“Phất Lạp Địch Nặc, mấy người này có thích hợp để trở thành quản gia hay không?” Sắt Lâm Na nhăn mặt nhíu mày, chỉ những thú nhân vai u thịt bắp đầy sức lực nhưng ánh mắt ngu ngốc, khẽ hỏi Sở Thiên.
Hai người đang ở chợ nô lệ của Bối Thành để lựa chọn quản gia, nhưng thực tế thì cũng đang gặp phiền phức. Toàn bộ cái chợ chiếm cả một khu đất rộng như thế, mà chỉ chứa đầy các ***g sắt, gông cùm. Bên trong ấy la liệt nô lệ bị nhốt, bị trói giống như súc vật vậy: nào là thú nhân mạnh mẽ, địa tinh[1] dơ dáy, người lùn đôn hậu, thậm chí còn có những tinh linh mỹ nữ khiến Sở Thiên nhìn đến mắt hoa thần váng. Tuy nhiên, trong số đó không hề nhìn thấy một ai xứng với hình dạng của một quản gia. Không những không tìm được người hợp cách, trang phục và khí độ tôn quý của hai người còn khiến những người mua bán quanh đó dồn mắt ngắm nhìn.
“Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Ta nghĩ bọn chúng chỉ thích hợp làm vệ sĩ.” Sở Thiên nhún vai hết cách, than dài: “Nếu để chúng làm quản gia, chắc không còn ai dám đến hầu tước phủ của ta nữa.”
Sắc Lâm Na khẽ cười đáp: “Cũng phải công nhận rằng bộc nhân của huynh hạ thủ hơi bị nặng đấy, Đạt Mã Nhĩ đại nhân hiện giờ còn không dám gặp ai nữa kìa!”
“Hắc hắc!” Sở Thiên không nhịn được bật cười, áp sát người vào Sắt Lâm Na, cười hì hì nói: “Không có ‘nữ chủ nhân’ quản lý, bọn chúng loạn nháo loạn nhào lên là lẽ dĩ nhiên rồi!”
Sắt Lâm Na khẽ đẩy Sở Thiên ra, mặt ửng hồng bảo: “An Đông Ni điện hạ sao có thể dạy huynh mồm mép lém lỉnh thế được!”
Dáng vẻ giận yêu của ái nhân khiến Sở Thiên sướng rơn trong lòng, vừa định tiếp tục ba hoa, thì bị một giọng nói đáng chết cắt ngang: “U? Lão đại và đại tẩu sao lại đến chỗ này thế?”
Thuận mắt nhìn về chỗ phát ra tiếng nói, phát hiện ra đó chính là tên khốn Lôi Cát. Từ khi Sở Thiên và Phan Mạt Tư liên thủ buôn lậu độc phẩm, hai người vốn thân lại càng thân, ngay cả Tiểu Bạch cũng nhìn Lôi Cát với ánh mắt thân thiết hơn nhiều.
Vốn vẫn còn có chút bực mình về chuyện Lôi Cát phá hỏng thế giới thần tiên của hai người, nhưng nghe kiểu xưng hô của hắn, Sở Thiên lập tức đổi sang dáng vẻ tươi cười và thân thiết: “Sao hai người chúng ta không thể đến được chỗ này chứ?” Dứt lời, gã lén nhìn Sắt Lâm Na: Không hề bực mình!
Thầm giương ngón tay cái lên ra dấu cùng một bè, Sở Thiên và Lôi Cát trao nhau cái mắt nhìn “đi guốc trong bụng”, cùng len lén cười gian. Xem ra hai người chẳng những hợp tác rất tốt về mặt sinh ý, mà còn thập phần ăn ý về mặt cưa cẩm!
“Phất Lạp Địch Nặc cần một vị quản gia.” Sắt Lâm Na công chúa trả lời thế Sở Thiên, sau đó có chút bực mình nhún vai cười cười: “Mấy cái tên bộc nhân của huynh ấy quả thật là hết biết!”
“Ha ha, đệ đã sớm được nghe rồi!” Lôi Cát lập tức cười trên nỗi đau của ngườ khác. Từ khi bị phụ thân tiêm nhiễm ý thức thương nghiệp, lại thừa kế trong người quan điểm “hòa khí sinh tài”, bất luận là đi đâu, gặp ai, Lôi Cát đều lấy vàng bạc dẫn đường. Do đó, bọn bộc nhân của Sở Thiên sau khi thu được đủ thứ “chuyện hay”, vẫn còn chưa “chiếu cố đặc biệt” đến Lôi Cát.
“Nhưng sao hai người lại đến khu chợ nô lệ để tìm quản gia? Chỗ này toàn bán bọn chuyên lao động khổ sai và nữ nô cấp thấp!” Vừa dứt lời, Lôi Cát đột nhiên hiểu ra: “À, ta biết rồi, hai người một là hầu tước, một là công chúa, đương nhiên không rành mấy chuyện mua bán nô lệ nhỏ nhít này!”
Thì ra, thị trường nô lệ ở Bối Thành án chiếu theo chất lượng mà phân thành ba khu vực sơ, trung, và cao cấp. Quản gia đại biểu cho phẩm cấp và địa vị của chủ nhân, thuộc dạng bộc nhân cao cấp, đương nhiên chỉ ở khu cao cấp mới có. Sở Thiên và Sắt Lâm Nam vốn không thông chuyện này, nên hồ đồ đi đến khu vực cấp thấp.
Nghe Lôi Cát giải thích, Sở Thiên nghi hoặc nhìn hắn: “Vậy ngươi sao chạy đến khu vực thấp hèn này?”
Không đợi Lôi Cát hồi đáp, Sắt Lâm Na đã tiếp lời: “Nơi này cũng là chỗ làm ăn của gia tộc ngươi à??”
“Hắc hác, đại tẩu thật là thông minh, vừa đoán là đã trúng ngay,” Tác phong bình dân của Sắt Lâm Na khiến Lôi Cát không hề úy kỵ gì, “vừa may gia tộc ta vừa có một tên nô lệ cao cấp, theo đệ đi coi xem, nếu phù hợp thì tặng miễn phí cho hai người luôn!”
Sắt Lâm Na vừa định từ chối, thì bị Sở Thiên nắm lấy tay kéo lại, cười cười nói: “Nếu như đó là tâm ý của Lôi Cát, chúng ta nên nhận thôi?!” Một năm thu hết tám chính trăm vạn lạng vàng, một tên bộc nhân miễn phí này có đáng gì mà khiến Sở Thiên từ chối chứ?
Sắt Lâm Na cười nhẹ lắc đầu, nhưng không hề rút tay lại, cười ngọt ngào nói với Sở Thiên: “Vậy được, theo lời huynh vậy!”
“Ha ha, vậy chúng ta đi thôi!” Cử động thân mật như ở chỗ không người của hai người khiến Lôi Cát có chút tật đố, sao đệ nhất mỹ nhân ôn nhu của đế đô lại hoan hỉ tên khốn Sở Thiên này vậy nhỉ?
Dưới sự dẫn đường của Lôi Cát, mấy người đi xuyên qua thị trường cấp thấp tạp loạn, đi đến một trang viên hào hoa.
“Quả nhiên không hổ là khu vực cao cấp!” Sở Thiên không tin nhìn kiến trúc trước mặt, cảm thán thốt. Một bải cỏ xanh mượt kéo dài, bao phủ hơn mười tòa biệt thự đường hoàng phú lệ, kiến trúc và trang sức không hề thua kém phụ đệ của bất kỳ quý tộc nào trong đế quốc. Nếu không biết trước, chỉ sợ không ai nghĩ nơi này chính là chợ nô lệ, và dù cho có đi lạc vào, cũng nghĩ đó là chỗ trú ngụ của phú hào!
Lôi Cát dẫn hai người đi vào biệt thực lớn nhất trong khi. Vừa bước vào cửa, một hàng bộc nhân đã tiến lên cúi chào, lễ phục toàn một màu đen, vóc dáng không sai biệt là mấy. Bọn bộc nhân xấp thành một hàng trước mặt Lôi Cát, sau đó nghiêm chỉnh cúi người hành lễ: “Hoan nghênh thiếu gia!”
Lôi Cát hờ hững khoát tay, lại chỉ Sở Thiên và Sắt Lâm Na bảo: “Tham kiến công chúa và Phất Lạp Địch Nặc hầu tước đi!”
“Hoan nghênh công chúa điện hạ! Hoan nghênh hầu tước đại nhân!” Động tác và thanh âm cùng hòa vào một lượt, nhìn từ một phía có thể tưởng đấy chỉ phát ra từ một người!
Thấy bộc nhân của Phan Mạt Tư gia tộc, lại nghĩ đến người của mình, Sở Thiên thẹn không biết chỗ nào trốn. Bộc nhân đã thông qua huấn luyện và bọn “đế quốc sát thủ” của mình quả là một trời một vực! Điều này khiến cho nguyện vọng tìm kiếm một quản gia tốt của Sở Thiên càng vững chắc hơn.
“Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Mấy bộc nhân này ngươi sao mà huấn luyện được vậy?” Sở Thiên vỗ vỗ vai Lôi Cát, hâm mộ hỏi.
“Ta không biết!” Lôi Cát nhún vai dang ngửa tay, ý nói là mình không có năng lực đó, “ta trước giờ không quản đến chuyện huấn luyện bộc nhân, cái này đều do quản gia phụ trách hết.”
Sở Thiên chỉ còn biết gật gật đầu, than với Sắt Lâm Na: “Biết bao giờ nhà chúng ta có thể có được bọn bộc nhân như vậy à?”
Sắt Lâm Na nhân Lôi Cát không chú ý, lườm Sở Thiên một cái, sau đó chuyển người hỏi Lôi Cát: “Cho bọn bộc nhân lui hết đi, ta muốn xem trước bọn nô lệ của ngươi ở nơi này.”
“Được, không thành vấn đề! Theo đệ lên lầu!” Lôi Cát dứt lời liền dẫn hai người lên lầu, bọn bộc nhân từ động thối lui.
Tiến vào một phòng làm việc được bày trí vô cùng hoa lệ, mời hai người ngồi trên ghế bọc da thú mềm mại, Lôi Cát đi đến một cái tủ bọc da đối diện tùy tiện lấy ra một sấp hồ sơ dày.
“Đợt này chất lượng *** không tồi, hai người chọn một tên đi!” Phân chồng hồ sơ thành hai phần, chia ra đưa cho Sở Thiên và Sắt Lâm Na, Lôi Cát ngồi cạnh hai người giới thiệu.
Hồ sơ được dùng giấy để làm ma pháp quyển trục mà viết thành, trên đó không những mô tả đầy đủ thân thế của bộc nhân, mà còn có hình ảnh tả bằng ma pháp của họ, khiến cho người ta có thể có một hình dung rất chân thực về dung mạo và thể hình. “Hắc Hắc! Lão đại, tên này không tệ nghe!” Lôi Cát nháy mắt nhướn mày chỉ vào một hồ sơ trong số đó.
Nhìn ra đó là hồ sơ của một mỹ nữ tóc vàng tứ thái phong nhã, Sở Thiên trừng mắt nhìn Lôi Cát, hạ giọng gằn từng tiếng: “Tiểu tử ngươi muốn hại chết ta phải không?”
Dường như không nhìn thấy biểu tình của Sở Thiên, Lôi Cát còn giới thiệu tiếp: “người này không tệ đâu nhe, không những năng lực xuất chúng, mà còn có gương mặt như vầy, thân hình như vầy??”
“Khái!” Sắt Lâm Na ngồi cạnh Sở Thiên đột nhiên ho nhẹ một tiếng, có chút bất mãn nhìn Lôi Cát, sau đó chỉ một hồ sơ khác, hỏi Sở Thiên: “Vậy chọn người này được không?”
“Ba Bát tát? Lạy sinh mệnh nữ thần!” Sở Thiên ngây người nhìn hồ sơ đó, cảm thán nói: “Sáng thế thần khi sáng tạo ra y nhất định quên cái gì đó!” Hình dạng của vị quản gia này khiến Sở Thiên thầm rủa Lôi Cát: nếu như tiểu tử ngươi không tiến cử mỹ nữ quản gia đó, Sắt Lâm Na nhất định không tìm cho ta cái tên ma lem này!