Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Tơ của con nhện chết tiệt này chắc quá! Từ phần hông trở xuống của Sở Thiên toàn bộ đã bị trói chặt bởi tơ nhện, nếu từ xa nhìn lại, giống như một cái kén lớn mọc ra từ đầu và hai tay.
May mà hai tay còn có thể hoạt động! Trong lúc nguy hiểm, Sở Thiên giãy dụa huy động Nộ Hỏa Đức Khổ Lạp, phóng thẳng vào tơ nhện trên thân nó, trong nháy mắt, ngọn lửa pháp thuật đã thiêu cháy một phần tơ nhện, nhưng đáng tiếc là lại không thể thiếu đứt hết đống tơ nhện dày đặc này!
“Ngọn lửa trên Nộ hỏa của Đức Khố Lạp chỉ là ngọn lửa cấp sáu! Ban Địch Tư là ma thú cấp bảy!” Thấy hành động của Sở Thiên, Đạt Mã Nhĩ từ phía xa hét lên, “Mau dùng ma pháp công kích từ cấp bảy trở lên!”
Đúng như Đạt Mã Nhĩ nói, Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp do lâu năm không được hấp thụ tinh lực sống, đã mất đi uy lực kinh người năm xưa. Hiện nay nó chỉ là ngọn lửa đốt được những pháp thuật từ cấp sáu trở xuống, nhưng tơ của Ban Địch Tư lại là công kích vật lý cấp bảy, dùng cấp sáu đấu lại cấp bảy? E rằng chỉ có nữ thần Sinh Mệnh mới phù hộ được cho Sở Thiên thôi mà thôi!
Nhưng khi kinh hoàng lúc đầu qua đi, Sở Thiên trấn tĩnh lại, một mặt vẫn dùng Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp dò thử uy lực của tơ nhện, một mặt thầm nghĩ: Lão tử chắc phải lừa bắt mấy con ma thú cao cấp mới được!
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sự quang vinh của quy tắc quyết đấu không được phép vi phạm!” Sở Thiên không đếm xỉa đến lời khuyên của Đạt Mã Nhĩ hét lớn. Tuy không biết dùng ma pháp côgn kích, nhưng thiếu gia ta cũng phải tìm một lý do đường hoàng mà không dùng. Dù gì cũng còn một quyển trục phòng ngự cấp chín, dựa vào con ma thú cấp bảy này vẫn chưa thể lấy nổi mạng ta!
Cái cớ của Sở Thiên đã có tác dụng, lời khuyên của Đạt Mã Nhĩ tuy không được tiếp nhận, nhưng nhìn thấy Sở Thiên đang giãy dụa trong nguy hiểm, lão nắm chặt song quyền, tự mình lẩm bẩm: “Đây mới là một dũng sĩ chân chính…” Còn người xem xung quanh thì hoan hô như sấm dậy: “Dũng sĩ! Dũng sĩ!....”
Người dân ở đế quốc Khải Tát từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bằng tinh thần dũng cảm không sợ gian nguy, giống Sở Thiên giờ đây khi đứng trước bờ sinh tử, còn có thể ung dung kiên trì giữ quy tắc, hành động này của hầu tước Phất Lạp Địch Nặc đã giành được sự tôn trọng của đông đảo quần chúng.
“Ban Địch Tư! Giết hắn!” An Đức Sâm đang nằm sõng soài trên sàn đầu nghe thấy dân chúng tung hô thì động nộ, cưỡng lại ảnh hưởng của pháp thuật, ra lệnh cho ma thú!
“Thu hồi lại lệnh!” Đạt Mã Nhĩ nghe thấy An Đức Sâm ra lệnh, vội hét lớn: “Quy tắc quyết đấu không cho phép giết đối thủ, ngươi còn có danh dự của một kỵ sĩ không!”
Đạt Mã Nhĩ đã nói chậm một bước, Ban Địch Tư nghe được lệnh chủ nhân, sắc mặt bỗng đanh lại, sau đó lại mở rộng miệng phun ra hàng loạt sợi ngân tuyến dài.
Sức mạnh lớn hơn nhiều lần so với lần đầu tiên, trong chớp mắt đã bọc kín cả người Sở Thiên! Ngay cả Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp cũng bị trói chặt, Sở Thiên vẫn bị nhốt kín ở giữa đống tơ nhện. Khụ khụ ~~ một cơn ngạt thở ập đến khiến Sở Thiên choáng váng, lúc sực tỉnh thì đã phát hiện một chuyện khiếp đảm, bản thân mình không thể cử động!
Lúc này Sở Thiên thật sự lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ bản thân sẽ thật sự chết dưới tay của Ban Địch Tư! Nghĩ đến đây, Sở Thiên vội gọi không gian giới chỉ đã tương thông với mình --- muốn giải phóng quyển phòng ngự ma pháp cấp chín!
Nhưng đúng lúc Sở Thiên gọi, tình hình lại có biến chuyển.
Thì ra là Đạt Mã Nhĩ cuối cùng đã không nhịn được, An Đức Tư có ý muốn giết người, phá hoại quy tắc quyết đấu, đây là một sự sỉ nhục lớn nhất với kẻ làm trọng tài như Đạt Mã Nhĩ, huống hồ hầu tước Phất Lạp Địch Nặc đang nguy khốn kia lại là chủ nợ của lão!
“Hừ! Nếu ngươi đã phá bỏ quy tắc, vậy đừng trách ta phải ra tay!” Cùng lúc nói, bộ dạng của Đạt Mã Nhĩ trở nên nghiêm nghị dị thường, mái tóc bạc tung bay phần phật, pháp bào hồng sắc trên người cũng căng phồng lên, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong tay đạo sư pháp thuật đã xuất hiện một pháp trượng màu đỏ lấp lánh trong suốt! Vung mạnh về phía Ban Địch Tư, Đạt Mã Nhĩ lẩm nhẩm niệm: “Mưa thiên thạch!”
Ngay lúc Đạt Mã Nhĩ vung pháp trượng, trên bầu trời xuất hiện một đám mây màu hồng sẫm thần bí, khi mà mọi người còn chưa kịp chú ý tới nó, hàng loạt đá thiên thạch lửa rực rỡ đã rơi xuống đấu trường!
Trận mưa thiên thạch phủ kín bầu trời rơi xuống từ đám mây hồng tưởng như loạn xạ, nhưng khi lao đến trước thân Ban Địch Tư, những viên đá thiên thạch tự động ép vào nhau tạo thành một trường thương lửa thon dài rồi đâm mạnh vào Ban Địch Tư!
“Rít~~~” Ban Địch Tư phát ra một tiếng kêu thảm thiết, uy lực của thương lửa không những đã thiêu cháy tơ nhện đang tấn công Sở Thiên, Ban Địch Tư cũng bị cháy rách phần da, khuôn mặt kiều diễm cũng có nhiều vết cháy xém đen sì!
Một loạt các hành động của Đạt Mã Nhĩ đã chứng tỏ sức mạnh kinh người của lão, với pháp thuật cấp tám bình thường nhất -- mưa thiên thạch dưới tay của Đạt Mã Nhĩ, uy lực đã tăng lên cả trăm lần, uy lực phát ra càng mạnh mẽ khôn kể khiến một ma thú cấp bảy như Ban Địch Tư không có cách nào chống đỡ!
“Đại ma đạo sư tiên sinh! Ta cũng chỉ làm theo lệnh chủ nhân mà thôi!” Ban Địch Tư bỗng cất một tiếng nói ngọt ngào, sau đó há miệng hút lại những sợi tơ đang quấn lấy Sở Thiên, “Bây giờ ta từ bỏ mệnh lệnh của chủ nhân, ngài có thể tha cho ta không?”
“Theo quy tắc quyết đấu, mạng của ngươi do hầu tước Phất Lạp Địch Nặc quyết định!” Đạt Mã Nhĩ lạnh lùng buông một câu khô khốc, pháp bào cùng mái tóc trở lại bình thường. Sau đó Đạt Mã Nhĩ hướng sang Sở Thiên trong sự tung hô của dân chúng, “Phần còn lại giao cho ngài vậy!”
Nghe thấy lời của Ban Địch Tư, Sở Thiên vừa thoát khỏi nguy hiểm bỗng sững người, nhưng ngay lập tức hiểu ra, ma thú cấp bảy có thể nói được. Nhìn thấy uy phong của Đạt Mã Nhĩ, Sở Thiên tặc lưỡi ngưỡng mộ, lúc này lão đâu còn chút dáng vẻ là một đại thần ma pháp trung hậu thực thà nữa chứ?
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nếu như ngươi chỉ phụng mệnh hành sự, vậy thì ta không truy cứu nữa!” Sở Thiên xua tay, sau đó Ban Địch Tư mang theo thương tích đầy mình bò về hắc động lúc nãy.
“Hừ hừ!” Sở Thiên cay độc cười, nói với Đạt Mã Nhĩ: “Bây giờ, có phải An Đức Sâm để ta xử trí không?” Sau khi nhận được một câu trả lời vừa ý, Sở Thiên nheo mắt lại, thâm độc cười, chậm rãi đi về phía An Đức Sâm.
Chưa từng thấy bộ dạng này của Sở Thiên, Đạt Mã Nhĩ nhìn Sở Thiên, bất giác cảm thấy một cơn lạnh sống lưng, rồi tự mình lẩm bẩm, sau này tuyệt đối không được đắc tội với hầu tước Phất Lạp Địch Nặc! Không thể trách Đạt Mã Nhĩ, vì dù sao thì Sở Thiên vẫn còn có một mỹ danh Thú Y đồ tể!
“Sao lại có thể như vậy?” Ban Địch Tư đi rồi, An Đức Sâm liền ngây ra, nhìn Sở Thiên đang cầm Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp đến gần, vội nói: “Không…Không được giết ta, phụ thân ta là hữu tướng!’
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu!” Giọng điệu tuy bình tĩnh nhưng giờ đây trong lòng Sở Thiên đang phừng phừng lửa giận. Chưa từng có kẻ nào đẩy Sở Thiên vào cảnh sống chết như vừa rồi, dưới sự uy hiếp đến tính mạng, bản tính đồ tể của Sở Thiên hoàn toàn bị bộc phát ra, “Chỉ có điều, ta muốn lưu lại một ít ký hiệu trên người ngươi thôi!”
Tuy Sở Thiên bây giờ mặt vẫn mỉm cười, nhưng An Đức Sâm tuyệt không tin rằng đây chỉ là “một chút ký hiệu”.
An Đức Sâm không tin, Sở Thiên cũng không thể tin, nhẹ nhàng nâng Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp lên cao, Sở Thiên từ từ hạ đao xuống người An Đức Sâm
“Dừng tay!” Theo giọng nói gấp gáp đó, một đạo kiếm ngũ sắc bổ về phía Sở Thiên……