TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 545: Dạy cô nên nói thế nào

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Hổ Phách lạnh lùng hỏi: “Cô chủ nhà cô nói cô tới sao?”

Hổ Phách lập tức có chút chột dạ, hôm nay cô ta mang theo người tới tìm Lâm Thanh Diện đơn giản là vì trong lòng cô ta tức không nhịn nổi, hơn nữa vất vả lắm mới gặp một cơ hội có thể tùy tiện bắt nạt người khác, cô ta đương nhiên cũng không muốn bỏ qua.

Sau khi cô ta biết được Lâm Thanh Diện thuê nhà trọ ở đây thì càng không để Lâm Thanh Diện vào mắt, muốn mượn lực lượng của nhà họ Tô dạy dỗ Lâm Thanh Diện một trận.

Cô ta vẫn không biết chuyện Lâm Thanh Diện quyên góp ba nghìn tỷ cho đại học Phú Đán.

“Anh quan tâm cô chủ nhà tôi nói tôi đến hay không làm gì, ông chủ đã giao cho tôi xử lý chuyện này, anh cho rằng trêu chọc cô chủ nhà họ Tô thì dễ dàng giải quyết được sao?” Hổ Phách hùng hổ nói.

“Ồ? Vậy cô muốn giải quyết chuyện này thế nào?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Hổ Phách nghe thấy Lâm Thanh Diện nói thì trong lòng lập tức xuất hiện một suy nghĩ, hống hách nói: “Ông chủ nhà chúng tôi không muốn nhìn thấy anh ở Thành phố T, trước đó anh xúc phạm cô chủ nhà tôi vốn là tội chết, hiện tại bà đây khoan dung độ lượng, không cần mạng nhỏ của anh, nhưng anh quỳ xuống lạy mười cái, nói mười lần cảm ơn bà cô, sau đó anh cút khỏi Thành phố T thì tôi sẽ không so đo với anh.”

Lâm Thanh Diện nghe Hổ Phách nói thì lập tức bĩu môi, không nghĩ tới người hầu bên cạnh Hứa Bích Hoài lại độc ác như thế, hơn nữa có thể nhìn ra được cô ta đang muốn phô trương sức mạnh uy hiếp người khác mới nói như vậy.

Diêu Hân Du đứng bên trong nhà trọ nhìn cảnh này thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, cô ta đang mong chờ, rất muốn nhìn Lâm Thanh Diện ăn quả đắng.

Quan trọng là người đến tìm Lâm Thanh Diện gây rắc rối là người nhà họ Tô, ở trong mắt Diêu Hân Du thì cho dù Lâm Thanh Diện có thể lấy ba nghìn tỷ cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của nhà họ Tô, hôm nay mấy người nhà họ Tô này sẽ dạy dỗ anh một trận.

Cô ta giống như xem kịch vui ngồi trên sô pha chờ Lâm Thanh Diện quỳ xuống xin tha ở trước mặt mấy người nhà họ Tô này, thậm chí cô ta còn lấy điện thoại mở camera quay lại cảnh Lâm Thanh Diện quỳ xuống, đến lúc đó cô ta có thể cầm video này gài bẫy Lâm Thanh Diện.

“Mau lên, bà đây không có nhiều thời gian lãng phí ở chỗ này, nếu anh không quỳ xuống thì những người đứng sau lưng tôi có thể giúp anh.” Hổ Phách thấy Lâm Thanh Diện không phản ứng thì không kiên nhẫn nói một câu.

“Vậy cô có thể nói bọn họ thử xem.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Hổ Phách không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại to gan như thế, không hề đặt cô ta vào mắt, trong lòng lửa giận càng tăng lên.

Cô ta cắn răng nhìn Lâm Thanh Diện một cái, mở miệng nói: “Đây là anh tự chuốc lấy, đến lúc đó cũng đừng hối hận!”

Hổ Phách nói xong thì lùi lại phía sau hai bước, nói với mấy người đàn ông kia: “Giải quyết anh ta cho tôi, sau đó làm cho anh ta quỳ gối cúi lạy ở trước mặt tôi!”

Mấy người đàn ông kia không hề do dự, sau khi nhận được mệnh lệnh thì lập tức đi tới một bước ra tay với Lâm Thanh Diện.

Diêu Hân Du thấy thế thì lập tức lớn tiếng nói với Lâm Thanh Diện: “Lâm Thanh Diện, đã đến lúc này anh còn không biết tốt xấu như vậy, anh cho rằng mình có thể tùy tiện trêu chọc người nhà họ Tô sao, tôi khuyên anh tốt nhất nên nghe lời người ta, nếu không đến lúc đó không chỉ hối hận thôi đâu.”

Lâm Thanh Diện đương nhiên sẽ không coi lời nói của Diêu Hân Du ra gì, anh nhìn mấy người đàn ông kia, lúc anh thấy có người giơ nắm đấm về phía mình thì lập tức nhấc chân đạp về phía người đó.

Tuy rằng mấy người này được nhà họ Tô bồi dưỡng, nhưng đối với Lâm Thanh Diện mà nói thì chỉ là võ mèo quào mà thôi, rất dễ dàng xử lý.

Hổ Phách thấy Lâm Thanh Diện dám ra tay với người nhà họ Tô thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười lạnh, nghĩ thầm người này nhanh chóng nếm được sự lợi hại của người nhà họ Tô.

Nhưng sau đó Hổ Phách thấy Lâm Thanh Diện dùng chân đá một tên đụng vào bức tường đối diện, Hổ Phách lập tức liền trợn tròn mắt.

Động tác của Lâm Thanh Diện có thể nói giống như nước chảy mây trôi, anh ra chiêu rất nhanh, sức lực kinh khủng, chiêu thức vô cùng khéo léo, dùng một loạt chiêu thức giải quyết mấy người kia, sau khi anh ra chiêu xong thì mấy người đàn ông kia ngã xuống mặt đất.

Diêu Hân Du trợn mắt há miệng nhìn Lâm Thanh Diện, cô ta đã thấy Lâm Thanh Diện đánh nhau, chẳng qua cô ta không nghĩ tới Lâm Thanh Diện dám đánh với người nhà họ Tô, sợ là ân oán của Lâm Thanh Diện và nhà họ Tô ngày càng sâu.

“Anh… Anh dám đánh người nhà họ Tô, anh không muốn sống nữa sao? Anh mau quỳ xuống xin lỗi cho tôi, nếu không thì người nhà họ Tô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!” Hổ Phách đầy lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện.

“Thế nào, chỉ cho phép người nhà họ Tô của cô ra tay với tôi lại không cho phép ra tay với người nhà họ Tô, mấy người đúng là quá bá đạo!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

“Nhà họ Tô là gia tộc có quyền thế nhất Thành phố T, ra tay với anh thì sao, ở trong mắt tôi thì anh chỉ là một tên ăn mày, anh có tư cách gì đánh lại!” Hổ Phách hướng về phía Lâm Thanh Diện mở miệng kêu.

Lâm Thanh Diện nghe cô ta nói thì đôi mắt nhíu lại, đi tới một bước, sau đó giơ tay tát vào mặt Hổ Phách một cái.

“Cô cũng chỉ là người hầu nhà họ Tô, có tư cách gì nói với tôi như vậy?”

Lâm Thanh Diện vốn thấy cô ta là người hầu bên cạnh Hứa Bích Hoài nên chỉ muốn dạy dỗ một chút rồi thôi, nhưng tính cách của Hổ Phách làm cho Lâm Thanh Diện rất không vừa mắt, anh không biết để loại người như Hổ Phách bên cạnh có mang đến phiền toái cho Hứa Bích Hoài hay không, cho nên muốn dạy dỗ cô ta để cô ta biết được vấn đề của mình.

Hổ Phách ôm mặt mình, Lâm Thanh Diện không dùng sức quá lớn nhưng cũng đủ làm cho một bên mặt của Hổ Phách sưng lên.

“Anh… Anh dám đánh tôi! Anh là đồ đáng chết, anh là cái thá gì lại dám đánh bà đây chứ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!” Hổ Phách đưa tay muốn tát vào mặt Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nắm lấy cổ tay cô ta, tay kia lại tát vào mặt cô ta một cái.

Hổ Phách sụp đổ, tuy rằng cô ta là một người hầu ở nhà họ Tô, nhưng từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ những người nắm quyền nhà họ Tô thì chưa có ai đánh chửi cô ta.

Hiện tại Lâm Thanh Diện tát cô ta hai cái, sao cô ta có thể nuốt đi cơn tức giận này chứ.

“Anh chết chắc rồi! Tôi nhất định sẽ làm cho anh sống không bằng chết! Cái thứ được chó nuôi!”

Lâm Thanh Diện lại tát Hổ Phách một cái, không hề khách sáo.

“Hôm nay tôi thay cô chủ nhà cô dạy cô nên nói thế nào, nếu cô còn vô lễ với tôi như thế, tôi vẫn sẽ tiếp tục đánh!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.

Cứ như vậy Hổ Phách mắng một tiếng, Lâm Thanh Diện sẽ tát cô ta một cái, liên tiếp mười mấy lần.

Đến khi Hổ Phách không cảm giác được khuôn mặt của mình, lúc này cô ta mới ý thức được người này thật sự không quan tâm cô ta là người của nhà nào, nếu cứ tiếp tục như thế thì cô ta sẽ bị đánh chết.

Rốt cuộc Hổ Phách không chịu nổi áp lực của Lâm Thanh Diện mang đến cho mình, lúc Lâm Thanh Diện lại muốn tát cô ta thì cố gắng nói câu: “Tôi… Tôi sai rồi.”

Lâm Thanh Diện giơ tay ra thì mới dừng lại.

Tay kia của anh buông lỏng cổ tay của cô ta mở miệng nói: “Sau này cô nói chuyện thì tốt nhất phải lễ phép một chút, nếu không cô còn sẽ bị đánh.”

Hổ Phách đầy tủi thân nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, sau đó xoay người chạy về phía thang máy.

“Anh chờ đó cho tôi, tôi trở về nói với ông chủ, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!”

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ dùng mấy cái tát làm cho người này thay đổi thì đúng là quá ngay thơ rồi.

Anh cúi đầu nhìn mấy người đàn ông nằm trên mặt đất một cái, cũng không so đo với bọn họ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diêu Hân Du thì anh cũng đi về phía thang máy.

Hổ Phách thấy Lâm Thanh Diện đi tới, mà thang máy vẫn chưa tới thì tràn đầy sốt ruột, cuối cùng cô ta từ bỏ đi thang máy, chạy về phía thang bộ.

Phải biết rằng nhà trọ của Lâm Thanh Diện ở tầng hai mươi ba, Hổ Phách bò xuống thang bộ thì cũng không sợ đem mệt mỏi sao.

Nhưng Hổ Phách nghĩ thế nào, Lâm Thanh Diện cũng không quan tâm, cô ta đi xuống thế nào cũng không liên quan đến Lâm Thanh Diện.

Hiện tại anh muốn đến tập đoàn Lam Khấu tìm Thư Hân bàn bạc một chút, làm thế nào mới có thể đưa Hứa Bích Hoài từ nhà họ Tô đi.

Biệt thự nhà họ Tô.

Hổ Phách mang theo hai má sưng đỏ giống như bánh mì về đây, chuyện đầu tiên cô ta làm là đến thư phòng của Tô Thành Hải.

Lúc này Tô Thành Hải đang xem tài liệu ở thư phòng, ông ta nhìn thấy Hổ Phách sốt ruột hoảng hốt chạy vào thì không khỏi nhíu mày.

Nhưng lúc ông ta thấy khuôn mặt của Hổ Phách thì trong lòng khó hiểu mở miệng hỏi: “Hổ Phách, sao mặt cô lại như vậy?”

Hổ Phách đến trước mặt Tô Thành Hải rồi lập tức ngồi xuống đất, đáng thương khóc lóc.

“Ông chủ, ông nhất định phải giải quyết cho Hổ Phách, hôm nay Hổ Phách dựa theo yêu cầu của ông chủ đi xử lý tên tâm thần xúc phạm cô chủ, Hổ Phách vốn muốn nói chuyện với người đó một cách hòa bình làm cho anh ta ý thức được sai lầm của mình, kết quả người này cứ nói cô chủ là vợ anh ta, còn nói mấy lời sỉ nhục danh tiếng của cô chủ, thậm chí còn sỉ nhục cả ông chủ, Hổ Phách tức giận nên nói mấy câu với anh ta.”

“Không ngờ anh ta lại ra tay với Hổ Phách, đánh Hổ Phách thành như vậy, võ nghệ của tên kia rất lợi hại, mấy người tôi mang theo cũng không làm gì được anh ta, hiện tại bọn họ vẫn chưa chạy về, ông chủ nhất định phải giải quyết giúp Hổ Phách, Hổ Phách bị đánh là chuyện nhỏ, nhưng lại làm cho nhà họ Tô mất hết mặt mũi.”

Tô Thành Hải nghe Hổ Phách đáng thương kể lại, hơn nữa dấu tay trên mặt Hổ Phách là thật thì tức giận lập tức đứng lên, nổi giận nói: “Ở Thành phố T còn có người ngông cuồng như thế sao, lại không đặt nhà họ Tô này vào mắt, cô không cần xen vào chuyện này, lát nữa đi tìm bác sĩ rồi tìm quản gia nhận hai tháng tiền lương để dưỡng thương.”

“Tôi sẽ xử lý tên nhóc xúc phạm cô chủ.”

Hổ Phách nghe Tô Thành Hải nói thì đáy lòng lập tức cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm chủ nhà họ Tô tự mình ra tay thì tên đáng chết kia có ba đầu sáu tay cũng không tránh khỏi.

Nhưng cô ta vẫn ra vẻ đáng thương tủi thân, sau khi trả lời Tô Thành Hải một tiếng thì đứng lên ra khỏi thư phòng.

Cô ta vốn dĩ muốn đi tìm quản gia nhận tiền, nhưng lúc này cô ta nhìn phòng Hứa Bích Hoài một cái, con ngươi xoay một vòng, nghĩ thầm nhân dịp dấu tay trên mặt cô ta vẫn còn nên khóc lóc kể khổ với cô chủ một lần, không chừng còn có lấy được một ít lợi ích.

Cô ta nghĩ vậy thì đi về phía phòng của Hứa Bích Hoài.

| Tải iWin