“Không trên lục địa à?” Sở Thiên bật cười, suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Hoàng kim thương lộ ở Trần Nê chiểu trạch đó là dùng Kỳ Bá Lâm phi đĩnh lén vận chuyển phải không?”
Kỳ Bá lâm phi đĩnh là sản phẩm tinh kỳ, phải dùng pháp lực của ma pháp sư mới có thể điều khiên. Do thể hình của nó cực lớn, năng lực vận chuyển cực nhiều, hiện giờ các cường quốc chỉ có vài chiếc, còn chủ yếu giao cho ma thú phi hành để vận chuyển vật tư hậu cần. Nhưng dù Kỳ Bá Lâm phi đĩnh có nhanh đi chăng nữa, nó lại có một nhược điểm trí mệnh – quá hao năng lượng. Một chiếc Kỳ Bá Lâm phi đĩnh phi hành một trăm công lý, thì đã hao toàn bộ ma lực của một vị ma đạo sư cấp 7! Điểm nghiêm trọng này hạn chế tính phổ cập của Kỳ Bá Lâm phi đĩnh, khiến một quốc không có ma đạo sư căn bổn không thể nào có thứ xa xỉ phẩm này. Thậm chí, một số quốc gia dù có mạnh cũng không dùng ma đạo sư để duy trì loại phi đĩnh này.
“A? Lão đại ngươi sao biết được vậy?” Lôi Cát không tin nhìn Sở Thiên hỏi.
“Ha ha, lão đại ta thông minh thế cơ mà, cái gì mà không đoán ra được chứ?” Sở Thiên cao ngạo đáp.
Nếu như nói vừa rồi Sở Thiên còn nghi ngờ việc Lô Địch đệ tam có tham dự việc buôn lậu hay không, thì hiện giờ gã hoàn toàn tin rồi. Kỳ Bá Lâm phi đĩnh tuy có thể hình cực lớn, nhưng mỗi chiếc cũng chỉ chở được 50 thớt chiến mã. Nếu muốn buôn lâu một số lớn ma thú, thì cần phải có ít nhất ba chiếc phi đĩnh. Nếu không có một số lượng ma đạo sư chi trì cho việc này, căn bản không thể đi được trên nghìn dặm qua Trần Nê chiểu trạch. Nếu như nói Phan Mạt Tư gia tộc mua chuộc được một lượng lớn ma đạo sư, có đánh chết thì Sở Thiên cũng không thể tin. Cần phải biết rằng toàn bộ Khải Tát đế quốc này chí có độ hai chục vị ma đạo sư là cùng!
Do đó, bên trong chuyện này phải có sự tham dự của Lô Địch đệ tam! Lộ Địch đệ tam cung cấp ma đạo sư và Kỳ Bá Lâm phi đĩnh, còn Phan Mạt Tư gia tộc phụ trách buôn lậu và rửa tiền. Quả thật đây là một tổ hợp vô cùng hoàn mỹ!
Xem ra Lô Địch đệ tam còn có quan hệ bạn hàng thương nghiệp với Phan Mạt Tư gia tộc nữa! Sở Thiên thầm nghĩ, địa vị của Phan Mạt Tư gia tộc cũng tăng lên không ít trong lòng gã.
“A a, còn liên quan đến việc đi qua Mê Vụ hồ như thế nào thì ta không biết, dù sao thì khắp trời đều là mây khói, Kỳ Bá Lâm phi đĩnh không có cách nào đi qua được!’ Sở Thiên khiếm tốn nói. Cũng không trách gã trở nên khiêm tốn như vậy, vì dù sao Lôi Cát trước mặt giờ đã có thêm một thân phận mới: Quân hỏa độc phẩm đại vương tương lai kiêm Sư phụ về Khải Tát Hắc bang!
“Ha ha, không ngờ lão đại cũng có lúc khiêm tốn như vậy.” Lôi cát tặc lưỡi than, “được, vậy ta tố cáo ngươi, chúng ta thông qua đường ngầm mà buôn lậu!”
“Đường hầm dưới đất? Không thể nào,” Sở Thiên cất giọng trảm đinh chặt sắt nói: “Mê Vụ hồ có khuôn viên tám trăm dạm, sao có thể kiến tạo địa đạo cho nổi?”
“Không có gì mà Phan Mạt Tư gia tộc không mua được!” Lôi Cát đứng lên, khinh miệt nhìn ngó Sở Thiên, rồi tự hào nói: “Đương nhiên bao quát luôn đường hầm mấy trăm dặm đó!”
“Quả nhiên là thật sao?” Sở Thiên lẫm bẫm, cho đến lúc này, gã bắt đầu có nhận thức trực quan về tài lực của kẻ giàu nhất Khải Tát này! Kiến tạo một đường hầm dài hàng trăm dặm hao phí như thế nào, chỉ cần nghĩ một cái cũng không dưới con số thiên vạn.
Lôi Cát như chìm đắm trong sự vinh quang của gia tộc, miệng không ngừng nói ra những điều khiến Sở Thiên giật phắt cả minh: “Từ khi Mã Lệ liên xuất hiện, tổ tiên của ta đã phát hiện tiềm năng thương mại cực lớn của nó, do đó đã không tiếc tiền của dùng đến 20 vạn địa tinh công tượng, phí 17 năm kiến tạo con đường buôn lậu này! Từ đó trở đi, địa phương chuyên sản xuất Mã Lệ liên – Vương quốc Khoa Tư Đặc – trở thành sân sau của nhà ta!”
E rằng 20 vạn thợ thủ công ấy bị thủ tiêu luôn rồi?! Sở Thiên cười lạnh trong lòng, nhưng miệng thì nói: “Không hổ là nhà giàu nhất Khải Tát! Công trình lớn như thế chỉ có Phan Mạt Tư gia tộc mới làm được!”
“Cái đó thì đương nhiên!” Lôi Cát tự hào nói.
Sở Thiên nheo mắt, mĩm cười, “Vậy ngươi cho ta biết làm quái gì? Không phải là kêu ta cùng đi buôn lậu chứ?” Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo[1]! Lôi Cát có thể đem bí mật của gia tộc nói cho mình biết, tất là có ý đồ gì đó!
“Ha ha, đệ quả là phục huynh, lão đại quá thông minh rồi.” Lôi Cát khôi phục lại thần thái ngang tàng bướng bĩnh như thủa nào, cười nói tiếp: “Đệ thật là có muốn kêu huynh cùng đi buôn lậu với đệ! Thế nào? Phần lễ vật này không trọng hậu sao?”
“Phụ thân của đệ đồng ý sao?” Sở Thiên vẫn còn chưa muốn tin.
“Đây là ý tứ của phụ thân đệ đó!” Đề cập đến phụ thân, Lôi Cát rõ ràng là trịnh trọng hẳn ra.
“Vậy không biết phương thức hợp tác như thế nào mới hợp cách đây?” Sở Thiên thu lại vẻ cười cợt, thực sự đi vào việc bàn thảo sinh ý.
“Dù là huynh đệ cũng nên tính cho kỹ! Lão đại có thể hùn bao nhiêu kim tệ?” Nhắc đến sinh ý, Lôi Cát lập tức biến thành một thương nhân lanh lợi, không còn tìm thấy chút dáng vẻ của một vị lãng đãng công tử nào.
Tính toán lại những lễ vật gần đây và lễ vật của Lô Địch đệ tam thưởng cho, Sở Thiên nói: “Đại khái chừng mười vạn mai kim tệ?!”
“Được! Huynh hùn với đệ mười vạn kim tệ, lợi nhuận từ con đường hoàng kim Mê Vụ hồ sẽ chia cho huynh ba phần!” Lôi Cát cất giọng chém định chặt sắt đáp.
“Chắc đệ còn có yêu cầu khác??” Sở Thiên càng nheo mắt nhỏ hơn, tuy không biết 3/10 là bao nhiêu, nhưng tuyệt đối nhiều hơn mười vạn kim tệ! Mười vạn kim tệ có thể đổi với 3 phần thu nhập từ con đường buôn lậu độc phẩm, hảo sự này khiến Sở Thiên cảnh giác hẳn lên.
“Ha ha, đương nhiên còn có điểm ngoại lệ!” Lôi Cát lộ ngay nụ cười đúng tiêu chuẩn gian thương, “Hiện giờ hai nghề Luyện kim thuật sĩ và Hắc ám luyện kim sư không còn tồn tại nữa, nên việc phụ trách kiểm tra độc phẩm trở thành chuyện của người theo nghề rất gần với hai nghề này: Tế ty!” Lôi Cát lại cười cười, “Nhưng toàn bộ tế ty của đế quốc đều quy về sự quản lý của lão đại!”
Sở Thiên suy nghĩ kỹ lại, quả thật bọn Tế ty đang phụ trách công tác y liệu và một nhiệm vụ khác – đề phòng mọi vật phẩm có thể gây hại đối với công dân!
Huyễn thú đại lục không có nghề cảnh sát như ở địa cầu, toàn bộ công tác trị an do quân đội phụ trách, ngoài ra các việc khác đều do các cơ quan chức nghiệp tương quan phụ trách, ví dụ như cứu hỏa và đề phòng hỏa hoạn đều do các ma pháp sư thủy hệ dưới trướng Ma pháp đại thần Đạt Mã Nhĩ phụ trách. Đại loại như thế, công tác kiểm tra độc phẩm ảnh hưởng đến sức khỏe nhân dân lại rơi đúng vào tay của Thủ tịch cung đình là Sở Thiên gã đây!
“Ha ha, ta hiểu rồi. Các quý tộc cao quý của Phan Mạt Tư sao có thể buôn lậu Mã Lệ Liên được chứ?” Dứt lời, Sở Thiên đứng lên, đại nghĩa lẫm nhiên bổ sung thêm một câu: “ở trong Khải Tát này, bất kỳ thế lực nào dám buôn lậu độc phẩm đều bị trừng phạt nghiệm khắc!”
Sở Thiên chụm đầu vào một chỗ với Lôi Cát, cười gian đối mắt, hạ giọng hỏi: “Ngoài Phan Mạt Tư còn ai?”
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng lại bị Tiểu Bạch nghe được, “Ô Ô!” Tiểu Bạch bực mình nhìn hai người, nhanh chóng dùng tiếng sủa vô cùng có “trọng lực” rủa xả hai cái gã gian thương gian ác không lý gì đến mạng người!
Thấy Tiểu Bạch bực mình, Sở Thiên liền an ủi: “Đừng có giận! Lão đại ta kiếm tiền toàn là vì ngươi không chẳng thấy sao!?” Dứt lời, làm vẻ mặt sầu khổ u oán nói: “Lão đại của ngươi cùng mạc rồi thấy không! Rượu Phục Tư Đặc cao quý như thế, không có tiền làm sao mua cung phụng cho ngươi được?”
Nghe đến ba chữ “Phục Tư đặc”, Tiểu Bạch lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy vẻ không tình nguyện.
Sở Thiên tiếp tục dụ dỗ: “Chờ khi chúng ta có tiền, ta sẽ mua cho ngươi hai cái xưởng Phục Tư đặc! Một cái uống khi khát, một cái để uống chơi!”
“Ô ... Ô....” Mắt Tiểu Bạch sáng rực lên, một chút nước bọt đặc quánh nhễu xuống dưới miệng.
Khoan khoái kêu lên hai tiếng, Tiểu Bạch đột nhiên gậm lấy tay Sở Thiên, ánh mắt hung ngoan đưa chân trước ra, quắp quắp 2 cái – ý bào là: Hai cái xưởng rượu! Thiếu một cái là ông không xong với tui đâu!
Vuốt ve Tiểu Bạch đã yên tĩnh lại ở trong lòng, Sở Thiên khôi phục nụ cười gian thương, ngẩng đầu hỏi Lôi Cát: ‘Được rồi, ba phần thu nhập đó cụ thể bao nhiêu?”
“Ha, cũng không nhiều lắm,” Lôi Cát cười cười đáp: “một năm kiếm chừng tám chín trăm vạn kim tệ?!”
Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Tám chính trăm vạn? Chỉ sợ tên nhân tài Lôi Cát này mới có thể xài hết! Chỉ có hai từ đó mới có thể hình dung.
Tiễn Lôi Cát về, Sở Thiên đối mắt với Tiểu Bạch, cùng nhau nở nụ cười gian giảo.
Mặt thì cười, nhưng ánh mắt Sở Thiên thì nheo lại, tính toán trong lòng: “Lô Địch đệ tam chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết sự tình, cần gì phải dùng nghìn vạn kim tệ đi mua chuộc mình chứ?
[1] Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Tư dưng mà đối tốt với mình, không gian dối thì cũng có lòng thủ lợi. Ý nói một người không có lý do gì hết mà tự nhiên đối đãi tốt với mình, thì dù người đó không phải là kẻ xấu đi chăng nữa, thì cũng đang có lòng không tốt, ví như ông chồng bình thường cù lần chẳng nịnh vợ, giờ tự nhiên giúp này giúp kia, khen vợ đẹp, mua quà tặng vợ, lãng mạn tình tứ... thì ắt là đang làm chuyện gì đó thẹn với lòng, chẳng hạn như lập phòng nhì bên ngoài vậy, giờ muốn về khỏa lấp, chẳng nên tin.