*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG 1256: TÔI BẢO VỆ
Điền Uyên dắt một đám đệ tử cùng xông lên, chuẩn bị truy kích.
“Không cần đuổi nữa!”
Lâm Thanh Diện ngăn đám người lại, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đêm mưa bên ngoài.
“Người vừa nãy, thực lực rất mạnh, tôi không phải đối thủ.”
“Cái gì?”
Điền Uyên rất kinh ngạc, Lâm Thanh Diện nửa bước Thần Cảnh, vậy mà lại nói người đó còn mạnh hơn cả anh.
Nhưng mà, tất cả những gì xảy ra hồi nãy quá nhanh, người có mặt ở hiện trường không có ai nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì hết, chỉ nhìn thấy Tiểu Nguyệt được người ta cứu đi.
“Về thôi, vết thương trên người Tiểu Nguyệt, không phải nửa tháng là khỏi được đâu, tạm thời bọn họ sẽ không làm gì chúng ta, tôi phải suy nghĩ kỹ, rốt cuộc Tiểu Nguyệt đó là ai.”
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
Tiểu Nguyệt này tuổi còn trẻ, mà thực lực đã đạt đến Hoá Cảnh đỉnh phong, mà hôm nay người đến cứu cô ta, càng có thực lực cao hơn bình thường.
“Được thôi, Lâm Thanh Diện, cậu mới từ rừng rậm Sương Mù về mà đã gặp nhiều chuyện như vậy, về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi đích thân canh chừng, sắp xếp đệ tử ngày đêm tuần tra, một khi phát hiện tình hình bất thường sẽ phát tín hiệu thông báo tất cả mọi người.” Điền Uyên nói.
“Ừm, tôi cũng phải mau về rồi.”
Triệu Ất nói xong, vội vàng rời đi.
Trong lòng Điền Uyên và Lâm Thanh Diện đều rõ, Triệu Ất đây là đang lo lắng, lỡ như Tiểu Nguyệt và tên đàn ông mặt nạ đó xông vào sơn động, bị bọn họ phát hiện bảo bối ở trong sơn động, thì toang rồi.
Lúc này, người khó xử nhất ở hiện trường không phải Tả Nhạc thì còn là ai.
Anh ta dựa ở cửa, bi thương mà nói: “Các người đừng đi, muốn đi cũng phải đưa theo tôi chứ!”
Lâm Thanh Diện chậm rãi đi đến bên cạnh Tả Nhạc, ánh mắt lạnh lẽo.
“Lâm…Lâm Thanh Diện, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, tôi sẽ xuống núi ngay.” Tả Nhạc nói.
“Tôi có cho anh dậy không?”
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
Hai chân Tả Nhạc chợt mềm nhũn, lại quỳ xuống.
Lâm Thanh Diện đến trước mặt đối phương, lớn tiếng chất vấn: “Nói, lần này mục đích anh đến Dược Thần Cốc là gì, còn nữa, người thiếu nữ tên Tiểu Nguyệt đó, làm sao mà anh quen biết!”
Lần này, suýt chút nữa đã doạ nát lá gan của Tả Nhạc rồi, anh ta vội vàng nói: “Lần này tôi đến Dược Thần Cốc, là sư phụ tôi sắp xếp.”
“Sư phụ anh là ai!” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Đại trưởng lão công hội Luyện kim, Thường An.” Tả Nhạc đáp.
“Thường An?”
Đám người hít ngược một hơi lạnh, Điền Uyên khẽ nhíu mày: “Thường An rất ít khi nhận đồ đệ, xem ra ông ta thật sự rất xem trọng cậu.”
“Sư phụ ông ấy lần này muốn tôi tới Dược Thần Cốc, một là vì để thăm dò thực hư của các người một chút, tiện chuẩn bị cho tỉ thí luyện đan sau này, còn về thứ hai…là….”
Nói xong, anh ta dạ dạ vâng vâng mà liếc nhìn Điền Uyên.
“Thứ hai, chính là bảo cậu giúp ông ta tìm đồ, đúng chứ.”
Điền Uyên trầm giọng nói, thấy Tả Nhạc gật đầu, liền thở dài: “Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vẫn cố chấp như vậy.”
Lâm Thanh Diện nhìn Điền Uyên chìm vào trong hồi ức, sau đó lại hỏi: “Sao anh lại quen được với Tiểu Nguyệt này, nếu như không có cô ta, tôi nghĩ, lần này ngay cả cửa của Dược Thần Cốc anh cũng không vào được nữa đúng chứ!”
“Anh nói không sai, nhưng, anh đừng có trách tôi, thật sự không phải tôi tìm cô ta đâu, là cô ta chủ động tìm đến chúng tôi, nếu không thì lần này tôi cũng sẽ không đến Dược Thần Cốc rồi.”
Tả Nhạc vội vàng nói.
“Cô ta tìm anh? Tại sao cô ta lại tìm anh? Anh tưởng anh đẹp trai lắm sao?” Lâm Thanh Diện khinh miệt mà nói.
“Là thật mà.” Trên mặt Tả Nhạc toàn là sự khổ sở: “Mấy ngày trước, một mình Tiểu Nguyệt đến công hội Luyện kim chúng tôi, cô ta đã nói ra một tin tức, mới khiến tôi lần này lên núi.”
“Tin tức gì!”
Điền Uyên hỏi.
Tả Nhạc liếc nhìn Lâm Thanh Diện, căng thẳng mà nói: “Cô…cô ta nói, anh đã giết Trần sư thúc.”
“Trần sư thúc? Ý anh, là Trần Minh Thu sao?” Lâm Thanh Diện chất vấn.
Tả Nhạc gật gật đầu: “Phải, lúc đó cô ta quả thực đã nói như vậy, hơn nữa, cô ta còn nói, sẽ hộ tống tôi đến Dược Thần Cốc, bảo đảm cho tôi bình an, chỉ cần đồng ý với cô ta, khiến cô ta có thể ở lại Dược Thần Cốc ba ngày là được.”
Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày, người phụ nữ này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Mình lúc đó kích sát Trần Minh Thu, ngoại trừ bọn người Lương Cung Nhạn Sương biết ra, thì không có ai khác biết.
“Vậy, bây giờ anh còn cảm thấy, cô ta có thể bảo vệ cho anh bình an nữa không?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng hỏi.
Tả Nhạc thất vọng mà lắc đầu, trong lòng nói, nếu như không phải anh đột nhiên xuất hiện thì sự tình đã làm xong từ lâu rồi.
“Lâm Thanh Diện, anh tha cho tôi đi, tôi có thể bảo đảm với anh, ngày tháng sau này công hội Luyện kim chúng tôi tuyệt đối sẽ không đến cửa kiếm chuyện nữa.”
Tả Nhạc cầu xin, anh ta biết, trong số nhiều người như vậy, chỉ có Lâm Thanh Diện chịu thả mình đi, thì mình mới thật sự là được chạy thoát.
“Muốn đi?”
Khoé miệng Lâm Thanh Diện khẽ nhướng lên, ngay lập tức, một cước chuẩn xác đá trên đầu gối đối phương.
Á!
Một tiếng kêu gào đau khổ, chân trái của Tả Nhạc trực tiếp bị gãy xương.
“Anh có thể đi rồi, quên nói với anh, trên núi có sói, anh có thể sống tiếp hay không, thì phải xem tạo hoá của anh rồi.”
Lâm Thanh Diện nói.
“Vâng, vâng.”
Tả Nhạc nhịn đau, cà nhắc đi về phía cửa.
“Về nói với sư phụ của anh, còn có người của công hội Luyện kim, Dược Thần Cốc, Lâm Thanh Diện tôi bảo vệ! Cút!”
Tả Nhạc vứt lại một ánh mắt phẫn uất, đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Đại sảnh bình tĩnh trở lại.
“Lâm Thanh Diện, vất vả cho cậu rồi.” Điền Uyên nói.
“Không sao.” Lâm Thanh Diện khẽ nói, móc viên Tiềm Hành Đan trong lồng ngực ra.
“Viên Tiềm Hành Đan này tặng cho các người.” Lâm Thanh Diện nói.
“Cái..cái này sao được chứ.” Điền Uyên vội vàng từ chối.
Đan dược cấp hoàn mỹ mang theo dược khí, giá trị không thể ước lượng được.
“Nhận đi, Điền Cốc chủ, khoảng thời gian sau này tôi sẽ ở Dược Thần Cốc làm phiền các vị, đan dược này, coi như là thù lao của tôi đi.” Lâm Thanh Diện mỉm cười nói.
Điền Uyên cũng không từ chối nữa, liền thu nhận đan dược.
Nói là làm phiền mình, trên thực tế, Điền Uyên cũng hiểu, Lâm Thanh Diện ở đây thêm một ngày, thì Dược Thần Cốc sẽ có thêm một ngày an ổn.
“Lâm Thanh Diện đại ca!”
Hầu Tử lúc này đi tới đây, đám đệ tử cũng vây tới, vây Lâm Thanh Diện ở trung tâm.
“Lâm Thanh Diện đại ca, anh thật sự là thần tượng của em, ngay cả rừng rậm Sương Mù anh cũng đi rồi.”
“Đúng đó, Lâm Thanh Diện đại ca, chỗ đó có phải thật sự có linh thú không, linh thú trông thế nào? Anh có thể nói cho tụi em nghe không?”
“Em nghe nói còn có hoa ăn thịt người cao hơn cả con người nữa, rốt cuộc có phải thật không?”
….
Đám người nói, nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt sùng bái.
“Mấy người các cậu, thật là tràn trề tinh thần, các cậu không mệt thì thôi, còn không cho Lâm Thanh Diện về nghỉ ngơi sao?”
Điền Uyên lúc này đi tới giúp Lâm Thanh Diện giải vây.
“Được rồi các vị, muốn nghe kể chuyện thì chiều mai tôi kể cho mọi người nghe, nhưng bây giờ, tôi cần các vị làm một chuyện.” Lâm Thanh Diện nói.
“Chuyện gì?” Bọn người Hầu Tử hỏi.
“Đừng quên, hai người hồi nãy chạy khỏi đây, lúc này cũng không biết có rời khỏi Dược Thần Cốc hay chưa, tôi cần các cậu làm thành một đội ba người đi tuần tra trước, nhớ, một khi phát hiện mục tiêu, ngàn vạn lần đừng hành động lỗ mãng, mà về nói cho tôi biết.” Lâm Thanh Diện nói.