Lê Tuyết mới đột nhiên cảm giác được Lăng Thiên trước mắt cùng Lăng Thiên tại tiền thế thật sự rất khác nhau. Mặc dù vẫn có chung một linh hồn nhưng lại căn bản không phải là một người, cư nhiên tại thời điểm nặng nề này lại dùng ngữ khí trầm muộn để nói ra chuyện này thật là làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.

"Sớm hơn một điểm bất quá chẳng lẽ ngươi không chú ý giai đoạn này đối với việc võ công cảnh giới của ta tăng lên có chỗ dùng rất lớn sao?"

"Điều đó là hiển nhiên." Lê Tuyết cười cười: " dù sao, chúng ta sớm đã xem thấu sinh tử, thậm chí là siêu thoát sinh tử! Cảnh giới hiển nhiên có thể tăng lên rất nhanh."

"Ha ha." Lăng Thiên cuối cùng cười to lên: " ngươi ngay cả sinh tử cũng có thể xem thấu thì chẳng lẽ không vứt bỏ được ân oán trước kia sao? Ngay cả ta là người bị hại cũng đã coi như mây tiêu gió tan còn ngươi là kẻ giết người lại cư nhiên như tự se dây trói mình a"

"Ai nha. Nguyên lai ngươi ở chỗ này chờ ta!" Lê Tuyết nhẫn nại không được duỗi bàn tay nhỏ bé nhằm thắt lưng Lăng Thiên tàn nhẫn véo một cái " ngươi là một gã hỗn đản!"

Lăng Thiên ha ha cười tuy nhiên không khí giữa hai người trong lúc đó đột nhiên lại thêm nặng nề. Bầu không khí như thêm áp lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Sau khi bóc trần thân phận của nhau, hai người cũng dần thích ứng với thân phận mới nhưng làm như thế nào đối mặt với vấn đề này thì lúc này trong lòng hai người đều có tâm tư vi diệu nên không hẹn mà đồng thời trầm mặc.

Lăng Thiên vừa trầm mặc một hồi, Lê Tuyết có thể cảm thấy rõ ràng nhịp đập tâm tạng của Lăng Thiên lúc này đang cấp bách xáo động. Đột nhiên Lăng Thiên hít thật sâu một hơi khẩu khí, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, mặt vô biểu tình truyền âm nói: " Lê Tuyết. Lần này đối mặt với người của Đông Phương Thế Gia, ta cần ngươi hỗ trợ." Trong thanh âm đã khôi phục được vẻ bình tĩnh.

"Cần gì phải khách khí thế hảo ca ca!" Lê Tuyết giảo hoạt cười cười: "Hôm nay Lăng đại công tử có sự tình gì cứ việc phân phó".

"Cư nhiên dùng loại khẩu khí này nói với ta thực sự là thấy ngứa mông s. Ngươi nợ ta một cái đét. Lê Tuyết ta ngay lúc này thực sự rất muốn tàn nhẫn đánh ngươi một trận" Lăng Thiên tàn nhẫn nói: " ngay lúc này ta muốn lợi dụng mâu thuẫn nội bộ trong Đông Phương Thế Gia. Ta muốn đối mặt đàm phán với Đông Phương Kinh Lôi cho nên ta muốn ngươi dẫn dụ đám nhân mã kia đi để cho ta chút thời gian. Hiểu chưa?"

Trong ngữ khí của Lăng Thiên toàn bộ là là vẻ ra lệnh cứng rắn, không còn vẻ ôn hòa như trước mà cũng không có nửa điểm thương lượng, toàn bộ như vẻ phân phó cho thủ hạ của mình hay phân phó cho thị nữ, cho nô lệ của mình. Tin tưởng rằng khẩu khí này nếu đổi lại không phải là nói với Lê Tuyết mà nói với ngoại nhân thì lập tức sẽ dẫn tới cảnh đấu nhau ngươi chết ta sống.

Nhưng trong mắt Lê Tuyết lại đột nhiên toát ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Giờ khắc này hai mắt Lê Tuyết phát ra quang mang sáng ngời, như thể trăng sáng giữa đêm đen, tràn ngập vẻ cuồng hỉ, như thể trút được gánh nặng, như thể tâm nguyện trăm ngàn năm nay đột nhiên được mãn nguyện.

"Ân. Ta phải đi. Ta sẽ tận lực vì ngươi tranh thủ thời gian." Lê Tuyết nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng. Trong lúc kích động đã quên mất việc dùng "nghĩ ngữ truyền âm "! nhưng ngay lập tức thân thể mềm mại hồ thấp thoáng rồi từ bên người Lăng Thiên bay đi. Ra đến xa xa thì lại vu hồi rồi lại từ một phương hướng khác vọt đi!

Bàn tay nhỏ bé duỗi xuất phát ra một luồng hàn ý mạnh mẽ, thoáng chốc không gian quanh nàng trong phương viên mấy chục trượng đã bị một làn sương mù bao phủ.

Nhất thời, trong rừng rậm không khí trở nên giá rét như đông lạnh! Giống như cửu hàn thiên đột lâm!

Hảo công lực tinh thuần! Tự Lăng Thiên từ khi tới thế giới này tới nay chưa từng thấy ai có thể có công lực thuần âm tinh khiết như thế. Cho dù là người chuyên tu chí âm công pháp như Lăng Thần cũng không bằng.

Đây cũng là lần đầu tiên Lê Tuyết không hề cố kỵ phô bày toàn bộ Kinh long thân pháp trước mặt Lăng Thiên. Ngoài ra còn có Hàn băng thần công Lăng Thiên quen thuộc đến cực điểm cũng được Lăng Thần sở tu. Toàn bộ Hàn băng thần công trước đó nàng còn tìm trăm cách che giấu vì sợ Lăng Thiên nhận ra nhưng lúc này thì lại như là e sợ cho Lăng Thiên không nhìn thấy rõ ràng. Tự nhiên mà hào phóng toàn lực thi triển ra!

Trên mặt Lăng Thiên lộ ra vẻ phức tạp đến cực thần sắc trong mắt lúc này tựa hồ như trong sát na xuyên thấu qua trăm ngàn lần luân hồi. Tại một khắc này trong mắt Lăng Thiên lộ ra vẻ thương hải tang điền (bãi lúa hóa nương dâu) sinh tử lưỡng trọng thiên!

Ngay lúc Lê Tuyết xoay người ly khai một sát na Lăng Thiên rõ ràng nghe được hai tiếng" lách tách" rất nhỏ vang lại. Đó là hai khối nước mắt súc tích đã lâu ngay lúc nàng chợt động thân rời đi từ trên khóe mắt lặng lẽ chảy xuống. Một giọt rơi vào trên cành cây bn người Lăng Thiên..

Lăng Thiên nhẹ nhàng duỗi tay ra, hai giọt nước mắt lấp lánh đã nhẹ nhàng rơi trên đầu ngón tay. Trên đầu ngón tay truyền đến xúc cảm rõ ràng, ôn nhuận, ẩm ướt. Trong đôi mắt như ưng của Lăng Thiên bỗng nhiên như nổi lên một đạo vụ ý mông lung (khóc)! Đưa hai ngón tay ươn ướt áp nhẹ vào mặt, khóe miệng Lăng Thiên đột nhiên nhếch lên toát ra ý cười!

Nụ cười như ngập tràn dương quang. Loại nụ cười này ngay cả đám người thân nhất bên người Lăng Thiên như Lăng Thần cùng Lăng Kiếm cũng chưa bao giờ thấy qua!

Bao nhiêu vướng mắc trong tâm lúc này hoàn toàn được tháo bỏ!

Nguyên lai tâm kết bao lâu lúc này mới chân được giải khai!

Lăng Thiên trong lòng thoải mái cười nhẹ một tiếng. Thân thể lóe lên rồi đột nhiên biến mất trong rừng cây.

Quyển 5

| Tải iWin