TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 491: Vụ cá cược ngông cuồng (1)

"Xằng bậy! Tranh bá thiên hạ sao có thể giống trò chơi trẻ con được?". Ngọc Mãn Lâu bực mình nói.

"Trong mắt ta thì đó chính là một trò chơi". Lăng Thiên mỉm cười. "Nó cũng là một trò chơi vui vẻ đáng để đánh cược nhất trong cuộc đời một con người. Ngọc Gia chủ, đừng như vậy nữa, ta biết ngài đã động lòng rồi. Chỉ sợ trong lòng ngài thì trò chơi này nhạt nhẽo hơn một chút. Chỉ có điều, hai chúng ta có một sự khác biệt rất lớn, đó chính là cái mà ngài xem trọng là kết quả, còn cái mà ta xem trọng là quá trình".

"Mà cứ theo như đã định, chúng ta ai làm việc của người nấy, chia ra quét sạch các thế lực lớn nằm trong phạm vi phụ trách của mình. Không phải lo lắng sự quấy nhiễu cản trở của đôi bên. Tốc độ chắc chắn là sẽ được tăng lên rất nhanh". Lăng Thiên nói một cách có trật tự rõ ràng: "Đợi đến khi thiên hạ chia làm hai. Chính là lúc chúng ta hai hợp một. Trong vòng vài năm, hoặc giả ngài diệt ta, hoặc giả ta diệt ngài. Thiên hạ từ đó có thể được phân định! Như vậy, chắc chắn sẽ tốt hơn là chúng ta cứ không ngừng tính toán với nhau. Nếu như chúng ta cứ như vậy làm mất thời gian, cuối cùng có lẽ có một bên sẽ thắng. Nhưng bất luận là ngài hay là ta, đều sẽ mất rất nhiều thời gian. Nếu như vậy, thì quá là không có gì thú vị cả. Mà còn có khả năng cả hai đều thất bại, hai hổ đánh nhau con què con bị thương, để cho Tiêu Gia hoặc nhà khác hưởng lợi từ việc đó".

"Ta tin rằng, kết quả như vậy ngài cũng không muốn nhìn thấy?".

Lăng Thiên lạnh lùng cười một tiếng: "Cũng giống như hôm nay, có lẽ ngài có thực lực có thể giết chết ta, nhưng nếu như ta tự biết chắc là sẽ chết, liều mạng dốc sức liều chiến, cũng để để ngài nửa năm không xuống được khỏi giường. Thậm chí còn có khả năng nghiêm trọng hơn một chút. Cái này, ngài chắc là cũng biết, điều ta nói không phải là nói không có căn cứ". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Ngọc Mãn Lâu trầm tư, chầm chậm gật gật đầu, hắn không thể không thừa nhận, Lăng Thiên trước mặt hắn đích xác đã có sức mạnh có thể ngang hàng với bản thân hắn!

"Ta và ngài hôm nay nếu như thật sự quyết một trận sinh tử. Kể cả cuối cùng ngài chiến thắng. Hậu quả cũng sẽ làm cho Ngọc Gia ngài thất bại triệt để trong trận chiến với Thủy Gia! Nếu mà như vậy, Tiêu Gia có sự ủng hộ của Thiên Thượng Thiên, Ngọc Gia ngài sẽ rơi vào thế hạ phong. Nói là sụp đổ hoàn toàn có lẽ hơi nghiêm trọng, nhưng nếu muốn có được cơ hội hùng bá thiên hạ như hiện nay thì tuyệt đối là không thể!". Lăng Thiên mỉm cười một cách tự tin, nói đúng chỗ ngứa của Ngọc Mãn Lâu: "Cho nên chúng ta cần phải hợp tác, ta cần, ngài cũng cần, cho nên hôm nay ta mới dám đứng ở đây đợi ngài!".

Lăng Thiên đứng dậy, khua tay một cái: "Nếu như thiên hạ này là một bàn cờ. Vậy thì ngài và ta, chính là hai kì thủ xuất sắc nhất! Nếu như thiên hạ này là một bàn đánh bạc, vậy thì ta và ngài mỗi người mang theo ngân lượng của mình lên đường thôi!". Lăng Thiên cười lớn, một sự cuồng ngạo, phong độ không dùng lời tả được.

Có thể nói Lăng Thiên hiểu được một cách khá chính xác tính cách của Ngọc Mãn Lâu. Từ xưa đến nay, suy đoán trong từ tí một những thông tin tình báo. Ngọc Mãn Lâu căn bản là một kẻ có tham vọng về quyền lực đạt đến cực điểm. Mà bản thân hắn lại vô cùng có thực lực. Là người có tham vọng thống nhất thiên hạ.

Những lời này của Lăng Thiên, bản thân chính là đang đánh vào tính cách của Ngọc Mãn Lâu. Thậm chí động tác ngông cuồng của Lăng Thiên vừa rồi, cũng đã kích thích được dã tâm của Ngọc Mãn Lâu ở mức độ lớn nhất!

Ngọc Mãn Lâu trong chớp mắt hai đồng tử co lại, hai mắt sắc như đao!

"Một ván bạc hay! Đúng là một ván bạc đánh cược thiên hạ hay!". Ngọc Mãn Lâu khen một tiếng, hai con mắt diều hâu dính chặt lấy Lăng Thiên: "Lăng Thiên, ngươi từ lúc 5 tuổi đã bộc lộ được tài năng ở Thừa Thiên. Lúc đó ta đã phái người chú ý đến ngươi".

Lăng Thiên bỗng cảm thấy thất kinh trong lòng. Năm tuổi? Ngọc Mãn Lâu nhà ngươi nhàn rỗi quá không có việc gì làm sao? Quan tâm đến một thằng nhóc 5 tuổi?

Đúng là đồ thần kinh?!

"Ngươi từng bước trưởng thành. Danh tiếng cũng ngày càng chả ra sao, chính điểm này đã từng làm ta mất cảnh giác". Ngọc Mãn Lâu tự cười giễu bản thân hắn: "Mật thám được ta cắt cử ở đó, nghe được cũng chỉ là những trò xằng bậy của ngươi, điều này cũng làm ta ngày càng cảm thấy thất vọng. Cho đến khi qua 5 năm sau nữa, thực lực ngầm của thành Thừa Thiên đột nhiên được quy về nhất thống một cách lặng lẽ không ai hay, được một thế lực bí mật nào đó khống chế. Mà dựa vào nhân lực của Ngọc Gia cũng không thể nào điều tra ra được kẻ đứng đằng sau là ai. Điều này làm ta lại tiếp tục chú ý. Tuy trên bề mặt thì vẫn là vài bang phái. Nhưng ngươi cũng nên biết. Cái thứ này, một khi đã có mục tiêu, thì không thể giấu được người có lòng; chỉ cần cẩn thận tỉ mỉ xem xét mỗi một việc, tất nhiên sẽ chú ý ra được. Giữa các bang phái này căn bản chưa từng xảy ra sự xung đột lớn nào".

"Thế là ta ra lệnh cho chúng đi điều tra. Rốt cuộc là kẻ nào có tài điều khiển như vậy, nhưn điều tra đi điều tra lại cũng không điều tra ra được gì; nhưng lại tra ra được một chuyện khác. Đó chính là nó có liên quan đến tất cả những sự việc xằng bậy của Lăng Thiên thiếu gia. Tất cả đều là được những người này truyền ra ngoài, mà những việc đó nếu không đi điều tra thực hư, chỉ đoán mò, không có chứng cứ xác thực. Ta đã biết ngay, những chuyện đó là có liên quan đến ngươi

"Nhưng lúc đó. Không, cho đến tận trước hội Nhã Văn. Ta cũng chỉ là cho rằng. Ngươi chỉ là một thằng nhóc thông minh nhanh nhẹn bẩm sinh mà thôi. Kể cả là có chút thủ đoạn, nhưng cũng không đánh để ta xem trọng. Thế nhưng bát phương phong vũ hội Thừa Thiên nhất. Ta mới thật sự liệt ngươi vào danh sách những nhân vật nguy hiểm".

Ngọc Mãn Lâu than một hơi nặng nề: "Nhưng cho đến hôn nay, ngay khắc trước thôi, ta mới biết được, ngươi đã trưởng thành và trở thành kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời ta. Kể cả là Thủy Gia, hiện nay cũng không có cách nào có thể so sánh với ngươi. Ít nhất trong lòng ta là như vậy. Ngươi hiện nay đề xuất ra kiến nghị này, ta vốn dĩ không muốn đồng ý. Ta thật sự rất muốn đánh chết ngươi luôn tại đây, kể cả phải trả cái giá mà chưa chắc ta đã chịu được. Chỉ bởi vì ngươi quả thật quá nguy hiểm. Nhưng hình thế hiện giờ bí bách, ta lại không đồng ý với ngươi không được! Lăng Thiên, những hiểu biết của ngươi về ta, cũng đã đến mức độ sâu như vậy rồi!".

Ngọc Mãn Lâu nhìn Lăng Thiên. Nói một cách thận trọng: "Ta chấp nhận lời đề nghị của ngươi!".

"Cũng không cần phải đợi đến 3 tháng sau. Ta ngay bây giờ liền đồng ý với ngươi!". Ngọc Mãn Lâu nói: "Tống Quân Thiên Lý nếu như có thể giết chết được ngươi, thì sao phải kéo dài đến ba tháng? Nếu đã không giết được ngươi trong 3 tháng trước. Đối với Tống Quân Thiên Lý mà nói, hắn thật ra là đã thua rồi, hiện nay chẳng qua là hắn không chịu thừa nhận mà thôi".

Ngọc Mãn Lâu cười một cách mỉa mai: "Truy sát một đứa bé có mười mấy tuổi. Mà truy đến ba tháng vẫn không giết chết được. Tên Giang Sơn Lệnh Chủ này, đúng là lại làm ra một trò cười mới".

Lăng Thiên hi hi cười hai tiếng. Không thể ngờ rằng lòng tin của Ngọc Mãn Lâu vào mình còn lớn hơn chính bản thân mình tin mình. Ngươi căn bản chưa giao đấu với Tống Quân Thiên Lý, thì làm sao biết được sự đáng sợ của hắn; không nhịn được cười nói: "Theo như ta được biết, dường như Ngọc Gia chủ cũng luôn muốn lấy tính mạng của ta. Hiện nay lại cùng ngồi với ta cười nói vui vẻ". Ý trong ngôn từ có nghĩa là ngươi có tư cách gì để nói Giang Sơn Lệnh Chủ? Các người cũng chẳng qua chỉ là có chút bản lĩnh hơn người mà thôi.

"Càng huống hồ, những lời ngài nói trước đây, ta cũng chỉ tin có một nửa". Lăng Thiên giơ một ngón tay ra, lắc lắc một cách chậm rãi. "Trước giờ đều là đang tính kế với ta, đã là thời gian mấy năm rồi, đôi bên vẫn còn cần phủ nhận sao? Ở Thừa Thiên chỉ sợ người của ngài, đã không phải là ít".

Ngọc Mãn Lâu bỗng ì ra, dở khóc dở cười, đột nhiên tức giận nói: "Chẳng nhẽ người của Lăng Thiên ngươi ở thành Minh Ngọc cũng là ít sao?".

Lăng Thiên cười lớn, vô cùng vui vẻ; Ngọc Mãn Lâu mặt sị xuống, nhìn vẻ mặt tươi cười của Lăng Thiên. Hồi lâu, đột nhiên cũng cười lớn một cách vui vẻ, cả hai đều cười một cách rất vô tư thoải mái, rất thật, không hề có sự kiêng dè gì.

Một già một trẻ - hai con hồ li già trẻ. Trong lòng mỗi người có một dã tâm riêng. Nhưng cười đến nỗi người này vui hơn người kia. Chỉ không biết kẻ có thể cười đến cuối cùng không biết là ai trong số họ?!.

"Cứ theo đề nghị của ngươi là làm. Lấy Lãnh Giang làm giới hạn. Giang Nam là của ngươi, Giang Bắc là của ta, thế nào?". Ngọc Mãn Lâu nhìn Lăng Thiên, ném ra một lời đề nghị.

Lãnh Giang, là một con sông lớn nhất chảy ngang qua đại lục Thiên Tinh, thành Thừa Thiên ở phía Bắc, có điều chỉ là một trăm dặm. Đề nghị này của Ngọc Mãn Lâu, đồng nghĩa với việc cắt mất một nửa thành Thừa Thiên! Sự đề nghị nhìn thì thấy có vẻ công bằng này. Thực chất là vô cùng ngặt nghèo!

Tuy nhiên Lăng Thiên không hề tức giận. Hình thế lúc này không cho phép hắn tức giận. Nếu như Ngọc Mãn Lâu không thừa cơ chiếm chút lợi thì hắn đã không phải Ngọc Mãn Lâu. Lăng Thiên cười hơ hơ: "Ta thấy hay là lấy thành Minh Ngọc làm giới hạn, phía bắc thành là của ngài, phía nam là của ta, thế nào?". Đề nghị này lại càng hiểm. Trực tiếp đem đại bản doanh của Ngọc Gia xếp vào trong phạm vi thế lực của mình.

Ngọc Mãn Lâu cũng cười. Lời đề nghị vừa nãy của hắn chỉ là một sự thăm dò đặc biệt, để xem xem trong điều kiện bất lợi trước mắt Lăng Thiên có chấp nhận thỏa hiệp hay không. Nói khó nghe một chút. Nếu như Lăng Thiên trực tiếp thỏa hiệp, thì có thể chứng minh Lăng Thiên căn bản không có chút thành ý muốn hợp tác gì cả. Thậm chí không có tư cách để nói chuyện hợp tác với Ngọc Mãn Lâu. Kẻ thiếu phong độ của người đứng đầu, thì làm sao có thể xứng làm đối thủ tranh giành thiên hạ với Ngọc Mãn Lâu! Ngọc Mãn Lâu rất có thể sẽ trực tiếp ra tay giải quyết Lăng Thiên, đối thủ không có đủ tư cách này!

Ngọc Mãn Lâu lắc lắc đầu: "Biết ngay ngươi sẽ không ếu như ngươi đồng ý thì ngươi cũng không phải tên là Lăng Thiên". Hắn dùng ngón tay chỉ, chỉ phương hướng. "Bên phía Tây Hàn, ta đã bỏ ra quá nhiều công sức ở đó, có thể nói giang sơn nửa bên Tây Hàn đã là của Ngọc Gia ta. Ta sẽ không từ bỏ, điều này không có gì phải thương lượng nữa cả". Khẩu khí bình đạm, giống như đang nói về một sự thật không thể thật hơn, chứ không phải là đang mặc cả cò kè.

Lăng Thiên mỉm cười chế giễu: "Điều này có lẽ chỉ là cảm giác chủ quan của ngài. Đợi đến khi ngài thật sự cần đến, ngài có lẽ sẽ phát hiện ra, thật ra phần ngài đạt được không bao giờ được đến một nửa. Thậm chí đến 1/10 cũng chưa chắc. Sự thống nhất mà ta nói, không phải là thần phục một phương khác, kể cả là thần phục một cách hoàn toàn, lực lượng cũng sẽ không bao giờ về tay ngài một cách hoàn chỉnh. Ngài nên hiểu được ý của ta".

Ngọc Mãn Lâu hai mắt sắc nhọn: "Nói theo cách của ngươi, cơ hồ trong 5 năm này chúng ta đều sẽ rất gian khổ".

Lăng Thiên cười: "Đúng vậy, không có đủ áp lực, thì làm sao có đủ động lực?". Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của Ngọc Mãn Lâu: "Ngài và ta đều quen với việc vạch kế hoạch trong bóng tối, ẩn thân ở đằng sau chỉ đạo. Lại làm cho phong vân trong thiên hạ chuyển động cùng với nhất ngôn nhất ý của ta và ngài; ta thừa nhận, cái cảm giác đó, cực kì là làm người ta cảm thấy rất hấp dẫn. Có điều, tranh thiên hạ, thì không thể chỉ dựa vào âm mưu, dựa vào hành thích là có thể làm được. Cho nên lần này, chúng ta cần phải có những cách thức đường đường chính chính".

Khi Lăng Thiên nói đến câu nói này, hắn bỗng nghĩ đến lời răn của Lê Tuyết. Âm mưu có thể thực hiện được mục tiêu nhất thời, nhưng không phải là cách để có thể đoạt được thiên hạ thật sự; muốn người khác thật sự thần phục mình, thì bắt buộc phải đường đường chính chính, quang minh chính đại, dương mưu!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lăng Thiên lộ ra vẻ ngạo mạn: "Về điểm này, ngài sẽ hơi thiệt thòi một chút. Bởi vì Ngọc gia nhà ngài đang có tranh chấp với Thủy Gia. Càng huống hồ, còn có Tiêu Gia đang dần dần mở rộng thế lực, cho nên ta cho ngài quyền được phân chia ranh giới, không có nghĩa là ngài có thể phân chia một cách bừa bãi. Điểm này ta trong lòng rất rõ, tin rằng ngài cũng hiểu được. Đây là một điểm quan trọng nhất để mọi người hợp tác với nhau". Ngữ âm của Lăng Thiên trở nên lạnh lùng: "Muốn ăn một bát cơm mà biến thành béo phì, thì cũng phải xem xem dạ dày của mình có chứa được ngần đấy cơm hay không. Lòng tham cũng giống như con rắn nuốt con voi, rắn nhất định sẽ trương phình bụng mà

Ngọc Mãn Lâu cười một cách lạnh nhạt. Rất tự nhiên, hắn chấp nhận cách nói này của Lăng Thiên: "Nếu đã như vậy, chúng ta lấy Đoạn Hồn Cốc ở 300 dặm về phía Tây của Thừa Thiên làm giới hạn. Đó vốn dĩ cũng là biên giới giữa Tây Hàn và Thừa Thiên; Ngọc Gia ta 5 năm sau bình định Tây Hàn, hợp Bắc Ngụy, diệt nước Ngô, phá Thủy Gia, thống nhất một nửa Giang Sơn! Còn lại thì là việc của ngươi".

Những nơi còn lại tất nhiên là Nam Trịnh, Đông Triệu, Thừa Thiên. Còn có bọn tài phiệt Tiêu Gia. Ngoài Thừa Thiên hiện nay đã nằm trong sự khống chế của Lăng Thiên ra, Nam Trịnh và Đông Triệu vẫn là nguyên vẹn, nguyên si. Càng huống hồ, còn có một thế lực khác cực kì to lớn. Độ khó của Lăng Thiên ở bên này, không nghi ngờ gì khó khăn hơn nhiều so với bên Ngọc Mãn Lâu.

Cả hai nhà đều có một điểm chung, đó chính là quốc gia mà hai người phân chia đều đã bị diệt vong. Đôi bên trong lĩnh thổ của mỗi người đều là kiểu một bàn tay che cả bầu trời thật sự! Có điều, phía bên thành Minh Ngọc, lại bị Lăng Thiên một tay làm cho có chút đổ nát mà thôi. Về điểm này, Ngọc Mãn Lâu ít nhiều có chút thiệt thòi. Có điều những cao thủ tại Thừa Thiên của Ngọc Gia cũng có chút thành tích, nói một cách tổng thể, hòa cơ!

Quyển 6

| Tải iWin