Nếu như đối địch không phải là Lê Tuyết...
Đôi mi thanh tú của Lê Tuyết khẽ cau lại. Thân thể lặng lẽ lướt ngang. Nếu như một kiếm này của Lăng Kiếm nhanh như thiểm điện. Thì thân pháp lúc này của Lê Tuyết so với điện còn nhanh hơn. Mà còn nhanh hơn cả thân pháp của Lê Tuyết. Chính là khi Lê Tuyết xuất thủ. Ngọc chưởng vung lên. Cực nhanh nhắm vào cổ tay cầm kiếm của Lăng Kiếm.
Phản ứng của Lăng Kiếm cũng cực nhanh. Cấp tốc lật cổ tay. Thân thể tiếp tục vọt về phía trước. Nhưng cánh ta lại cấp tốc lui về phía sau. Vị trí nguyên bản là cổ tay lúc này đã biến thành thân kiếm lóe sáng. Một chưởng của Lê Tuyết nếu như thu tay chậm. Liền chẳng khác nào đưa mình đến trước kiếm phong của Lăng Kiếm.
"Hay!" Lê Tuyết tán thưởng quát lên một tiếng. Bàn tay dựng lên, chém mạnh xuống. Đập thật manh lên trên thân của trường kiếm. Với một chiêu thu phát biến hóa thần tốc xảo diệu như thế này. Đương đại có thể làm được. Quyết không tới mười người!
Hai người cùng lúc quát lên một tiếng. Không hẹn mà cùng xoay người. Một lần nữa thối lui về hai phía; khi thân thể hai người đều chưa lùi hẳn về phía sau. Không ai bảo ai đồng thời trở mình dừng lại không tiếp tục lui về phía sau. Biến lùi thành tiến. Trong nháy mắt tiếp cận đối phương. Nhất tề xuất chưởng!
"Rốt cục bắt đầu rồi. Kịch hay bây giờ mới chân chính đng đàn." Ở bên kia. Lăng Thiên cười hắc hắc. Lẩm bẩm nói: "Muốn không phí khí lực là có thể đủ để đánh bại nhân vật do ta bồi dưỡng vài chục năm ư? Cho dù là nàng. Cũng không thể như vậy đâu! Chỉ sợ nàng có dốc toàn lực. Muốn đả Lăng Kiếm một trận cũng tuyệt không dễ dàng."
Lăng Thần gắt gao ôm lấy cánh tay hắn. Xuất thần nhìn hai người đang giao đấu: "Công tử. Khí thế hàn băng của Lê Tuyết tỷ tỷ sao lại bị Lăng Kiếm dễ dàng phá giải như vậy? Không hợp lý chút nào. Có huyền cơ nào khác không?" Lăng Thần tu luyện huyền công tương đồng với Lê Tuyết. Lăng Thần đương nhiên không thể so sánh được với Lê Tuyết. Nhưng chỉ kém một bậc. Đương nhiên nhìn ra mánh khe ở bên trong. Cho dù là Lăng Thần thi triển hàn bằng, thì với khí thế công kích của nàng. Lăng Kiếm muốn phá giải quyết không dễ dàng như vậy. Huống hồ là công lực của Lê Tuyết so với nàng còn cao thâm hơn!
"Trêu đùa địch nhân thế này sẽ có hậu quả rất xấu." Lăng Thiên hừ khẽ. Nói: "Nàng ta cảm thấy cứ như vậy đánh bại Lăng Kiếm thì không đã nghiền, cho nên muốn đánh đọ sức giáp lá cà đánh cho Lăng Kiếm biến thành một đầu heo. Ý định trừng phạt hắn. Bất quá. Nàng ta lúc này chẳng khác nào khéo tay cầm đá đập chân mình. Tuy rằng thực lực của nàng ta quả thực hơn Lăng Kiếm một bậc, Nhưng mà Lăng Kiếm một khi triển khai kiếm thế sát thần. Vậy thì tất sẽ càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh mẽ. Kiếm khí càng lúc càng mạnh như cầu vòng. Lại muốn trong thời gian ngắn áp chế hắn lại càng không ổn. Đánh tới lúc này. Đã đúng với cái tên thắng bại chưa rõ."
"A Kiếm trong đoạn thời gian này tiến bộ thật ghê gớm. Chỉ sợ. Muội đã không phải là đối thủ của hắn nữa rồi." Trong mắt Lăng Thần hiện lên một tia ước ao.Nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lăng Thiên khẽ than một tiếng. Nói: "Lê Tuyết sở dĩ rơi vào cục diện khổ chiến như lúc này. Tất cả chỉ bởi hai chữ: Khinh Địch! Thần nhi. Nàng phải nhớ rằng: sư tử vồ thỏ. Cũng phải dùng toàn lực. Hôm nay chính là một bài học rất tốt! Cho nên sau này vô luận đối mặt với bất cứ địch nhân nào. Vô luận thực lực đối thủ củ nàng yếu cỡ nào. Ngàn vạn lần không được khinh địch! Đối phó với địch nhân. Phương pháp hữu hiệu nhất chính là tiên phát chế nhân. Phương pháp an toàn nhất. Chính là trong thời gian ngắn nhất biến địch nhân của mình trở thành một người chết! Tâm tính của nàng quá thiện lương. Điểm này chính là lời khuyên tốt nhất dành cho nàng."
Chỉ...
Lê Tuyết thật sự đã khinh địch sao? Đã từng là truyềnchi trưởng đại thế gia. Thực sự sẽ phạm phải căn bệnh khinh địch hay sao?!
Nói Lê Tuyết khinh địch kỳ thực chẳng qua là Lăng Thiên muốn mượn cơ hội này để chỉnh Lăng Thần một chút mà thôi. Trên thực tế. Đối với trận tỉ đấu này. Có hai người trong lòng hiểu rõ cục diện. Một người đương nhiên là Lê Tuyết. Mà Lăng Thiên lại là người hiểu rõ Lê Tuyết nhất!
Lăng Kiếm của hôm nay. Là một thanh kiếm tốt sắc bén dị thường. Lăng Thiên đã thành công hun đúc ra hắn. Thanh kiếm này đã thành hình. Hơn nữa đã bộc lộ tài năng. Hầu như không đi đến chỗ bất lợi! Nhưng như thế cũng tạo cho Lăng Kiếm một đặc điểm chính là cương mà không nhu. Nhưng vị tất cương đã tốt. Quá cương sẽ dễ gãy!
Khí phách kiên định vô tiền khoáng hậu chính là điều kiện cần thiết của một dũng giả. Nhưng đồng dạng cũng phải phấn đấu quên mình! Nói khó nghe một chút. Chính là không quay đầu không để ý tất cả. Mà hôm nay việc Lê Tuyết cần phải làm là lần thứ hai hun mài lại thanh lợi kiếm này. Tiến thêm một bước rèn luyện, dùng hết khả năng tạo cho Lăng Kiếm áp lực lớn nhất. Nhưng lại để cho hắn đầy đủ cơ hội phát huy tài năng. Đem toàn bộ những nhược điểm của Lăng Kiếm lúc này bày ra. Để cho hắn tìm ra. Sau đó loại bỏ!
Sát tôi vào nướclạnh. Xóa toàn bộ tạp chất bên trong. Mới có thể chân chính trở thành thần binh lợi khí! Mà thần binh lợi khí chân chính quyết sẽ không giống như thần lợi khí bình thường. Phong mang lộ ra ngoài!
Một thanh lợi kiếm phong mang lộ rõ! Tuyệt không thể so sánh với một thanh thần kiếm phong mang nội liễm!
Mà công kích của Lê Tuyết lúc này. Chính là dùng thiết chùy thật lớn rèn luyện thần kiếm bước cuối cùng. Một nhất lại một nhát, oanh kích thật nặng nề. Bức từng chút phẩm chất ra bên ngoài!
Cho nên Lăng Kiếm lần này, trong sự tính toán của Lăng Thiên, hẳn là phải thê thảm hơn một chút so với lần trước đối chiến với Lăng Thần.
Quả nhiên. Chỉ nghe trong sân Lê Tuyết cười duyên một tiếng. Tiếp đó là bịch một tiếng. Cả người lẫn kiếm của Lăng Kiếm ngã văng ra ngoài. Liền đó Lê Tuyết lợi dụng khinh công tuyệt đỉnh, xuất quỷ nhập thần của mình, hung hăng vố một chưởng xuống lưng Lăng Kiếm.
Lăng Kiếm rống to một tiếng. Lưng vừa ưởng. Đã lại bắn người lên. Chợt vung trường kiếm. Một đạo ánh sáng như đèn sân khấu chợt hiện. Lúc này tựa như là một tòa kiếm sơn di động cực nhanh. Mang theo khí thế vô cùng cương trực.Tiếp tục lao về phía Lê Tuyết.
Lăng Thiên nhìn chảo sắt trên sân vừa mới bốc lên nhiệt khí hầm hập. Mỉm cười nói: "Lê Tuyết cuối cùng phải phát lực rồi. Thần nhi. Nàng nhìn cho kỹ phương pháp sử dụng hàn băng thần công của Lê Tuyết trong trận đấu này. Đối với nàng trận chiến này cũng là một bài học thực chiến. Kỹ xảo trong đó. Phải thật lưu ý. Có biết vì sao trước khi khai chiến Lê Tuyết lại tạo ra một tầng hàn băng trước mặt không?"
Lăng Thần suy nghĩ một chút. Không khỏi sợ hãi nói: "Lẽ nào khi đó nàng ấy đã chuẩn bị cạm bẫy?"
Lăng Thiên mỉm cười, nói: "Đâu phải đợi đến lúc đó? Bố trí của nàng ấy sớm đã vượt xa dự đoán của những người ở đây. Từ lúc nàng ta thổi toàn bộ cát bụi lên để tạo thế công, đã bắt đầu chuẩn bị cạm bẫy. Mà tên ngốc a Kiếm này. Cũng rất phối hợp hất cát bụi bên phía hắn lên, đánh sang. Chỉ cho rằng chiêu thức kia là một thế công đơn thuần. Thật đúng là tự tìm tử lộ. Hắn quá chú trọng thực lực của bản thân một cách đơn thuần. Kỳ thực, toàn bộ thực lực của một người. Ngoại trừ thực lực của bản thân ra. Còn bao gồm cả hoàn cảnh của trận quyết chiến với rất nhiều nhân tố bên ngoài. Thậm chí ngay cả vận khí cũng tính vào trong đó. Phần kiến thức này. Lăng Kiếm lại không có!"
Dừng một chút. Lăng Thiên nói: "Khí băng tuyết hòa với mặt đất. Đối với việc khai triển thực lực có hạn chế rất lớn. Nhưng với người tu luyện Hàn Băng Thần Công mà nói. Lại như cá trong nước, như hổ thêm cánh. Nơi nào cũng có thê viên chuyển như ý. Nếu Lăng Kiếm giữ lại cát bụi dưới chân. Vào lúc này mới hất lên. Bao trùm mặt băng. Không nhiều thì ít sẽ thủ tiêu một ít uy lực của hàn băng. Ngay cả cuộc chiến bất lời. Chỉ cần cẩn thận ứng phó. Vẫn có thể miễn cưỡng duy trì. Có lẽ có thể đợi đến lúc nước sôi. Đáng tiếc, cả cái viện tử này đã sạch sẽ vô bì. Đây là điển hình tự tạo nghiệp chướng. Không thể sống đó!"
Lăng Thần có chút không phục, nói: "Vì a Kiếm cũng không biết Lê Tuyết tỷ tỷ tu luyện Hàn Băng Thần Công giống như muội. Nên mới hất cát bụi lên để chống đỡ công kích. Cơi như là vừa vặn đối chọi gay gắt mà. Tuy rằng bây giờ bởi vậy mà bị vây trong thế hạ phong. Nhưng thực sự là do bất ngờ. Không phải chiến tội đâu."
"Ngốc, ngốc!" Lăng Thiên gõ gõ lên cái đầu nhỏ của Lăng Thần: "Trong chiến đấu, chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh. Vật gì cũng đều có tác dụng. Cho dù là một mảnh lá cây. Một nhánh cây khô. Hoặc là một hạt bụi. Những thứ đó. Đều là vũ khí dùng để chiến đấu! Không phải cứ là đạo thật thương thật đánh bại địch nhân mới gọi là thắng lợi! Nếu không biết lợi dụng điều kiện tự nhiên xung quanh. Vĩnh viễn sẽ không thể leo lên ngai vàng đỉnh cao võ học! Thực lực của bản thân đương nhiên là tối trọng yếu. Nhưng mà. Nếu nói thực lực hai đối thủ tương đương nhau. Tác dụng của những thứ bên ngoài tuyệt đối có quan hệ trọng yếu! Thực lực bản thân Lê Tuyết vốn dĩ đã cao hơn Lăng Kiếm. Vốn không cần sử dụng những thủ đoạn này. Bất quá trận chiến này. Nàng lấy sở đoản bỏ sở trường. Lựa chọn đánh cận chiến. Không phát huy khinh công cực mạnh của nàng ta. Như thế đã tiêu trừ thế mạnh của nàng ta. Thực lực của song phương đã rất gần nhau. Lê Tuyết muốn thắng lợi. Khẳng định phải lợi dụng ngoại lực rồi!"
"Giống như là cát bụi vừa mới rồi. Có thể trong mắt các nàng, một chút tác dụng cũng không có. Nhưng bây giờ tung ra lại có thể khiến cho Lăng Kiếm đứng vững thêm một chút. Lo lắng trong lòng với hạ bàn cũng tương đối ít đi một chút. Đương nhiên tâm lực dùng để công kích sẽ nhiều thêm một chút. Còn nữa, khi chiến cuộc bất lợi, hất lên cũng sẽ khiến tầm mắt của địch nhân bị quấy nhiễu. Cũng có thể đợi khi gió lên kích khởi cát bụi bay lên chiếm trước thượng phong. Làm cho mục tiêu tấn công của mình càng thêm minh xác. Cũng khiến cho địch nhân càng thêm khó tìm ra manh mối, còn có thể tạo được công hiệu khiến địch nhân tức giận! Nàng xem. Đấy chính là cát bụi mà các nàng thấy nó không có nửa điểm hữu dụng đó. Nhưng một khi lợi dụng được. Khí thế trong chiến đấu giữa hai người hoàn toàn có thể biến thành nghiêng về một bên!"
Lăng Thần há miệng si ngốc! Trăm vạn lần không ngờ tới. Chỉ là một hạt cát bụi. Trong mắt Lăng Thiên lại có thể có tác dụng trọng đại như vậy!
Lăng Thiên dừng một chút. Suy nghĩ rồi nói: "Hiện tại trong viện này. Ngoại lực cung cấp cho Lăng Kiếm lợi dụng chỉ có ánh mặt trời và bụi đất mà thôi. Mà Lăng Kiếm đã tự mình vứt bỏ toàn bộ bụi đất rồi. Còn ánh mặt trời... Thần nhi. Nàng có phát hiện ra không? Tư khi cuộc chiến bắt đầu. Sau khi Lê Tuyết thi triển thân pháp lần đầu tiên. Cho tới bây giờ mặt trời vẫn ở sau lưng nàng ta! Còn Lăng Kiếm ngoại trừ ngày từ đầu quay lưng về phía mặt trời ra. Cho đến bây giờ thủy chung vẫn đối diện với mặt trời? Ngàn vạn lần không được xem thường một ít tiểu tiết. Những thứ ấy. Lại đều là then chốt quyết định thắng bại đó! Đặc biệt là khi thực lực song phương rất gần nhauLăng Thần tâm phục khẩu phục vui vẻ nói: "Thì ra là thế. Thảo nào mỗi lần công tử muốn ẩn náu ở một nơi có địa thế phức tạp một chút. Thì bất luận là ai cũng không tìm được huynh. Nguyên lai bất luận là đồ vật gì trong mắt công tử đều có tác dụng. Mà chung quy công tử có thể bắt bọn họ đi tới những nơi thích hợp nhất. Bằng cách này. Với những người vốn không chú ý đến những thứ đó. Đương nhiên là vô pháp phát hiện ra hành tung của công tử. Thần nhi đến lúc này mới tỉnh ngộ."
Lăng Thiên thản nhiên nói: "Chính là bởi vì kinh nghiệm. Sau khi trải qua quá nhiều truy sát sinh tử. Nếu những thứ này còn không biết. Thì sẽ không thể khỏi thất bại rồi. Lăng Kiếm lúc này. Thực lực bản thân hắn rất khá. Nhưng khiếm khuyết thực sự của hắn. Một là cảnh giới. Hai là kinh nghiệm. So với Lê Tuyết mà nói. Chênh lệch vẫn còn rất lớn."
Lăng Thần nhoẻn miệng cười. Nói: "Vì sao công tử không dạy những kinh nghiệm này cho a Kiếm. Một khi làm vậy. Hắn không phải sớm biết rồi sao?"
Quyển 6