"Ta đến để xem xem đại tài nữ của chúng ta, lại đang làm bài thơ gì đây". Lăng Thần cười, hứng thú nói: "Nào ngờ vừa mới đến cửa, đã nghe thấy đại tài nữ lại đang bi thương trong lòng, than thở không ngớt, dáng điệu hồng nhan xuân thu. Đúng là làm ta kinh ngạc, nhanh nói cho tỉ tỉ biết, muội sắp có một tác phẩm sắp được ra đời phải không".
Lăng Thần biết rõ Thủy Thiên Nhu không phải là đang làm thơ từ gì cả, mà là cố tình trêu đùa nàng, chỉ là muốn làm vơi đi nỗi âu lo trong lòng Thủy Thiên Nhu. Điểm này, Thủy Thiên Nhu biết, cũng rất cảm kích!
"Tỉ mới là hồng nhan xuân thu ý" Thủy Thiên Nhu trợn mắt nhìn Lăng Thần, lại than thở một hơi dài: "Không giấu gì tỉ tỉ, họ sắp đến đây rồi, ba ngày sau".
"Ta đoán được rồi". Lăng Thần lập tức cũng không cười nữa, không trêu ghẹo nữa, nói: "Muội đang lo lắng cho sự an toàn của ca ca muội?".
"Vấn đề an nguy thì vẫn chưa đến nỗi. Chỉ là, ca ca lần này gây nên tổn thất lớn như vậy, gia tộc đã bài miễn chức vị người kế thừa thuận vị đầu tiên của huynh ấy. Không biết sẽ còn có sự trừng nữa đang đợi huynh ấy. Đặc biệt là ba người chuẩn bị đến đây, chính là những đối thủ cạnh tranh trước đây của ca ca. Bị bọn chúng làm nhục chắc là không thể tránh khỏi". Thủy Thiên Nhu trong lòng nóng như lửa đốt nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lăng Thần ánh mắt lấp lánh, an ủi khuyên bảo nói: "Bất luận nói như thế nào, ca ca của muội cũng là con trai của gia chủ, kẻ nào dám làm gì huynh ấy? Một chút sỉ nhục có khi là sự khích lệ đối với huynh ấy không biết chừng, muội không nên quá lo lắng, bảo trọng bản thân mới là sự ủng hộ lớn nhất cho lệnh huynh".
Thủy Thiên Nhu ánh mắt buồn buồn, giọng nói đắng chát: "Nào chỉ có một chút sỉ nhục, trong mắt ba kẻ đó, con trai của gia chủ như ca ca hoàn toàn không phải là đối tượng để chúng tôn trọng. Mà huynh ấy chính là cái gai trong mắt chúng; lần này ca ca gặp hoạn nạn. Chúng làm sao có thể bỏ qua cơ hội trời cho như thế này? Chúng sẽ ra sức sỉ nhục huynh ấy. Ca ca là người tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu được!". Nói rồi nàng trau mày, vẻ mặt hồ nghi nói tiếp: "Hơn nữa, lần này ca ca xảy ra chuyện là cực kì kì quặc. Ngọc Mãn Lâu nếu như thật sự có năng lực nhất cử loại bỏ sạch những thực lực ẩn ngầm của Thủy Gia muội, thì chả phải là đã sớm ra tay rồi sao. Hà tất phải đợi đến bây giờ? Muội luôn cảm thấy, trong đó chắc chắn còn có chuyện gì khác, chỉ là muội nghĩ thế nào cũng không ra, cũng không có chứng cứ".
Lăng Thần dịu dàng cười nói: "Kể cả là có chuyện gì khác nữa, cũng không nên buồn thành bộ dạng này? Hơn nữa, kể cả ba vị đường huynh đệ (anh em họ) của muội đến đây, muốn đánh muốn chửi. Ở đây xét cho cùng thì cũng là địa bàn của Lăng Gia chúng ta. Nói thế nào thì cũng phải nể mặt tỉ tỉ vài phần chứ. Đến lúc đó muốn bảo vệ lệnh huynh ở bên này, chắc chắn cũng không có gì là quá khó". Chỉ mấy câu nói của Lăng Thần đã làm cho sự lo lắng lớn nhất của Thủy Thiên Nhu chuyển dịch một cách nhẹ nhàng khéo léo sang hướng khác, mà còn chuyển dịch một cách dường như không để lại vết tích gì. Tin chắc rằng kể cả là Lăng Thiên cũng phải tự xấu hổ là không bằng!
Từ khi Thủy Thiên Nhu nhận được thư của gia tộc đến nay. Lúc nào nàng cũng suy nghĩ đến vấn đề này. Vốn dĩ nàng và Lăng Thần là tỉ muội với nhau, nhưng trước đó Thủy Thiên Hoan từ đầu đến cuối lúc nào cũng liều sống chết quấn lấy Lăng Thần. Từ lâu đã làm cho Lăng Thần cảm thấy bất mãn. Lúc này đây Lăng Thần cũng không cần phải đạp thêm cho hắn một cái. Chỉ cần giương mắt lên nhìn, không ra tay giúp đỡ, thì Thủy Thiên Hoan chắc chắn là gặp chuyện lớn. Mà lúc này thấy Lăng Thần cuối cùng chịu ra mặt nói rõ lập trường, muốn giúp ca ca một tay, Thủy Thiên Nhu trong lòng cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Lập tức nhảy lên, nắm chặt lấy hai tay của Lăng Thần, ói một cách cảm kích: "Nếu được như vậy thì đa tạ tỉ tỉ quá. Haiz, chỉ cần lúc đó có thể bảo vệ được an toàn cho ca ca, đợi đến khi về đến đại lục Thiên Phong, là muội có thể yên tâm rồi. Trước đây ca ca không biết tự lượng sức, nhiều lần quấy rầy đến tỉ tỉ. Quả thật không biết nên nói với tỉ tỉ thế nào. Không ngờ….hihi, tỉ tỉ yên tâm, đại ơn bất ngôn tạ, huynh muội nhà muội nhất định sẽ có ngày báo đáp tỉ".
Lăng Thần mỉm cười:"Ta và muội là tỉ muội, quý là ở tấm lòng chân thành. Hà tất phải nói đến báo đáp gì đó, sẽ làm tổn thương đến tình cảm chị em! Có điều, có một chuyện, đầu tiên ta cần phải nói ra, nếu như muội muội không làm được, thì việc này sau này cũng không nhắc nữa".
Thủy Thiên Nhu nói: "Tỉ tỉ cứ nói đi, chỉ cần muội có thể làm được, muội tuyệt đối không từ chối".
Lăng Thần ánh mắt bỗng lạnh lùng, trầm giọng xuống, nói: "Muội muội vừa nãy cũng nhắc đến rồi. Lăng Thần đời này thân này, từ lâu đã thuộc về sở hữu của công tử; mà vị ca ca đó của muội… hihi. Công tử cực kì không thích những chuyện như vậy. Mà ta cũng vậy vô cùng vô cùng là không vui. Nếu như là còn có những chuyện như trước đây xảy ra, thì chỉ sợ ca ca muội Thủy Thiên Hoan có khi trực tiếp rơi vào tay ba người anh em họ kia thì còn tốt hơn. Tỉ muội sống với nhau thật lòng, lời ta cứ nói ra như vậy, nếu như còn có cái gì đó nữa thì ta chỉ còn có cách nói xin lỗi với muội muội thôi…."
Thủy Thiên Nhu sắc mặt bỗng biến đổi, còn chưa kịp nói gì, đã thấy Lăng Thần tiếp tục nói: "Tỉ tỉ cũng là phụ nữ, ta rất xem trọng cách nghĩ của công tử đối với ta, điểm này mong muội muội nhớ kĩ giùm ta".
Thủy Thiên Nhu thở dài một hơi. Ca ca Thủy Thiên Hoan vừa gặp Lăng Thần đã yêu say đắm, không cách nào thoát ra khỏi lưới tình, Thủy Thiên Nhu sao lại không biết chuyện đó? Nhưng hiện nay Lăng Thần nói ra câu nói này, Thủy Thiên Nhu lập tức biết được, ca ca của mình hoàn toàn tuyệt đối không có một chút hi vọng nào. Trong lòng không nén được có chút khổ tâm; đời người một thung lũng, tiền đồ tối tăm không chút ánh sáng, đến chữ tình cũng là không chút hi vọng. Không biết ca ca có thể chịu đựng được sự đả kích nặng nề như vậy không?
Nàng vốn còn đang nghĩ, đợi Thủy Thiên Hoan trở về, thì sẽ đi cầu xin Lăng Thần. Dù chỉ là sự an ủi giả dối, cũng sẽ đủ để Thủy Thiên Hoan vui vẻ hơn lên rất nhiều. Nhưng hiện nay lời thỉnh cầu như vậy không thể nói ra được nữa rồi. Nếu như ngộ nhỡ ca ca của mình ngu muội tin rằng là thật, ép phải lựa chọn, thì ca ca mình, thậm chí là bản thân mình sẽ khó thoát được tai họa ngập đầu.
Bên ngoài, những âm thanh huyên náo vang lên. Tiếp đó là những tiếng bước chân người chạy về phía này. Tiếp theo nữa là giọng nói của thị nữ của Thủy Thiên Nhu, Điệp Nhi: "Tiểu thư, công tử … công tử đã trở về rồi". Nội dung được nói ra tuy giống như là tin mừng, nhưng lại có chút gì đó hoảng hốt, giọng hơi có gì đó run run, dường như là nhìn thấy chuyện gì đó hết sức khủng khiếp.
Thủy Thiên Nhu nghe thấy huynh trưởng đã trở về, trong lòng cảm thấy vui mừng, vội vàng mở cửa bước ra ngoài. Bất giác cũng là giật mình, suýt chút nữa kêu ra thành tiếng, trong sân, hai người toàn thân là máu, đến đứng thôi cũng khó khăn, nhìn không còn chút sức sống. Một người trong số đó chính là ca ca của mình, Thủy Thiên Hoan.
"Ca ca sao lại bị thương nặng như thế này?". Thủy Thiên Nhu vội vã cho người đưa hai người vào trong phòng của mình, xắp xếp người đi đun nước nóng, chuẩn bị thuốc trị thương, bận tối mặt.
"Tại Bắc Ngụy, bị người ta phát hiện ra tung tích, tất nhiên bị Ngọc Gia toàn lực vây đánh. Sau đó là truy sát không ngừng…." Kẻ may mắn duy nhất may mắn cùng Thủy Thiên Hoan thoát được trở về run rẩy nói. Vừa nói, vừa hít thở không khí. Hắn tuy măy mắn thoát được trở về, nhưng bị thương không nhẹ, nội thương cũng cực kì nghiêm trọng.
Lăng Thần lạnh lùng đứng ở trong phòng, nhìn bộ dạng thê thảm của hai người, nàng khẽ trau mày, một từ cũng không nói, xoay người liền bước ra ngoài.
Sắp bước ra đến cửa. Đột nhiên nghe thấy Thủy Thiên Hoan ngọ nguậy kêu lên: "Lăng…Lăng cô nương, cô cũng ở đây à. Sao lại vội vàng đi như vậy… cô có khỏe không?".
Lăng Thần hơi xoay người lại. Phía bên đó, Thủy Thiên Hoan đã gắng gượng ngồi dậy trên giường, hai mắt lấp lánh nhìn về phía Lăng Thần, như say như khờ. Vết thương trên người trong lúc hắn dùng lực, lập tức rách to thêm, máu tươi chảy ra.
Lăng Thần nói một cách nhạt lợt: "Làm phiền thiếu chủ Thủy Gia quan tâm rồi. Ta khỏe lắm, thiếu chủ yên tâm mà dưỡng thương đi". Nói xong quay người đi luôn, đầu cũng không thèm quay lại.
Đúng là không cho Thủy Thiên Hoan có cơ hội nói thêm một câu nà
Thủy Thiên Hoan thở dài ngán ngẩm, phịch cái nằm ngã trở lại giường, bỗng chốc cảm thấy trong lòng đau như dao cắt, tuyệt vọng vô cùng.
Một câu "thiếu chủ Thủy Gia" của Lăng Thần, đã ném Thủy Thiên Hoan từ trên thiên đường mộng tưởng rơi tọt xuống địa ngục. Một câu nói liền làm cho hắn thật sự biết được hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Trước đây khi bản thân mình phong độ ngút trời, người khác đối với mình mà mình còn chả thèm để ý. Bản thân mình hiện nay, còn có tư cách gì để cầu xin tình yêu với người con gái đẹp như tiên nữ này?
Thủy Thiên Nhu đau xót vạn phần nhìn ca ca của mình. Đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực. Lúc này đây, đột nhiên nàng cảm thấy mình và ca ca đến đại lục Thiên Tinh này đúng là một quyết định sai lầm.
Thủy Thiên Hoan thì bước vào một ngõ cụt tình yêu, chỉ sợ đời này kiếp này không có hi vọng có thể bước ra được; còn mình thì sao? Bản thân mình chẳng nhẽ không như vậy? Người đó… người đó… huynh ấy đã bao giờ đặt mình trong mắt chưa? Hai huynh muội chúng ta, cũng được xem là đồng bệnh tương liên?!
Thủy Thiên Nhu tự cười chế giễu mình. Đột nhiên nhớ đến tình cảnh lúc mình cầm bảo ngọc ra để đặt cọc được Lăng Thiên nhét vào trong người. Bất giác cảm thấy nóng ra trên mặt. Trong lòng nghĩ thầm: Tên oan gia nhà ngươi đã nhận bảo ngọc định tình của ta, ta làm sao mà còn có thể gả cho người khác được? Nhưng oan gia nhà ngươi lại không hiểu phong tình như vậy, người ta yêu nhất là huynh, thế nhưng huynh lại đặt muội ở vị trí nào? Muội với Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan muội muội sống với nhau rất hòa thuận…hic… mình đang nghĩ gì vậy nhỉ!
Nếu như là nói đến việc muốn được ở bên cạnh người đó, vấn đề lớn nhất thật sự, hoàn toàn không phải là những điều đó. Bởi vì vấn đề lớn nhất, chỉ sợ chính là phải ép buộc bản thân từ bỏ gia tộc của chính mình? Thủy Thiên Nhu trong lòng cảm thấy đắng chát. Bản thân có lẽ hoàn toàn không phải là không có hi vọng. Nhưn sự lựa chọn này sao lại nặng nề như vậy. Vì người mà mình thương yêu nhất mà từ bỏ đi gia tộc mà mình từng cho rằng sẽ vĩnh viễn đặt lên vị trí hàng đầu? Sự lựa chọn chia cắt như vậy càng làm cho lòng dạ mình đau như có dao cắt…
"Tiểu công chúa, nước đã sôi rồi. Có phải ngay bây giờ thay thuốc trị thương cho thiếu chủ không?". Giọng nói của Điệp Nhi vang lên ở bên cạnh. Thủy Thiên Nhu lập tức tỉnh khỏi cơn mê, lòng rối như tơ v vội vã uhm một tiếng, bước đến bên người Thủy Thiên Hoan.
Chính tại buổi tối ngày hôm đó. Khoảng mười cao thủ hạng nhất còn lại của Nam Cung Thế Gia, toàn bộ đều giả trang thành thương nhân, lặng lẽ tiến vào trong thành Thừa Thiên, tiếp cận đến biệt viện Lăng Phủ.
Bên trong biệt viện Lăng Phủ, Lăng Kiếm mặc trên người một bộ đồ đen, lạnh lùng đứng ngoài cửa, nhìn Lăng Trì đang luyện võ ở trong sân, trên mặt hắn không một chút biểu lộ tình cảm, hắn trọng thương vừa mới khỏi, trên mặt vẫn còn một chút gì đó trắng xanh do mất quá nhiều máu. Nhưng khí tức khắp người hắn không ai nhận ra được. Đến sát khí trên người cũng được ẩn đi rất nhiều. Nếu như không phải là nhìn thấy rõ ràng Lăng Kiếm đang đứng ở đó, thì chỉ sợ Lăng Trì sẽ cho rằng đó là một người khác. Kể cả là những người biết rõ Lăng Kiếm như Lăng Trì. Cũng sẽ cho rằng Lăng ca do bị thương làm cho thực lực bị suy giảm. Nhưng họ lại không biết, Lăng Kiếm từ chiến dịch với Ngọc Gia, nhiều lần luẩn quẩn giữa ranh giới sự sống và cái chết, thực lực đã có sự tiến bộ kinh người, đã từ từ tiến đến cảnh giới thượng thừa.
"Yô? Đây chả phải là Tiểu Kiếm Kiếm sao?". Một giọng nói thanh thót vang lên, dường như có chút gì đó chòng ghẹo. Khuôn mặt Lăng Kiếm bỗng co giật liên hồi, lại là ma nữ này!
Quyển 6