TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tinh Giới
Chương 147: Cao thủ trong phạm vi thế giới

Quan quân lạnh lùng nói:

– Các hạ nên biết chuyện như vậy không phải một mình ta có thể quyết định.

– Được rồi, tướng quân các hạ cứ từ từ thảo luận với người của mình. Ta là người đúng giờ, tuyệt đối không tấn công sớm một giây.

Con chuột gạo cười nói:

– Phải rồi tướng quân các hạ, suy xét đến hiện tại người của chúng ta không được đối xử công bằng, số người bị bạo đồ tấn công chết không ngừng tăng lên. Ta là người nhân từ, không thích thấy chuyện như vậy xảy ra. Nên mỗi khi nhân số người chúng ta chết thêm mười người thì ta sẽ tùy tiện chọn một thành phố trong Indonesia để hoạt động gân cốt một chút. Đừng hòng che giấu không báo số người chết, tướng quân các hạ nên biết điều này không có ý nghĩa gì. Ta mỗi giây mỗi phút kiểm tra số người chết xác thực là bao nhiêu!

Con chuột gạo biến mất trên màn hình.

Rầm!

Quan quân ném mạnh bộ đàm xuống đất.

– Đáng ghét, đáng ghét!

Tòng quân nhiều năm, gã không nhịn được uy hiếp như vậy, mặt đen như nhọ nồi.

Quan quân hít sâu, trầm giọng hỏi:

– Có điều tra ra tung tích của đối phương không?

Một nhân viên an toàn vi tính hưng phấn nói:

– Tướng quân, đã điều tra ra. Địa chỉ của đối phương là trong một vùng núi xa xôi ở Trung Đông, thuộc tổ chức căn cứ!

Quan quân quát to:

– Vớ vẩn, nghĩ dùng óc eo của các ngươi suy nghĩ đi, đây làm sao do những phần tử căn cứ làm được? Bọn họ ăn no rảnh rỗi chắc? Chắc chắn là người của chúng ta làm, các ngươi đã bị người kia dụ tới mục tiêu giả tạo. Đừng để người tổ chức căn cứ phát hiện, nhanh chóng xóa dấu vết rồi rút đi!

– Tướng quân, đối phương phát hiện chúng ta, đối phương rất mạnh! Mợ nó, chúng ta bị lộ!

Một căn cứ ẩn khuất của tổ chức căn cứ vùng núi xa xôi bên Trung Đông.

– Kỳ lạ, rõ ràng đối phương rất mạnh tại sao dễ dàng bị ta bắt lấy?

Một cao thủ vi tính của tổ chức căn cứ lẩm bẩm:

– Chẳng lẽ gần đây thực lực của ta tiến bộ nhiều? Chết tiệt, đám khỉ Indonesia còn dám khiêu khích tổ chức của chúng ta!

Trong phòng ngủ của Lâm Thiên.

Lâm Thiên cười gian, chiêu gắp lửa bỏ tay người đúng là sướng.

Lâm Thiên lẩm bẩm:

– Cho các ngươi chó cắn chó, dù sao toàn là thứ xấu xa.

Jakarta.

– Thủ lĩnh, sự việc toàn bộ là như vậy. Chúng ta chỉ có sáu tiếng, không, chỉ còn lại năm tiếng.

Quan quân lúc trước trầm giọng nói:

– Trong nước vẫn còn tiếp tục hành động phản Hoa, trong nửa tiếng này đã có tám người chết trong tay chúng ta, nếu thêm hai người nữa rất có thể chúng ta lại có một thành phố tê liệt giao thông, số người chết không nhỏ.

Thủ lĩnh Indonesia, Tô lạc Đê nhíu mày nói:

– Nếu chúng ta đồng ý điều kiện của hắn thì tin nước ta cúi đầu trước một hacker sẽ khiến toàn bộ nhân dân Indonesia mãi mãi không ngẩng đầu lên được! Hừ, hành động do bên Mỹ sai khiến, không thể không ra chút sức nào. Lầu Năm Góc có rất nhiều cao thủ vi tính, để bọn họ điều tra người này giúp chúng ta đi. Dù hắn có lợi hại cỡ nào chẳng lẽ còn hơn toàn bộ cao thủ vi tính Lầu Năm Góc?

Quan quân gật đầu nói:

– Vâng thưa thủ lĩnh các hạ!

Quan quân đang định truyền lệnh thì từ tai nghe vang lên một thanh âm:

– Tướng quân các hạ chắc biết ta là ai? Mới rồi số người chết bên ta tăng lên mười người, ta không muốn thấy chuyện như vậy, cho nên thật xin lỗi, ta phải làm chút gì đó. Ài, ta quá tốt bụng, ta không nhẫn tâm xuống tay với nhân dân Indonesia. Nhưng ca ngợi thượng đế đã chỉ cho ta một con đường sáng. Tướng quân các hạ, tàu bảo vệ ‘Cáp Gia Nhĩ Đạt Ôn Tháp Lạp’ của các người rất đẹp, ưm, không tệ chút nào, bên trên còn có bốn, năm mươi quan viên. Tướng quân các hạ, lần này ta chỉ kích phát chiếc tàu bảo vệ này. Tướng quân các hạ, nếu còn không ra lệnh ngăn cản những tên bạo đồ thì thuyền chiến, căn cứ quân sự của Indonesia cộng lại cũng đủ cho ta hoạt động tay chân. Chắc tạm thời ta sẽ không tê liệt giao thông thành phố nữa, ài, ta nhân từ hết chỗ chê.

Thanh âm trong tai nghe mất, quan quân mặt xanh mét nói:.

Thủ lĩnh Indonesia, Tô Lạc Đê trầm giọng nói:

– Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng tiên sinh, xin hãy nhìn màn hình lớn!

Quan quân đó là bộ trưởng Bộ Quốc Phòng nghe lời nhìn màn hình lớn. Trên màn hình có một chiếc chiến hạm bỗng nổ cái bùm ngay giữa biển.

Quan quân nghiến răng nói:

– Đó là số hiệu Cáp Gia Nhĩ Đạt Ôn Tháp Lạp!

Một chiếc quân hạm là tài nguyên cực kỳ quan trọng đối với quốc gia như Indonesia, mất một chiếc sẽ đả kích rất lớn đến thực lực.

– Thủ lĩnh các hạ, vừa rồi hacker kia nói chuyện trong tai nghe của ta!

Thủ lĩnh Tô Lạc Đê vội hỏi:

– Hắn nói cái gì?

– Hắn nỗi mỗi khi mười người bọn họ chết là sẽ cho nổ một chiếc quân hạm hoặc một chỗ căn cứ quân sự của chúng ta!

– Đáng giận!

Tô Lạc Đê căm hận nói:

– Kêu cảnh sát hành động bảo vệ bọn họ, nếu lực lượng võ trang bị phá hủy thì không cần người ngoài đến đánh chính chúng ta đã loạn rồi.

– Tuân lệnh thủ lĩnh các hạ!

***

Văn phòng chủ tịch Trung Nam hải. Chỉ có hai người trong văn phòng, một người là Long Hoa chủ tịch quốc gia, một người khác là Long Lăng Thiên tổ trưởng Long tổ.

Long Hoavừa pha trà vừa cười hỏi:

– Long lão chẳng phải đã nói sẽ nghỉ dài hạn sao? Tại sao bây giờ trở lại rồi?

Thoạt trông Long Lăng Thiên trẻ tuổi, gọi Long lão khiến người cảm thấy không là cái gì. Nhưng tuổi thật của Long Lăng Thiên lớn còn hơn Long Hoa năm nay tròn sáu mươi tuổi gấp vô số lần.

– Giáo hoàng và Huyết Đế tỏ vẻ bất mãn việc ta luôn đi dạo Châu Âu, cộng thêm vị tiên sinh cố vấn đặc biệt của chúng ta dường như sắp làm việc lớn, nên ta về nước.

Long Lăng Thiên nhận nước trà chủ tịch Long Hoa pha, cười nói:

– Giao thông Jakarta tê liệt, ngàn người chết, trên vạn người bị thương, một chiếc tàu bảo vệ nổ. Lá gan của Lăng Thiên lớn thật.

Long Hoa cười nói:

– Đúng là to gan, nhưng hiệu quả thì cho đến nay còn tạm được. Indonesia xuất động quân cảnh bảo vệ người của chúng ta trong biên cảnh, trong vòng hai tiếng không tăng thêm số người chết.

Long Lăng Thiên uống một ngụm nước trà cười nói:

– Nước Mỹ sẽ hành động, nhưng bằng vào đám phế vật đó muốn bắt bím tóc của cố vấn tiên sinh chúng ta không dễ. Nếu ta không đoán sai thì Lâm Thiên có dị năng liên quan vi tính, trong internet khó có cái gì làm khó hắn được. Ha ha, lúc trước Anh quốc cũng xuất hiện nhân tài đặc biệt giống vậy, nhưng bản lĩnh của ngươi đó kém xa Lâm Thiên, sau này chết trong tai nạn xe.

Long Hoa hỏi:

– Long lão chắc có nghe nói Lăng Thiên đã đến tu vi đại viên mãn thiên giai? Với tu vi của hắn chắc không xảy ra chuyện gì?

Long Lăng Thiên trầm ngâm một lúc:

– Khó nói, nhưng miễn là hắn không ra nước ngoài, ở trong nước thì không sao. Chủ tịch, có một chuyện phải nói trước một câu, giáo hoàng và Huyết Đế dường như có quan hệ tốt hơn nhiều.

Long Hoa kinh ngạc kêu lên:

– Ý Long lão là giáo đình và huyết tộc từ bỏ tranh đấu với nhau, hòa hảo rồi?

Long Lăng Thiên cười lạnh một tiếng:

– Bọn họ đấu mấy ngàn năm, làm sao hòa hợp dễ vậy? Nhưng rất có thể đã hiệp ước gì đó với nhau.

– Châu Âu, nước Nga, Mỹ, Nhật Bản, cộng thêm chúng ta, năm thế lực tranh đấu.

Long Hoa khẽ thở dài:

– Long lão, bên Lạp Mỹ, Châu Úc, Châu Phi thì sao?

Long Lăng Thiên cười nhạt:

– Lạp Mỹ cũng ra hai dị năng giả cấp SS, bị Hỏa Đế, Lôi Đế nước Mỹ tranh thủ cơ hội tiêu diệt. Hiện tại một số vật nhỏ tranh đấu dữ dội. Kim Đế bên Châu Úc chắc liên hợp cùng Châu Âu. Bên Châu Phi vốn có hai cao thủ cấp SS, đang yên lành đấu đá làm gì, kết quả một bên bị ép tự bạo kéo đối phương chết chung. Bây giờ Châu Phi không có cao thủ cấp SS hàng đầu làm sao lọt vào mắt thế lực khác?

Long Lăng Thiên nói tới đây trong mắt tràn đầy xem nhẹ.

Long Hoa nhíu mày nói:

– Vậy là Châu Âu có ba cao thủ hàng đầu là Huyết Đế, giáo hoàng, Kim Đế rồi, ngang bằng nước ta.

Long Lăng Thiên gật đầu nói:

– Bọn họ có ba người nhưng giáo hoàng và Huyết Đế xích mích với nhau nên thực lực sẽ giảm bớt, kém hơn ta, lão tiểu tử Kiếm Đế,

Tử Cực Chân Nhân một bậc. Nước Mỹ có Hỏa Đế và Lôi Đế, nước Nga có Lang Hoàng và Hùng Đế đều rất mạnh. Nhật Bản thì kém hơn, Thú Đế Bát Kỳ tuy mạnh nhưng chỉ có một mình hắn, khó tránh chịu thiệt.

Long Hoa cười nói:

– Trên đây lấy thế giới sáng là chính, giờ e rằng thế giới ngầm cũng sắp nổi lên mặt nước, vậy tính ra thực lực nước ta mạnh nhất!

Long Lăng Thiên không lạc quan như Long Hoa, trầm giọng nói:

– Chủ tịch, đừng quá lạc quan. Nếu nhiều thế lực liên hợp lại thì chúng ta không dễ đối phó, trước mắt cần hợp tác với Lang Hoàng và Hùng Đế. Dù vậy nếu nước mỹ, Châu Âu và Nhật Bản hợp tác thì bọn họ sẽ chiếm ưu thế.

Long Hoa khẽ thở dài:

– Nếu nước ta có thêm một, hai cao thủ đẳng cấp cỡ Long lão thì tốt rồi.

Long Lăng Thiên bật cười nói:

– Chủ tịch, chuyện này không dễ. Gần bảy mươi ức người chỉ có khoảng mười một người. Nước chúng ta có mười ba ức người chiếm ba người coi như đã rất tốt. Ấn Độ hơn mười ức nhân khẩu nhưng không có một cao thủ cấp SSS, tuy nhiên có khá nhiều cao thủ cấp SS, trong đó hai người tùy thời sẽ đột phá. Khi bọn họ đột phá thì tình thế càng căng thẳng hơn.

Long Hoa biết Ấn Độ và nước mình tình cảm không tốt, nghe vậy nhíu chặt mày hỏi:

– Long lão, nước chúng ta có bao nhiêu người có khả năng đột phá đến đẳng cấp như lão?

Long Lăng Thiên ngẫm nghĩ:

– Có mấy người. Sư đệ của Tử Cực Chân Nhân, Tử Quang Chân Nhân dã đến Kim Đan đại viên mãn bốn, năm mươi năm, một phút ngộ ra có thể đột phá, lão trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai Lý Sư Sư cũng đến Kim Đan đại viên mãn, hiện giờ Từ Hàng Tịnh Trai lại được một Kim Đan kỳ. Lý Soái Suất thiên phú vô cùng biến thái, tin tưởng không lâu sau có thể đột phá, ngoài ra Tề Tần của Thục Sơn may mắn được một viên tiên đan do cổ tu tiên giả để lại, dựa vào sức mạnh tiên đan cũng đến Kim Đan đại viên mãn. Ước chừng hắn chưa hấp thu hết tiên đan, qua hai năm nữa rất có thể đi vào Nguyên Anh kỳ. Một người nữa là Lâm Thiên.

Long Hoa kinh ngạc hỏi:

– Long lão đang nói giỡn sao? Tuy Lăng Thiên đạt đến đại viên mãn thiên giai nhưng giữa đại viên mãn thiên giai và Nguyên Anh kỳ chênh lệch không thể tính nổi.

Long Lăng Thiên cười nói:

– Ta nghi ngờ Lâm Thiên có kỳ ngộ gì đó, tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn không thua gì Tề Tần của Thục Sơn, trong vòng mười năm ta tin tưởng hắn có thể đi vào Nguyên Anh kỳ!

Long Hoa hỏi tiếp:

– Nói vậy Lăng Thiên quan trọng hơn lúc trước ta ước đoán rất nhiều?

Long Lăng Thiên gật đầu:

– Không sai, một thiên tài vi tính tuy có tác dụng không nhỏ với đất nước nhưng không lớn bằng dị năng giả cấp SSS. A, thật hy vọng hắn nhanh chóng lớn lên. Ta ngồi ở vị trí này đã trăm năm, đã tới lúc nên lùi xuống nghỉ ngơi một chút.

– Long lão định giao Long tổ giao cho Lăng Thiên?

Long Hoa kinh ngạc kêu lên:

– Dù trong vòng mười năm hắn đạt đến cấp SSS nhưng tuổi chưa đủ ba mươi, tuổi nhỏ như vậy sợ là không quản lý Long tổ được.

Long Lăng Thiên nói:

– Tiểu tử Lâm Thiên hiện tại giải quyết công việc gọn gàng ngăn nắp, tôi luyện thêm mười năm nữa thì quản lý Long tổ tốt dễ như trở bàn tay. Ta chỉ sợ đến lúc đó hắn không chịu. Ài, chuyện xa vời như vậy không nghĩ nhiều nữa, trời biết khi đó Trái Đất như thế nào, có lẽ không cần Long tổ cũng chưa biết chừng.

Về Lầu Năm Góc nhận được chính phủ Indonesia thỉnh cầu chỉ phái ba cao thủ hacker đỉnh cao truy tung Lâm Thiên. Tiểu Linh rảnh rỗi chơi rất vui với họ.

Trong phòng ngủ của Lâm Thiên.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, đừng chơi nữa. Với thực lực của ngươi thì chơi với bọn họ có gì vui?

Tiểu Linh cười tủm tỉm:

– Vâng thưa chủ nhân!

Dòng số liệu mạnh mẽ ùa lên chớp mắt diệt gọn ba hackerr đỉnh cao của đối phương.

– Chủ nhân, ta chỉ nổ máy biểu hiện và máy chủ của vi tính bọn họ, không đụng vào những thứ khác!

Lâm Thiên đang uống nước nghe Tiểu Linh nói xong suýt phun nước ra ngoài. Còn nói ‘chỉ’ nổ máy biểu hiện và máy chủ của vi tính bọn họ. Vi tính trừ hai thứ này ra còn lại gì?

Lầu Năm Góc, ba hacker đỉnh cao nhìn vi tính bốc khói đen trước mắt, biểu tình cực kỳ khó xem.

Một thanh niên da trắng chửi um sùm:

– Mợ nó, ngay từ đầu đối phương đã đùa chúng ta. Thực lực của đối phương thì chúng ta vốn không thể kiên trì mười giây trong tay người ta!

Hai người khác nhìn nhau cười khổ, bọn họ tự cho là kỹ thuật hacker của mình đã ở đỉnh cao nhất thế giới, nhưng so sánh mới phát hiện mình chẳng là cái đinh gì. Ba đánh một, kết quả trừ bỏ bắt đầu thì đối phương đùa bọn họ là không tính, ba người bị nghiền nát.

Nghiền nát, đây là nhục nhã lớn cho họ. Nhưng nhục nhã thì sao? Bọn họ biết rõ với kỹ thuật của mình dù mất cả đời cũng không đến trình độ của đối phương, không có chút hy vọng báo thù.

Một trong hai người khác lên tiếng:

– Báo cáo nhiệm vụ thất bại đi!

– Không biết đánh giá cho chúng ta sẽ tụt xuống bao nhiêu.

Thanh niên da trắng lạnh lùng nói:

– Hừ! Nếu người khác cho rằng mình giỏi thì cứ để bọn họ lên. Tiểu tử kia là biến thái, không, siêu biến thái.

| Tải iWin