"Đúng, chính là như vậy." Lăng Thần có chút buồn bực gật đầu: "Chỉ là, loại tình huống này xuất hiện trên người một cao thủ như vậy, thực sự có chút rất không bình thường."
"Có nhân mới có quả, đạo lý trong đó kỳ thực cũng đơn giản, không cần phải kỳ quái như vậy. Khi hai huynh đệ của hắn dụng song kiếm tạo thành một điểm tựa giúp hắn rời đi trước, huynh cũng đã nhận ra rồi." Lăng Thiên hời hợt nói: "Ba người bọn họ hẳn là vì tu luyện "Hợp kích chi thuật", ba người như một, chiêu thức giống nhau, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất. Muội chống lại một người, đương nhiên cảm giác chiêu số không hoàn chỉnh. Bất quá, nếu gặp phải lúc ba người bọn họ ở cùng một chỗ, nhất thiết không được khinh địch! Tránh được nên tránh! Lấy thực lực ba người bọn họ liên thủ với nhau, cho dù là Lê Tuyết cũng không nhất định có thể đánh thắng một cách đơn giản đâu!" Nói đến câu cuối cùng, khẩu khí của Lăng Thiên có phần ngưng trọng.
"Ba người bọn họ từ bây giờ nhất định không có cơ hội liên thủ nữa rồi." Lăng Thần cười cười, trong nụ cười có thêm một chút thương xót.
"Hả." Lăng Thiên hơi bất ngờ: "Ý muội là sao?"
"Muội đã giết hắn." Thân thể mềm mại của Lăng Thần khẽ run lên, nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://
"Muội giết hắn?" Lăng Thần bật dậy, khiến cho đám người Lăng Kiếm càng thêm hoảng sợ. Mắt thấy Lăng đại công tử gần như dí sát đầu vào mặt Lăng Thần: "Trời ạ, muội vậy mà giết được hắn sao? Điều này? Điều này sao có thể!" Khẩu khí rất khoa trương, giống như một bà mèo bị một ông chuột "cưa cẩm"...
Cũng không kỳ lạ chuyện Lăng Thiên ngạc nhiên cực độ. Khi hắn rời đi, tuy võ công Lăng Thần cực cao, nhưng ngay cả một con chuột cũng không dám giết, nào ngờ mình đi ra ngoài bất quá là dăm ba tháng, vừa trở về đã thấy bồ tát biến thành sát tinh, cho dù tư duy Lăng Thiên sinh động đến mấy, vào lúc này đầu óc cũng không thể theo kịp.
Bất quá thấy vẻ mặt đắc ý của Lê Tuyết ở bên cạnh, làm gì có chuyện Lăng Thiên không biết đã xảy ra chuyện gì? Không khỏi thầm thở dài, có thể huấn luyện Lăng Thần đến mức này, chắc hẳn Lăng Thần chịu không ít kích động rồi. Nếu nói là mình, quả thật không muốn bức bách nàng như vậy
Mặt Lăng Thần đỏ bừng, ngửa người về phía sau. Lúc này không chỉ có hai người họ ở đây, Lê Tuyết Lê đại tiểu thư cũng đang ôm song chưởng nhìn mình như đang xem kịch vui; mà xung quanh còn có đám người Lăng Kiếm, Mạnh Ly Ca,Phùng Mặc, đều là một bộ dạng híp mắt xem kịch vui. Dù sao, hình dạng của Lăng Thiên cho dù Thái Sơn có đổ sập trước mắt cũng luôn luôn bất biến, nhưng điệu bộ vô cùng ngạc nhiên của Lăng Thiên vào lúc này, với bọn họ mà nói có thể coi là rất hiếm thấy...
"Công tử... Làm gì đó. Mọi người đang nhìn kìa." Lăng Thần tận lực ngửa người ra phía sau. Gần như thành hình vòng cung. Trên mặt là một phiến đỏ bừng. Thân thể Lăng Thiên nằm sát trên người nàng. Gần trong gang tấc. Lăng Thần chỉ còn cách nỗ lực ngửa ra phía sau... Muốn đẩy khuôn mặt của Lăng Thiên qua một bên. Nhưng trong đầu lại không muốn như vậy. Chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của Lăng Thiên phả vào mặt mình. Trong lòng không khỏi lúng túng khốn khổ vô cùng.
Rốt cục Lăng Thiên cũng đè được sự kinh ngạc trong lòng xuống. Nhưng gần lúc này gần như đã ép Lăng Thần đến sát mặt đất. Thấy bộ dạng nửa muốn nửa như không muốn đáng yêu của Lăng Thần, nhiệt hỏa trong lòng bốc lên. Đột nhiên nhanh như chớp đưa miệng đến sát mặt Lăng Thần, "mổ" xuống.
Lăng Thần a một tiếng, thét lên kinh hãi. Không ngờ da mặt người này dày như vậy. Trước mặt bao nhiêu người như vậy lại dám hôn môi mình. Tức thì xấu hổ, lúng túng gần như lên đến cực điểm. Nín thở một hơi, nhất thời nội tức tản mát. Uỵch một tiếng ngã xuống nền nhà.
"Ha ha..." Mọi người đồng loạt cười to. Ngay cả Lăng Kiếm quanh năm suốt tháng giữ dáng vẻ người chết cũng cười rất thoải mái.
Lăng Thần quá mức xấu hổ. Lồm cồm bò dậy, nhõng nhẽo hứ một tiếng, liền chạy như bay ra ngoài. Mọi người nhìn thấy rõ ràng. Ngay cả cái tai nhỏ trong suốt như ngọc của nàng cũng trở nên đỏ bừng...
Lăng Thiên mặt không đổi sắc đứng lên, hai tay mở rộng, bộ dạng vô tội: "Cái này đâu thể trách ta được phải không? Ai biết một vị võ lâm cao thủ như thế lại có thể té ngã chứ?"
Mạnh Ly Ca cười đến mức ho sặc ho sụa: "Khụ khụ... Quả nhiên là... Không trách được công tử....
Lê Tuyết từ bên cạnh Lăng Thiên đi đến, cười nói: "Băng Nhan lấy võ nhập họa đã thành thạo, lấy họa nhập võ cũng bắt đầu nhìn thấy đường đi. Có thời gian huynh đi thăm nàng đi. À, đúng rồi, hiện tại huynh cũng đã đạt đến tầng thứ mười của kinh long, tìm một cơ hội, huynh muội và cả Lăng Thần muội muội trừ bỏ Huyền Âm Thần Mạch cho Băng Nhan đi, giữ lại chung quy là một mối họa. Bằng vào ba người chúng ta liên thủ, chí ít có chín thành nắm chắc. Suốt ngày dựa vào đại hoàn đan dưỡng bệnh, nếu dùng quá nhiều, một khi trừ xong Huyền Âm Thần Mạch, sợ rằng kinh mạch của Băng Nhan lại không thể chịu nổi dược lực của Đại Hoàn Đan đang ẩn chứa trong đó; cho nên sớm ngày nào tốt ngày ấy."
Lăng Thiên gật đầu. Trên đường trở về hắn đã dự định làm chuyện này, nguyên bản muốn cùng với Lăng Thần trừ bỏ giúp Băng Nhan, nhưng hiện tại có thêm Lê Tuyết, hơn nữa trên phương diện thành tựu, so với Lăng Thần, Hàn Băng Thần Công của Lê Tuyết chỉ có hơn chứ không kém. Ba người hợp lực, đương nhiên độ mạo hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều. Thực lực của mình lại có tiến cảnh cực lớn, khả năng thành công không chỉ dừng ở mức chín thành mà thậm chí còn cao hơn nữa.
Lê Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Huynh cứ chờ đó đi, tối nay Lăng Thần muội muội sẽ tính sổ với huynh cho mà xem." Ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, trước khi đi còn khinh miệt liếc nhìn Lăng Kiếm, ánh mắt tựa như đang nhìn một bại tướng trong tay mình.
Cái liếc mắt này như đổ thêm dầu vào lửa, tinh quang trong mắt Lăng Kiếm nổi lên, chiến ý đại phát, cơ hồ sẽ phải nói lời khiêu chiến!
Lăng Thiên vuốt cằm, cười hắc hắc: "Huynh cầu còn chẳng được nữa là." Nhưng không thấy ai đáp lời, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Quay đầu nhìn thoáng qua, bên cạnh mình chỉ còn lại Lăng Kiếm, hai mắt phún hỏa, hơi thở phì phò. Còn hai người Mạnh Ly Ca không biết đã bỏ trốn mất dạng tự lúc nào...
"A Kiếm, trải qua một lần sinh tử, võ công kiếm thuật của ngươi tiến bộ rất nhanh đấy." Thấy Lăng Kiếm đứng trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng như có lời muốn nói, Lăng Thiên sao có thể không biết muốn nói gì? Nhưng Lăng Thiên thực sự không đành lòng để Lăng Kiếm đi chịu sự ngược đãi của Lê Tuyết, không tìm được lời nào để nói, đành phải khích lệ một câu, sau đó muốn xoay người chuồn đi.
"Công tử, thỉnh cho phép ta đánh với nàng ấy một trận!" Giọng nói của Lăng Kiếm vang vọng, chiến ý tăng vọt.
Lăng Thiên đã chân trong chân ngoài, sửng sốt một lát mới chậm rãi vòng trở lại, dở khóc dở cười nói: "A Kiếm, đều là người một nhà, không nên tính toán như thế chứ..."
Sắc mặt Lăng Kiếm lạnh lùng, kiên cường, lựa giận sôi sục, ủy khuất nói: "Công tử có điều chưa biết. Khi ta thụ thương, mỗi ngày yêu nữ kia đều thả hoàng liên vào trong thuốc của ta, nếu ta không uống thì sẽ bỏ thêm con giun vào... Phát ói... Giai đoạn này, ta uống đủ mười chín bát hoàng liên đó công tử! Ta.. Ta ta... Ta không đánh với nàng ta một trận không được! Thỉnh công tử lượng thứ!" Nhắc đến chuyện thương tâm, Lăng Kiếm nghiến răng nghiến lợi, gân xanh lộ rõ, hung thần ác sát, không còn chút dáng dấp nào của một sát thủ mặt lạnh.
Lăng Thiên giật mình, trong thoáng chốc không cười khổ cũng không xong. Không ngờ nha đầu Lê Tuyết kia làm ra chuyện tệ hại như vậy, thảo nào hình dạng Lăng Kiếm khổ đại cừu thâm đến thế. Trong lòng thở dài, khẩu khí rất bất đắc dĩ nói: "A Kiếm à, xem ra mười chín bát thuốc hoàng liên này, ngươi đã uống cạn, công phu tiến bộ, sao đầu óc lại không thấy lớn thêm chút nào nhỉ. Nàng rốt cục chỉ là một nữ nhân, nếu đánh thua, sẽ rất mất mặt đấy..."
"Nàng ta sẽ không quá mất mặt đâu, ta sẽ hạ thủ đúng mực, dù sao chỉ là một nữ nhân. Chỉ cần công tử cho phép ta đánh với nàng một trận là được!" Lăng Kiếm rất tin tưởng, khóe miệng lộ ra một nụ cười như vừa thực hiện được một âm mưu, hoàn toàn quên đi hắn từng thua một cách thê thảm dưới tay một nữ nhân là Lăng Thần, đắc ý vô ngần nói: "Ai thua, thì phải uống mười chín bát nước hoàng liên, vô luận là thắng hay bại, việc này từ nay về sau xóa bỏ!" Lăng Kiếm khẩn thiết tiến lên một bước, nháy nháy mắt nói: "Công tử, ngay cả hoàng liên ta cũng đã chuẩn bị đủ cả rồi."
Nàng nhất định sẽ không mất mặt, ta nói tiểu tử nhà ngươi bị một nữ nhân đánh bại, sẽ rất mất mặt kia mà! Nước hoàng liên đã chuẩn bị đủ cả?! Chuẩn bị để mình uống hay sao? Lăng Thiên không nói gì, nhìn Lăng Kiếm, bộ dạng hăng hái bừng bừng, thoải mái như đại cừu đã được báo... Lăng Thiên thầm rên rỉ một tiếng: đứa bé đáng thương! Ngươi động vào yêu quái rồi! Ngươi thế này chẳng phải là điển hình cho việc từ mình đào hố tự mình nhảy xuống ư... Hơn nữa không phải nhảy vào hố, mà là ngươi nhảy thẳng từ vách núi xuống đó!
"Công tử, cho dù thế nào ta cũng muốn đánh với nàng một trận!" Lăng Kiếm tiếp tục cương quyết cầu xin. trước mặt Lăng Thiên, từ trước đến nay,đây là lần đầu tiên trong đời, Lăng Kiếm kiên trì như vậy. Đủ thấy Lê Tuyết cấp cho Lăng Kiếm một ký ức thảm trọng tới mức nào!
Lăng Thiên thở dài, hạnh tai lạc họa (1)nói: "Được rồi, hoàng liên... Cái này coi như là dược liệu quý hiếm, chính tinh khiết của hoang dại, vị đạo không tệ..."
Lăng Kiếm cực kỳ hứng thú quay trở về.
Lăng Thiên đứng ngẩn người đến nửa ngày không lấy lại được tinh thần, một lúc lâu mới lắc đầu, xem ra Lăng Kiếm uống hoàng liên nhiều quá đâm nghiện. Thế gian không gì không có, uống nước hoàng liên cũng có thể nghiện ư...
Lăng Thiên than thở một hơi, chậm rãi đi trong viện tử của biệt viện. Cái viện tử này nối liền với cửa mặt thất trong sơn động. Như một vị vua tồn tại đơn độc. Cũng là nơi mà sau khi Lăng Kiếm trở về lập tức lệnh cho người thiết kế ra. Xung quanh không có một bóng người. Người có tư cách tiến vào nơi này, tất cả đều là nhân vật cao cấp nhất của Lăng phủ biệt viện, đương nhiên sẽ tiết lộ cơ mật.
Nếu dự định hơn một tháng tới không xuất hiện, như vậy, dù thế nào Lăng Kiếm cũng cần một chỗ để ẩn thân.
Vừa bước vào viện tử, Lăng Thiên nhất thời có một loại cảm giác như đang ngồi tù. Mà Lê Tuyết, Ngọc Băng Nhan, bây giờ thêm một Tiêu Nhạn Tuyết, đều giống nhau ở trong mật thất dưới sơn động, bình thường cũng không thấy người đâu. Còn Lăng Thiên, Lăng Kiếm đều tọa trấn ở bên ngoài, là những nhân vật thực quyền của Lăng phủ biệt viện,đối với biệt viện mà nói, xem như là đối ngoại.
Không ngờ chỉ một hồi lại có quá nhiều chuyện đè lên đầu, kế hoạch tiêu dao hai ngày của Lăng Thiên triệt để chết yểu; chuyện của Thủy Thiên Nhu, chuyện của Thủy gia, chuyện của Ngọc Băng Nhan, còn cả chuyện của Lăng Kiếm nhất định phải quyết chiến với Lê Tuyết...
Phương Bắc, Ngọc Mãn Lâu đã chỉnh đốn quân mã, đại lực quét Nam dẹp Bắc. Lăng Thiên nếu muốn trước bình định Đông Nam chia nửa giang sơn, sau huy quân lên Bắc, thì phải tiến hành an nội trước; chỉ có an nội, sau này mới có thể không lo lắng về các vùng bên ngoài. Đông Nam tràn ngập không khí chiến tranh, trống trận mơ hồ, hết sức căng thẳng.
Thời gian an bình liệu còn vài ngàyLăng Thiên ngửa mặt lên trời thở dài. Đau đầu nhất chính là, buổi tối hôm nay còn phải quay về Lăng phủ một lần. Có trời mới biết gia gia nãi nãi cùng lão mụ muốn giày vò mình thế nào! Đoạn thời gian này đã làm cho bọn họ gánh chịu quá nhiều tâm sự. Lăng Thiên cũng không dám hi vọng cao xa có thể dễ dàng qua ải, chẳng lẽ phải giả bộ bản thân bị trong thương hay sao?! Lăng Thiên đã bắt đầu nghĩ đến những chủ ý lệch lạc.
Về phần Lăng phủ biệt viện bên này, trái lại rất dễ giải quyết. Lăng Thiên đã đem những việc mình cần làm ngay tùy theo nặng nhẹ nhất nhất liệt ra một cái trình tự. Đầu tiên phải giải quyết vấn đề của Thủy Thiên Nhu và vấn đề của Thủy gia. Chi bằng tiếp tục trấn an bọn họ. Thứ hai còn lại là an bài quyết đấu giữa Lăng Kiếm và Lê Tuyết một chút. Thứ ba chính là trừ bỏ Huyền Âm Thần Mạch cho Ngọc Băng Nhan.
(1) hạnh tai lạc họa: cười trên nỗi đau khổ của người khác, thấy kẻ khác gặp nạn mà vui vẻ.
Quyển 6