Năng lực chịu đựng không thể Vượt lên được tâm lý bị đã kích lớn như vậy. Tin rằng đổi thành bất kỳ người nào khác chỉ sợ cũng sẽ như vậy, Sông Bích Lân đột nhiên bị chặn dòng chảy, lũ lụt tràn lan tàn phá bừa bãi độc đạo Thiên Thủy gần như hoàn toàn vô dụng, Tiêu Phong Dương lại không có đường lui nào đáng nói! Mà điểm chết người chính là, mất đi hậu phương bổ cấp, lương thảo vật tư hiện tại của đại quân Tiêu Phong Dưong không đủ dùng trong nữa tháng, hầu như đã ở thế tất bại, lâm vào tuyệt cảnh chắc chắn phải chết.
Nếu như nói trung quân củaTiêu Phong Dương còn lối ra, có lẽ cũng có thể nói là đường sống duy nhất, chính là phá tan sơn khẩu Quỷ Khốc ở trước mặt, tiến vào trong phạm Vi thế lực của Lăng gia, trắng trợn Cướp bóc, bộ sung quân
Nhưng vào giờ khắc này, còn kịp sao? Đã quá muộn rồi. Nguồn: http://
Nếu khi Vu Duyên Hải vừa tiến đến, Tiêu Phong Dương liền lập tức tập trung toàn bộ thực lực, không tiếc chi phí phát động tấn công, sau khi trả một cái giá cho dù quá đắt, nói không chừng có thể thành công tiến vào, thế nhưng lúc này đã quá muộn
Cúc vàng đã lạnh!
Bởi vì hiện tại binh mã của Lăng gia đóng tại sơn khẩu Quỷ Khốc đã vượt quá mức năm vạn người! Hơn nữa con số này mỗi lúc một tăng có thể nói Tiêu Phong Dương đã sớm bỏ lở thời cơ tốt nhất, sinh cơ duy nhất!
Kỳ thực điều đó cũng không thể trách Tiêu Phong Dương, dù sao hắn có thiên niên hùng quan độc đạo Thiên Thủy trong tay, hậu phương có thể nói là cuồn cuộn không dứt, tiến có thể công, lui có thể thủ, thoải mái tiến lui, hoàn toàn không có nữa điểm lo lắng về sau, Không chỉ có Tiêu Phong Dương, cho dù đổi lại là một vị thống suất nào khác trên đại lục đều sẽ như vậy! Ai có thế dự đoán được trên thế gian này dĩ nhiên có người thực sự có thể nổ tan tành một ngọn núi lớn đã đứng sừng sững hàng ngàn năm qua? Đây căn bản thuần túy là thần tích rồi!
Thế nhưng thần tích bất khả tư nghị hết lần này tới lần khác xảy ra, Thiên hạ đệ nhất hùng quan hiện tại đã biến thành một mảnh thủy vực, người ở bên trong không ra được, mà người ở bên ngoài cũng vô pháp tiến vào, mười lăm vạn đại quân do Tiêu Phong Dương suất lĩnh lúc này đã làm vào hoàn cảnh cực độ khó xử.
Tất tử chi cục! (Cục diện chết chắc!)
Trong tuyệt vọng Tiêu Phong Dương trở nên điên cuồng. Hắn không còn cách nào khác ngoài điên cuồng, hắn tuyệt không cam tâm thất bại vào lúc này, cũng tuyệt không cam tâm bản thân mình trở thành tù nhân, lại càng không cam tâm tích lũy năm trăm của Tiêu gia, năm trăm năm cơ nghiệp huy hoàng bị hủy ở trong tay mình. Dưới sự tuyệt vọng tới cực đoan Tiêu Phong Dương đã xuất hạ quyết định đánh đến cùng! có lẽ đây cũng là chuyện duy nhất có thể làm được! Thu nạp toàn bộ binh lực, toàn lực công kích sơn khẩu Quỷ Khốc! Không tiếc hết thảy, cũng phải đánh ra một sinh lộ! Đó là sinh lộ duy nhất vào lúc này, cũng là sinh cơ duy nhất, cho dù là hi vọng xa vời, cũng phải hi vọng!
Vì vậy, sơn khẩu Quỷ khốc khi khói bụi chưa ta chưa khô, sau sáu ngày thật không dể dàng gì bánh xe chiến tranh mới dừng lại, lần thứ hai dấy lên khói lữa! Lần công phòng này, so với lần trước sẽ còn thảm liệt gấp năm lần! Biết rõ đường lui đã bị chặt đứt, binh sĩ Tiêu gia, bộc phát ra sức chiến đấu tuyệt cường! Loại điên cuồng trùng kích này, làm cho người được Xưng là thiên hạ đệ nhất thiên thủ như Vu Duyên Hải cũng cảm thấy đầu đã đau đến mức tuyệt đỉnh!
Binh sĩ cũa Tiêu gia hoàn toàn không sợ cái chết, cho dù phải trả giá bằng một trăm mạng người để tiến lên một bước hoặc thậm chí là nữa bước, người của Tiêu gia cũng sẽ không tiếc, không chút do dự mà tiến tới, đã thực sự dũng cảm không sợ chết đến cực điên! So với những chiến sĩ trấn thủ biên cương của Lăng gia còn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn rất nhiều,Toàn bộ binh sĩ Tiêu gia chuyển chức trở thành tử sĩ từ khi nào vậy? Trong lòng Vu đại soái phiền muộn không thôi
Kỳ thực hoàn toàn ngược lại với ý nghĩ quá mức phức tạp của Vu Duyên Hải Vu đại soái. mỗi binh sĩ tướng lĩnh của Tiêu gia đều biết rõ rằng mình không còn đường lui nữa. Án binh bất động chỉ có chết đói, hừng hực xông về phía trước bất quá cũng chỉ là một cái tử lộ mà thôi, chỉ có xông qua sơn khẩu Quỷ Khốc mới có một tia sinh cơ, nhưng cũng chỉ là một tia mà thôi, Dưới tình huống biết rõ bách tử vô sinh, hầu như người nào người nấy đều có một loại ý nghĩ: giết một huề vốn giết được hai lạ có lời rồi, cho nên mới điên cuồng đến như vậy.
Đây cũng là đạo lý: ai binh tất thắng!
Nhưng chính là loại ai binh này, loại điên cuồng này, đã tạo cho chiến sĩ của Lăng gia một loại áp lực cực đại kinh khủng! Những con số thương vong cũng đã nghiêm trọng tới cực điểm. Đám thiết huyết vệ như Vương Hân còn lưu lại sau trận chiến lần trước, thương thế đến lúc này vẫn chưa lành lại, thân thể cũng cực kỳ suy yếu, nhưng tới lúc cuối cùng này rồi vì cổ vũ sĩ khí cũng bị bức phải cầm đao, một lần nữa nhảy vào chiến trường. Chúng nhân song phương gào thét đánh giết kịch liệt, mỗi một khắc đều có người ngã xuống, mỗi một phút mỗi một gậy đều có một người, thậm chí là ba năm người cùng lúc biến thành thi thể nguội lạnh, Mà lúc này đây, Tiêu Phong Dương đã hạ quyết tâm phải xuyên thủng sơn khẩu Quỷ Khốc, cặp mắt đỏ rực như máu nhìn chằm chằm vào trận chiến tranh đoạt sơn khẩu, chỉ cần thấy chiến cuộc hơi bất lợi, là cờ nhỏ màu đỏ trong tay lập tức vung lên, tức thì một đội quận tràn trề sức lực sẽ gào thét xông lên! chiến thuật biển người, không sai chính là chiến thuật biển người! cho dù phải dùng toàn bộ tánh mạng để lấp đầy. cũng phải lao ra khỏi con đường nà
Tiêu Phong Dương đã quyết định chủ ý, một khi không chọc thủng được sơn khẩu Quỷ Khốc, hai bên cũng chỉ là một cái tử lộ; đã như vậy thì chết cả ở chổ này đi. Huyết chiến, đã liên tục giằng co tròn hại ngày một đêm! Dưới sự chỉ huy gần như là hoàn toàn biến thái của Tiêu Phong Dưong, quân đội Tiêu gia giống như sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước không ngừng không nghỉ lao lên, xung kích, cặp mắt của Vu Duyên Hải mở trừng trửng gần như muốn rách toạc ra, quân lính trong tay chẳng còn bao nhiêu, năm ngàn quân dự bị cuối cùng cũng đã đầu nhập vào trong chiến trường, Nhưng vẫn không thể ngăn chận thế công như cuồng triều của Tiêu gia! Sơn khẩu quỷ khốc sẽ thất thủ trong tầm mắt rồi! cho dù VDH thiên thủ, cho dù hắn là kẻ đứng đầu thiên hạ về phòng thủ nhưng không có bột sao gột lên hồ đây, hắn đã không còn binh để mà dùng, mà đối thủ của hắn lúc này đã là một kẻ điên, từ đầu đến chân là một kẻ điên, hoàn toàn là một kẻ điên vì hồi sự mà không tiếc mạng người, lúc này hắn thực sự không còn cách nào có thể ngăn cản nổi nữa!
Vu Duyên Hải thở dài một tiếng, "keng", rút ra bội kiếm, ánh mắt lạnh thấu xương. việc đã đến nước này, để ta cùng tồn vong với sơn khẩu Quỷ Khốc đi! Vu Duyên Hải ta suất lĩnh một đám quân đội tụ hợp từ khắp nơi, đã ngăn trở Tiêu gia tròn tám ngày rồi! Mà những tinh nhuệ cụa Tiêu gia lại do đương đại công nhận là đại gia binh pháp Tiêu Phong Dương tự mình suất lĩnh chỉ huy! Thế là đủ rồi! Biệt việt lệnh cho ta ngăn trở Tiêu Phong Dương sáu ngày, hiện tại đã tám ngày, còn có gì là chưa đủ đây?!
Vu Duyên Hải khẽ mỉm cười tự giễu, trường kiếm giơ lên, tay trái vung ro,i khẽ quất xuống mông ngựa. Chỉ cần roi vừa quất xuống con ngưạ này chắc chắn sẽ không chùn bước lao vào cuộc chiến, chạy ào vào trong loạn quận. Lấy thân thể gầy yếu, võ công thấp kém của Vu Duyên Hải mà nói có lẽ đủ trong phút chốc, sẽ biến thành một mãnh thịt nát.
"Đại soái! Ngài xem kìa!" Một thân binh ở bên cạnh một tay kéo cương ngựa, ngón tay chỉ đến một phương hướng, trên mặt trận đầy vẻ mừng rỡ:: "Là đại đội binh mã của chúng ta! Là đội ngũ chủ lực của chúng ta! Cuối cùng cũng tới rồi!"
Ở hướng ngón tay người thân binh đang chỉ tới, vô số cờ xí đỏ như máu cuồn cuộn phiêu động, tựạ như ráng ngũ sắc của trời cao, phủ mờ thiên địa! Tiếng vó ngựạ hùng tráng mà chỉnh tề, ầm ầm tiến lên, thế như bài sơn đảo hải! Soái kỳ đi đầu cao vút, sừng sững, đón gió phấp phới bên trên có hai chữ vàng cực lớn đề: "Lăng Thiên". Chỉ cần là hai chử ấy, đột nhiên giống như cây cờ đó được rót vào linh hồncó một loại tư thái quân lâm thiên hạ, nguy nga giá lâm chiến trường mang theo sự bề thế phong vân không ai bì kịp!
Quyển 6