TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 1719

Hứa Bích Hoài nhìn phản ứng của mấy người bọn họ, trong lòng cũng vô cùng cảm động, nhưng mà cô vẫn đứng bên phía chồng mình, sau đó cô mới nói: “Lâm Thanh Diện nói không sai, toàn bộ chuyện này đều là chuyện trong gia đình của chúng tôi, cho nên mời mọi người về cho.”

Nhưng mà bọn họ lại không nhúc nhích, cứ nhất định phải đi cùng với hai người.

Thấy ý tốt của đám đông, trong lòng của hai vợ chồng mặc dù là cảm động nhưng mà cũng càng thêm kiên định, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể liên lụy tâm trạng của mọi người.

Lúc này, Lâm Thanh Diện dứt khoát nói: “Tôi biết mọi người thật lòng muốn giúp đỡ cho chúng tôi, nhưng mà lần này hãy nghe lời tôi đi.”

Nói đến đây, sau khi nhìn thấy đám người vẫn không có phản ứng gì, anh lại tiếp tục nói tiếp: “Mặc dù là bây giờ Nặc Nặc vẫn không có tin tức gì, thậm chí còn không biết sống chết, nhưng mà tình huống hiện tại không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”

Nói xong thì Lâm Thanh Diện lại thở dài, anh cũng biết lần này Nặc Nặc lành ít dữ nhiều, nhưng mà chỉ cần có hi vọng, mình sẽ không từ bỏ.

Anh tin tưởng con gái của mình giống như là tin tưởng bản thân.

“Bây giờ sơn động đã bị sụp đổ, nhưng mà lại không phát hiện thi thể của Nặc Nặc, điều này cho thấy Nặc Nặc vẫn còn sống.”

Nói tới đây, trong mắt của Lâm Thanh Diện mang theo ánh sáng.

Mình là nòng cốt của nhóm người này, anh nhất định phải kiên trì, nếu như trong lòng mình đã từ bỏ, như vậy thì mặc kệ là đối với mình hay là đối với Hứa Bích Hoài hoặc là đối với những người bạn này mà nói, đây cũng chính là chuyện để cho người ta không thể chấp nhận.

Cho nên lúc này anh không thể tiếp tục nói thêm cái gì nữa, ngược lại là thuyết phục bọn họ thật thoải mái.

“Dưới tình huống như vậy, chỉ cần tôi với Bích Hoài kiên nhẫn tìm kiếm, một ngày tìm không thấy thì tìm một tháng, một tháng tìm không thấy thì tìm một năm.”

Lại dừng một chút, sau đó mới kiên định tiếp tục nói tiếp.

“Chỉ cần chúng tôi có kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tìm được tung tích của Nặc Nặc.”

Sau khi mấy người bọn họ nghe thấy như vậy thì lâm vào một trận trầm mặc ngắn ngủi, nhưng mà vẫn không thay đổi ý định ban đầu của mình.

“Chuyện đúng là như vậy, nhưng mà nó cũng không liên quan gì tới chuyện chúng tôi có rời khỏi chỗ này hay là không.”

Triệu Tuấn kiên trì mở miệng nói, hiển nhiên là cho dù có đối mặt với cảnh tượng như hiện tại, anh ta vẫn không có ý định từ bỏ giúp đỡ Lâm Thanh Diện.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe nói như vậy, anh lại muốn tiếp tục nói cái gì đó, Dao Trì ở bên cạnh đã đánh gãy cuộc đối thoại của bọn họ.

“Các người đừng có cãi nhau nữa, bây giờ vẫn còn chưa hiểu tình huống, cho dù các người có đi cũng không có tác dụng, không phải hả?”

Sau khi đám người nghe xong thì cũng không nhịn được mà mà tiếp tục bình luận, sau đó có chút nghi hoặc nhìn cô ta, không biết là cô ta muốn nói cái gì.

Dao Trì lại vô cùng tỉnh táo mà nói tiếp.

“Tôi biết là bây giờ mọi người đang rất lo lắng cho sự an toàn của Nặc Nặc, nhưng mà loại chuyện này cũng không thể gấp gáp được đâu, trước tiên cần phải nghe tôi nói đã.”

Nói xong thì làm lắng lại khí tức của mình, rồi sau đó mới tiếp tục nói tiếp: “Trước tiên các người cứ yên tâm đi, đừng có gấp gáp, cho tôi một chút thời gian, chờ tôi trở về hỏi thăm thêm.”

Mặc dù là Lâm Thanh Diện hiểu ý tứ hiện tại của Dao Trì, nhưng mà anh sốt ruột không chịu nổi, anh không muốn phải tiếp tục chờ đợi.

Cho nên anh lại trực tiếp mở miệng phủ nhận suy nghĩ này, sau đó anh lại tiếp tục kiên trì nói: “Tình huống hiện tại vô cùng nguy cấp, sao tôi có thể tỉnh táo yên tâm chờ đợi được đây.”

Nếu như trước đó chỉ là bởi vì không muốn phải tiếp tục chờ đợi, nhưng mà bây giờ lại là bởi vì cục diện đã trở nên hết sức phức tạp.

Hiện tại rốt cuộc là Nặc Nặc đã đi đâu không có bất cứ người nào biết, cho nên đương nhiên anh càng lo lắng cho tình hình của con gái.

Mặc dù là Dao Trì có thể hiểu tâm tư làm ba của đối phương, nhưng mà lúc này cô ta vẫn bình tĩnh tiếp tục khuyên bảo: “Tôi biết là trong lòng của mọi người vô cùng sốt ruột, nhưng mà cậu tin tưởng tôi đi, trước tiên cậu chớ vội, cho tôi một chút thời gian, thời gian một ngày, tôi nhất định có thể thăm dò tin tức, tôi đảm bảo với các người.”

Nói xong, Dao Trì lại nhìn mọi người một chút, ánh mắt dừng ở trên người của Lâm Thanh Diện.

Phải biết là nếu như cô ta muốn tìm hiểu tin tức thì nhất định phải tiếp cận lãnh địa tà phái.

Cho dù đối với Dao Trì mà nói đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng mà ban đầu lúc ở Trái Đất nếu như không phải có sự giúp đỡ của Lâm Thanh Diện, thế thì bản thân mình căn bản không có cách để trở về Thiên Giới.

Cho nên vì Lâm Thanh Diện, trong lòng của Dao Trì cũng đã đưa ra chủ ý, lần này dù sao đi nữa cho dù có hy sinh tính mạng của mình cũng được, cô ta cũng muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện của Nặc Nặc.

“Đúng lúc để tôi nói chuyện này cho ba của tôi biết, hỏi thử xem bên phía ba tôi như thế nào, có lẽ là ông ấy cũng có thể trợ giúp cho mọi người thì sao?”

Tình huống hiện tại là như thế nào vẫn còn chưa hiểu rõ cho lắm, cho nên nếu như những người này lại tùy tiện tiến lên thì sẽ có rất nhiều nguy hiểm.

Nhưng mà loại năng lượng trong cơ thể của Nặc Nặc chính là thứ mà chính phái cần có, nếu như mình trở về thông báo với ba, có lẽ là ba mình có thể cung cấp trợ giúp.

Hơn nữa tranh thủ một ngày cũng có thể tìm hiểu được chút tình huống để cục diện này càng ổn định hơn.

Đến lúc đó, cho dù bọn họ không muốn tới tà phái thì cũng có thể dễ dàng xử lý những vấn đề này hơn.

Cho nên lúc này Dao Trì mới kiên trì kêu Lâm Thanh Diện đừng xúc động, cho mình thêm một ngày.

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe nói như vậy thì cũng lâm vào trầm tư, bởi vì anh biết những gì mà cô ta nói đều đúng.

Bây giờ mình mà xúc động hành động, có lẽ đối với cục diện hiện tại mà nói cũng không có bất cứ sự trợ giúp, nói không chừng sẽ còn làm bản thân của mình vây khốn trong nguy hiểm.

Lúc nãy quả thật lo lắng cho tình huống của con gái, cho nên anh có vẻ hơi kích động, nhưng mà bây giờ nghe thấy mấy lời nói này thì anh cũng đã tỉnh táo lại.

Thế là anh dứt khoát gật đầu, anh nói: “Nếu đã như vậy, thế thì chuyện này đành làm phiền cô vậy.”

Dao Trì thấy rốt cuộc là người đàn ông này cũng đã nghe lời khuyên của mình, mới xem như thở phào một hơi, nói như thế nào đi nữa thì ít nhất cũng đã có một phần thắng.

Sau đó, cô ta cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, cô ta trực tiếp xoay người lại rời khỏi nơi này.

Trở về chuẩn bị thương lượng với ba mình một chút, xem xem rốt cuộc phải làm như thế nào.

Hứa Bích Hoài nhìn bóng lưng quay người rời khỏi của Dao Trì, trong ánh mắt cũng tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Rõ ràng mang theo một tia hi vọng, nhưng càng nhiều hơn lại là lo lắng.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy vợ mình như thế này thì đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của đối phương, thế là anh lên tiếng trấn an cô: “Em yên tâm đi, con bé Nặc Nặc vẫn luôn thông minh cơ trí, cho nên lần này chắc chắn sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện gì đâu.”

Sau khi Hứa Bích Hoài nghe thấy lời an ủi của chồng thì cũng nhẹ gật đầu, nhưng mà cũng không nói thêm cái gì.

Bởi vì hiện tại hai vợ chồng cũng biết tình huống này phức tạp và nguy hiểm đến cỡ nào.

Bây giờ mấy lời nói này của chồng cũng chỉ là đang an ủi mình, thật ra anh cũng đang gầy dựng lòng tin cho mình.

Cho nên người làm vợ là mình đây cũng không thể tiếp tục dội nước lạnh, hai người bọn họ cứ mang theo tâm lý sốt ruột chờ đợi Dao Trì mang tin tức trở về.

Mặc dù là thời gian một đêm này không dài, nhưng mà đối với hai vợ chồng mà nói nó lại vô cùng giày vò.

Trên thực tế, mọi người sẽ lao vào tuyệt địa tiến thẳng về phía trước khi không có hi vọng.

Nhưng mà một khi có hi vọng rồi thì sẽ lo được lo mất, giống như là hiện tại, bọn họ vẫn đang chờ đợi tin tức tốt.

Lại sợ lại cảm thấy thất bại, cho nên tối ngày hôm nay trôi qua vô cùng khó khăn.

Đêm đã khuya, nhưng mà cũng không có ai đi ngủ, chỉ là tối nay không có bất cứ tin tức gì cho nên hai vợ chồng cũng kiềm chế không được mà cảm thấy phiền muộn.

“Thôi bỏ đi, nếu như sáng mai còn không có bất cứ tin tức nào, trước tiên chúng ta đi tìm đi, dù sao thì trước đó cũng đã đưa ra quyết định rồi không phải hả?”

| Tải iWin