TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 143: Không biết hối cải

Người đàn ông trung niên sắp khóc luôn rồi, cái cảm giác lướt qua nhau với món đồ sưu tập trị giá 600 tỷ, khiến ông ta đau lòng tột độ.

Thế nhưng, đây là địa bàn của nhà họ Cổ, Cổ Thanh Triết nói cũng không sai, đồ đã bán ra, không có đạo lý lấy lại.

Cho nên sau khi bị đám bảo vệ kìm dưới đất, người đàn ông trung niên lập tức an phận.

Cổ Thanh Triết quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra biểu cảm khâm phục, nói: “Nhãn lực của ngài Lâm quả nhiên là không bình thường, vậy mà lại có thể nhìn ra trong bức tranh này có còn có một lớp nữa, nếu như không phải nhãn lực của ngài Lâm siêu phàm, bức tranh này chỉ e phải bị chôn vùi rồi.”

Mọi người lập tức hùa theo, khen Lâm Thanh Diện lợi hại, lúc này không còn ai ủng hộ Trương Nghệ Hâm nữa.

Dù sao bọn họ cũng chỉ nhìn kết quả, Lâm Thanh Diện có thể nhìn ra trong bức tranh nhái có hai lớp, đây đã không còn là năng lực của người thường nữa rồi.

Sắc mặt Trương Nghệ Hâm khó coi, hồi nãy ông ta tuy đã đoán được Lâm Thanh Diện muốn làm gì, nhưng cảm thấy loại chuyện này có xác xuất quá nhỏ, nên không để ý.

Ai ngờ bây giờ vậy mà lại thật sự bị Lâm Thanh Diện làm ra một bức tranh trong tranh, còn là bản gốc của Hoạ Thánh Ngô Đạo Tử, đây chắc chắn là một cái tát vào mặt ông ta.

Sau lần này, danh tiếng nhà thẩm định bảo vật số một của ông ta ở Hồng Thành, chỉ e sẽ bị suy giảm đáng kể.

Ngành thẩm định bảo vật dựa vào danh tiếng để kiếm tiền, lần này Trương Nghệ Hâm không nhìn ra trong tranh có hai lớp, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của ông ta, đến lúc đó ai cũng sẽ nói ông ta đã thua một người trẻ tuổi chỉ mới hơn 20.

Đây chắc chắn là điều nhục nhã đối với Trương Nghệ Hâm, nhiều người sẽ nghi ngờ trình độ thẩm định bảo vật của ông vì chuyện này.

Ông ta quay đầu nhìn Triệu Bảo một cái, trong lòng thật có một loại kích động muốn bóp chết tên học trò ngu ngốc này, nếu Triệu Bảo không la ó, ông ta cũng sẽ không tỉ thí với Lâm Thanh Diện rồi.

Bây giờ không chỉ so tài thua, mà danh tiếng của ông ta cũng bị ảnh hưởng, chẳng trách lúc đó Lâm Thanh Diện đã nói Triệu Bảo đang đào hố cho ông ta, lời này của Lâm Thanh Diện nói không sai một chút nào.

Lâm Thanh Diện nhìn mọi người, cất giọng nói: “Bây giờ cuộc thi đã kết thúc rồi đúng chứ, bây giờ các người hãy quyết định là ủng hộ ai đi.”

Trương Nghệ Hâm thở dài nói: “Không cần quyết định nữa, tôi nhận thua.”

Đám người vốn không cảm thấy Trương Nghệ Hâm nhận thua là có gì sai hết, đối với bọn họ, trình độ thẩm định bảo vật của Trương Nghệ Hâm quả thực không bằng Lâm Thanh Diện.

Triệu Bảo thầm mắng một tiếng, lập tức nói: “Thầy, bữa tiệc hôm nay thật sự là vô nghĩa quá, chúng ta đi thôi.”

Sau đó Triệu Bảo chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nhà tổ họ Cổ.

Lâm Thanh Diện nhìn anh ta một cái, cười nói: “Anh đi như vậy à, chỉ e là không hay lắm a, anh đã quên trước đó chúng ta cược gì rồi sao?”

Triệu Bảo lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Lâm Thanh Diện, anh đừng có mà quá đáng, thầy tôi chỉ vì nhất thời sơ ý, nên mới thua anh, cá cược hồi nãy không thể tính.”

Đối với anh ta mà nói, Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ là một tên phế vật, cho dù anh ta có ăn gian không nhận, thì người khác cũng sẽ không nói gì.

“Nói như vậy, tức là anh không muốn nhận rồi? Không ngờ đường đường là học trò của nhà thẩm định bảo vật số một lại không biết xấu hổ như vậy a, anh thật là khiến thầy của anh mất mặt đó.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Triệu Bảo lập tức sốt sắng, mắng: “Cái rắm chó nhà anh! Anh nói ai không biết xấu hổ, một tên phế vật như anh, có tư cách gì nói tôi!”

Lâm Thanh Diện còn chưa nói chuyện, một đám người trong sân đã không phục.

“Mắt cậu mù sao, trình độ thẩm định bảo vật của người ta lợi hại hơn cả thầy của cậu nữa, vậy mà cậu lại nói người ta là phế vật, nếu cậu ta là phế vật, thì cậu là cái gì?”

“Thật đúng là cười chết tôi rồi, thời đại này rồi mà còn có người không biết xấu hổ như vậy nữa, đây chắc không phải là Trương Nghệ Hâm dạy đó chứ, nếu như Trương Nghệ Hâm cũng là người như vậy, vậy sau này còn ai dám tìm Trương Nghệ Hâm thẩm định bảo vật nữa a.”

“Trương Nghệ Hâm vậy mà lại dạy ra một học trò như vậy, xem ra trình độ quả thực là không được, sau này nhà thẩm định bảo vật số một chỉ e phải đổi người rồi.”

...

Nghe mọi người nói, sắc mặt Trương Nghệ Hâm tái xanh, Triệu Bảo thật sự đã làm ông ta mất hết mặt mũi rồi.

Ông ta trực tiếp một cước đá lên người Triệu Bảo, mắng: “Tên phế vật nhà mày, có tư cách gì mà nói người khác, đã thua thì chịu thua, cái cược này là do mày cược với người ta, bây giờ lại không nhận, là ai dạy mày vậy?”

“Nếu như hôm nay mày không hoàn thành cá cược, sau này đừng nói là học trò của Trương Nghệ Hâm ta nữa!”

Triệu Bảo lập tức sợ hãi, tất cả những gì của anh ta bây giờ đều là do Trương Nghệ Hâm cho, nếu Trương Nghệ Hâm không nhận anh ta là học trò nữa, tất cả mọi người chắc chắn sẽ giậu đổ bìm leo, đến lúc đó ngày tháng của anh ta sẽ trở nên thê thảm.

Anh ta hung dữ nhìn Lâm Thanh Diện một cái, sau đó má mồm ra với vẻ không tình nguyện.

“Gâu, gâu, gâu.”

Khi mọi người nghe thấy tiếng chó sủa của Triệu Bảo, tất cả đều ha hả cười lên ngay lập tức, hoàn toàn không nể tình Triệu Bảo và Trương Nghệ Hâm chút nào.

Lâm Thanh Diện cũng cười lên, nhìn bộ dạng ăn shit của Triệu Bảo, anh cảm thấy rất buồn cười.

Triệu Bảo đã không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa, vừa học sủa xong, liền chạy ra khỏi nhà tổ họ Cổ.

Trương Nghệ Hâm cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, nói một câu với Cổ Thanh Triết xong, liền rời khỏi chỗ này.

Lâm Thanh Diện bảo Cổ Thanh Triết giúp anh cất bức Thiên Vương Tống Tử Đồ lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Bích Hoài.

Nhưng anh không ngờ, Hứa Bích Hoài đã không còn ở chỗ đó nữa, Lâm Thanh Diện quay đầu tìm xung quanh, cũng không thấy bóng ảnh của Hứa Bích Hoài đâu.

“Ông thấy bà xã tôi đâu không?” Lâm Thanh Diện hỏi Cổ Thanh Triết.

Cổ Thanh Triết lắc đầu, nói: “Chắc là đi vệ sinh rồi, hồi nãy còn đứng đó mà.”

Lâm Thanh Diện cau mày, theo lý mà nói Hứa Bích Hoài đi vệ sinh không cần nhiều thời gian như vậy, bây giờ không nhìn thấy Hứa Bích Hoài đâu, khiến Lâm Thanh Diện dấy lên một tia cảm giác bất an.

Anh lập tức hỏi Cổ Thanh Triết nhà vệ sinh ở đâu, sau đó đi tìm.

Ở cửa nhà vệ sinh gọi vài tiếng, nhưng không có ai để ý anh, Lâm Thanh Diện lập tức sốt sắng.

“Á! Anh buông tôi ra, anh không được đụng tôi.” Chính vào lúc này, ở bên trong một căn phòng không xa, đột nhiên truyền đến tiếng hét.

Lâm Thanh Diện nghe ra đây là thanh âm của Hứa Bích Hoài, liền nhanh chóng xông qua đó.

Anh một cước đá cửa phòng ra, đi vào trong phòng thì nhìn thấy Cổ Diệc Thành đang đè Hứa Bích Hoài trên giường, vươn tay đi cởi quần áo của cô.

Vẻ mặt Hứa Bích Hoài hoảng loạn, trong mắt toàn là sợ hãi.

Lúc đó sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, cô tình cờ gặp phải Cổ Diệc Thành, trong lòng Cổ Diệc Thành đang tức giận Lâm Thanh Diện, nhìn thấy Hứa Bích Hoài đi ra từ toilet một mình, trong đầu anh ta liền nảy ra một ý nghĩ xấu xa.

Thân là cậu chủ cả của nhà họ Cổ, bình thường anh ta đã làm rất nhiều chuyện ngang ngược, cho dù Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài là do ba anh ta mời đến dự tiệc, Cổ Diệc Thành cũng vẫn không đặt bọn họ vào trong mắt.

Lâm Thanh Diện là một tên phế vật, Hứa Bích Hoài lại chỉ là người của nhà họ Hứa nhỏ nhoi, bất luận nhìn thế nào, hai người này đều không thể tạo thành uy hiếp gì với anh ta, ba anh ta bảo vệ Lâm Thanh Diện, chắc cũng chỉ là không muốn để người khác cảm thấy nhà họ Cổ của anh ta quá bá đạo mà thôi.

Cho nên Cổ Diệc Thành bèn trực tiếp bắt Hứa Bích Hoài về phòng, muốn nấu gạo thành cơm với cô.

Cho dù sau chuyện ba anh ta sẽ dạy dỗ anh ta, nhiều nhất cũng chỉ là đánh anh ta một trận mà thôi, mà bà xã của Lâm Thanh Diện bị anh ta nện rồi, chắc chắn là một đả kích vô cùng lớn đối với Lâm Thanh Diện.

Nhưng điều khiến anh ta không ngờ, chính vào lúc anh ta sắp thành công, cửa phòng đột nhiên bị đá ra, khiến cơ thể anh ta giật bắn mình run rẩy.

“Mẹ nó, lần này lại là ai nữa, sao cứ có người đến phá chuyện tốt của lão tử vậy!” Cổ Diệc Thành mắng.

Anh ta quay người nhìn ra đằng sau, sau khi phát hiện là Lâm Thanh Diện, lập tức nhổ nước bọt xuống đất.

“Đậu xanh rau má, lại là tên phế vật này, sao lần nào anh cũng âm hồn không tan thế hả?” Cổ Diệc Thành lên tiếng.

Lâm Thanh Diện không nói gì, mà đi qua đó, túm lấy tay Hứa Bích Hoài, kéo cô dậy khỏi giường.

“Em không sao chứ?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Hứa Bích Hoài lắc lắc đầu, sự kinh hoảng trên mặt đã không còn nữa, chỉ cần Lâm Thanh Diện xuất hiện, hôm nay cô sẽ không có chuyện gì hết.

Sau khi xác định Hứa Bích Hoài không sao, Lâm Thanh Diện quay người nhìn Cổ Diệc Thành, tiếp đó một chân đá lên người anh ta, trực tiếp đá anh ta tông vào trên tường.

“Tôi đã cho anh qua một cơ hội rồi, anh tự mình không biết quý trọng, lần này, tôi sẽ không nương nay nữa.” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

Cổ Diệc Thành ôm lấy bụng mình đứng dậy từ dưới đất, vẻ mặt đau khổ.

“Lâm Thanh Diện, đậu xanh rau má! Đây là nhà của tôi, anh vậy mà lại dám ra tay với tôi ở đây!” Cổ Diệc Thành nghiến răng nói.

“Nhà của anh thì đã sao, anh ra tay với vợ tôi hai lần, cho dù ở trước mặt ba của anh, tôi cũng sẽ đánh gãy chân của anh.” Lâm Thanh Diện nói.

Cổ Diệc Thành bĩu môi, nói: “Mẹ nó bớt giả đò ở đây đi, nếu như ba tôi đến, anh còn muốn đánh gãy tay chân tôi ư, nằm mơ đi!”

Tiếp đó Cổ Diệc Thành lấy ra một cái còi, dùng lực thổi một cái.

Cái còi này là do ba anh ta chuẩn bị đặc biệt cho anh ta, chỉ cần nghe thấy tiếng còi, những vệ sĩ lợi hại nhất của nhà họ Cổ sẽ xông tới bảo vệ anh ta.

Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, đã có bảy tám người chạy đến bên ngoài căn phòng nơi Cổ Diệc Thành đang ở.

“Cậu chủ, sao thế, có người làm hại cậu sao?” Vệ sĩ dẫn đầu hỏi.

Cổ Diệc Thành chỉ vào Lâm Thanh Diện, nói: “Tên tiểu tử này muốn giết tôi, các người bắt hắn lại cho tôi.”

Mấy tên vệ sĩ nhìn về phía Lâm Thanh Diện, phát hiện là người trẻ tuổi mà lúc nãy đã tỉ thí với Trương Nghệ Hâm, tất cả đều có chút do dự.

Bọn họ đã nhìn thấy sự lợi hại của Lâm Thanh Diện, biết gia chủ Cổ cũng vô cùng xem trọng Lâm Thanh Diện, cho nên nhất thời không biết có nên ra tay không nữa.

Thấy đám người do dự, Cổ Diệc Thành lập tức chửi bới: “Đậu xanh, các người còn ngây ra đó làm gì, lên cho tôi!”

“Cậu chủ, cái này…”

“Mẹ kiếp, đây là nhà họ Cổ, chẳng lẽ các người còn sợ một người ngoài sao?” Vẻ mặt Cổ Diệc Thành tức giận nói.

Đúng lúc này, một thanh niên mặc Trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, cơ thể thẳng tắp đi ngang qua.

Sau khi Cổ Diệc Thành nhìn thấy người đó, hai mắt chợt sáng lên, trực tiếp xông qua đó, vẻ mặt cười nói: “Anh Sở Vân, bây giờ anh có chuyện gì không? Có một tên không biết tốt xấu đang gây loạn ở nhà họ Cổ của tôi, anh giúp tôi xử lý hắn một chút đi.”

Sở Vân là vệ sĩ cận thân của Lạc Tâm, trong thời gian này Lạc Tâm sống trong ngôi nhà tổ họ Cổ.

Vào ngày đầu tiên mà Lạc Tâm và Sở Vân đến, Cổ Diệc Thành đã thấy được thực lực của Sở Vân, tất cả vệ sĩ của nhà họ Cổ cộng lại đều không phải là đối thủ của một mình Sở Vân.

Cho nên anh ta đã cố gắng nghĩ đủ mọi cách để kết bạn với Sở Vân, Sở Vân ngoài việc bảo vệ Lạc Tâm, bình thường không có gì làm, thì ra ngoài ăn cơm uống rượu với Cổ Diệc Thành, cứ qua lại như vậy, hai người cũng thân quen.

Hôm đó Lạc Tâm gặp Lâm Thanh Diện, Sở Vân đợi ở một căn phòng khác cho nên không biết Lạc Tâm đến Hồng Thành là để tìm Lâm Thanh Diện.

“Vậy mà lại có người dám gây loạn ở nhà họ Cổ sao? Nhà họ Cổ các người không phải là đệ nhất gia tộc ở Hồng Thành sao, sao lại có người dám gây chuyện?” Sở Vân hỏi.

“Kẻ đó chính là một kẻ ngốc, ỷ mình có chút thực lực thì không biết trời cao đất dày nữa, loại người này cần phải có loại cao thủ như anh Sở Vân xử lý.” Cổ Diệc Thành giải thích.

Sở Vân lập tức bật cười, anh ta đang cảm thấy nhàm chán a, bây giờ nghe Cổ Diệc Thành nói Lâm Thanh Diện có chút thực lực, cũng dấy lên hứng thú.

“Đi thôi, tôi đi xem thử là ai mà dám làm loạn ở nhà họ Cổ các người.”

Cổ Diệc Thành lập tức đưa Sở Vân vào trong phòng, chỉ tay về phía Lâm Thanh Diện, nói: “Chính là hắn, ngoại trừ đánh giỏi thì không tích sự gì nữa, chỉ là một tên ăn bám, anh Sở Vân, giúp tôi dạy dỗ hắn một trận đi.”

Sở Vân nhìn Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng hỏi: “Anh đánh rất giỏi sao?”

“Anh đến để xen vào chuyện người khác?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói.

Thấy Lâm Thanh Diện không khách sáo như vậy, trên mặt Sở Vân cũng lộ ra một tia cười lạnh, sau đó lao tới như tên bắn, trực tiếp ra tay với Lâm Thanh Diện.

Thấy Sở Vân ra tay, Cổ Diệc Thành lập tức nói với Lâm Thanh Diện: “Phế vật, thực lực của anh Sở Vân không phải là thứ mà anh có thể so sánh đâu, mau mau quỳ xuống nhận lỗi đi, tôi còn có thể bảo anh Sở Vân tha cho một mạng.”

Lâm Thanh Diện không quan tâm đến Cổ Diệc Thành, tiến lên trước giao đấu với Sở Vân, sau vài chiêu, Lâm Thanh Diện có chút kinh ngạc nhìn Sở Vân, hỏi: “Anh là người của nhà họ Lâm?”

Chiêu thức mà Sở Vân sử dụng vừa rồi chỉ có nhà họ Lâm ở Kinh Đô mới biết sử dụng.

Sở Vân sửng sốt, không biết làm sao mà Lâm Thanh Diện nhìn ra được, mở miệng hỏi: “Làm sao anh biết?”

Lúc này, trong đầu Sở Vân chợt hiện lên một ý nghĩ, anh ta nắm lấy cổ áo của Cổ Diệc Thành, chất vấn: “Anh ta tên là gì?”

Cổ Diệc Thành giật mình, mở miệng nói: “Lâm…Lâm Thanh Diện, tên phế vật nổi tiếng của Hồng Thành.”

Trong lòng Sở Vân thịch một cái, nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ không dám tin, không ngờ đây chính là người mà Lạc Tâm đến tìm, cậu chủ của nhà họ Lâm.

Anh ta hồi nãy vậy mà lại ra tay với cậu chủ nhà họ Lâm, nếu như để Lạc Tâm biết, chắc chắn sẽ lột da anh ta!

| Tải iWin