“Hi hi! Ông chủ thật biết đùa, tiểu thư ta đây từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe nói đến cái chiều không gian khác ấy!” xem ra AK47 còn kinh ngạc hơn cả Sở Thiên.
“Thế lần trước An Đức Sâm gọi ngươi từ đâu ra?” Sở Thiên loạn rồi, dù có thông minh hơn đi nữa thì cũng không ngờ được điều AK47 sắp nói.
“Thì từ nhà ta chứ đâu!” AK47 nói với vẻ cứ như điều ấy là đương nhiên phải vậy, thậm chí còn hơi ngại ngùng, “Người ta lại đang tắm, tự nhiên lại bị cái tên chết tiệt An Đức Sâm ấy gọi ra!”
“Nhà ư?” Sở Thiên thật sự trở nên hồ đồ rồi, ma thú cũng có nhà sao?
“Đúng thế, là nhà ta!” AK47 cười ngọt ngào, “Có điều chỗ này của ông chủ hơn đứt chỗ rách nát của ta, tiền cũng có nhiều nữa…”
“Chờ đã!” Sở Thiên đột nhiên phát hiện ra một vấn đề trước nay không để ý đến, ma thú cần tiền làm cái gì? “Tiền ta cho ngươi dùng vào việc gì?”
“Nữ nhân cần tiền thì đương nhiên là mua quần áo, đồ trang sức rồi!” AK47 nhìn Sở Thiên một cách lạ lùng, phát hiện ông chủ vốn rất thông minh sao hôm nay lại ngốc nghếch đến thế này?! “Ừm, là những thứ này đây.” Nói rồi, như làm ảo thuật, AK47 lấy ra từ trong không trung một dải lụa rồi khoác lên người.
“Thúc thúc à, tiền mà thúc cho, ta dùng để mua đồ chơi.” Hãn Mã ngây thơ cười với Sở Thiên rồi dùng cái mũi dài quét một đường, “Ùm!” một tiếng, một quả bóng da cao hơn cả Sở Thiên từ trên trời rơi xuống. Hãn Mã dùng mũi quấn lấy của bóng rồi tung lên chơi.
Sở Thiên đã bị sự khác biệt giữa tưởng tượng và thực tế hạ gục triệt để. Ma thú cấp chín có thể biến thành hình dạng con người cần tiền để mua quần áo, đồ chơi còn có thể hiểu. Nhưng dưới cấp chín thì sao….
“Ông chủ, An Đông Ni tiên sinh không nói cho ông chủ biết điều này sao? Ba Bác Tát tiến đến, “giống như con người, ma thú cấp cao cũng có thế giới riêng của mình chứ!”
Sau đó, nhờ vào kiến thức của Ba Bác Tát và vài vị ma thú, cuối cùng Sở Thiên cũng hiểu tại sao lịch sử Huyễn Thú đại lục hiện nay lại được gọi là thời đại Ma thú.
Căn cứ vào sức mạnh ma thú được chia thành mười cấp, trong đó từ cấp bốn trở lên là có trí thông minhh, còn ma thú cấp bảy trở lên không những nói được tiếng người mà còn có trí thông minh không những không kém thậm chí còn vượt xa con người. Thật ra, ma thú cấp cao không thể gọi là ma thú nữa vì chúng đã trở thành một chủng tộc có trí tuệ thực sự!
Là một chủng tộc có trí tuệ, đương nhiên ma thú cấp cao sẽ có các hành vi giống như con người, đồng thời cũng có những quy tắc của mình. Ví dụ như ma thú cấp thấp bắt buộc phải tôn trọng ma thú cấp cao!
Có điều, trí tuệ của ma thú cấp cao chủ yếu là dùng để nâng cao sức mạnh. Tuy sức mạnh của chúng rất lớn nhưng lại không thể sản xuất ra những đồ sa sỉ. Cũng giống như AK47, ma thú cấp cao biết rằng đồ sa sỉ phẩm của con người là đồ tốt, nên chúng cũng muốn có.
Ma thú có trí tuệ và sức mạnh vô cùng lớn đã xuất hiện trên Huyễn Thú đại lục này hàng nghìn năm nay, đồng thời cũng bắt đầu sự tranh giành cướp đoạt với loài người và các chủng tộc có trí tuệ khác. Nhưng đáng tiếc, chúng lại không phải là đối thủ của con người. Dưới sự tấn công có tổ chức của con người, phần lớn ma thú cấp cao đã chịu khuất phục và lui về thâm sơn cùng cốc nơi con người ít khi đặt chân đến. Tuy nhiên nhu cầu với sa sỉ phẩm của chúng không hề giảm bớt. Thế là, giữa ma thú cấp cao và các loài có trí thông minh khác xuất hiện một mối quan hề kỳ lạ: Ma thú làm việc cho con người, giúp con người giành thắng lợi trong các cuộc chiến đấu, còn con người thì đưa tiền và những sa sỉ phẩm. Đấy chính là bản khế ước mà AK47 đã từng ký kết.
Có tiền rồi, ma thú tự nhiên sẽ có chỗ để tiêu, cho nên trên đại lục đã xuất hiện hàng loạt các thương nhân chuyên buôn bán với ma thú. Mà người đầu tiên nghĩ đến việc buôn bán với ma thú này là Khai quốc quân vương của vương quốc thương nghiệp Tư Khoa Đặc! Nhưng quần áo và trang sức của AK47, đồ chơi của Hãn Mã lại đều mua ở A Cổ Lạp Sơn. Ở đó do sự tồn tại của Long tộc nên sớm đã trở thành thị trường kinh tế phát triển, chỉ là Sở Thiên không biết mà thôi.
Trải qua hàng nghìn năm, mối quan hệ giữa con người và ma thú ngày càng trở nên phức tạp. Giống như gia tộc Phan Mạt Tư, họ buôn lậu ma thú, nhưng còn nguồn gốc của ma thú là ở đâu? Đáp án là một bộ phận là do con người thuần hóa, còn đa số là do những con ma thú cao cấp buôn bán kiếm lợi.
Trước nay Sở Thiên vẫn hiểu sai về ma thú trên Huyễn Thú đại lục này, đó là hắn luôn coi ma thú là động vật cấp dưới con người! Nhưng trên thực tế, ma thú cao cấp là một loài có trí thông minh ngang bằng với con người! Chúng có gia đình, bạn bè, thậm chí giống như Cự long ở A Cổ Lạp Sơn, chúng có cả vương quốc của mình.
AK47 vốn sống ở gần Mê Vụ hồ, sau đó tuy đã ký khế ước với An Đức Sâm, trở thành ma thú của hắn nhưng thường ngày vẫn về nhà ở, đợi đến khi An Đức Sâm gọi thì mới đi qua con đường không gian ma pháp trong tờ khế ước để đến chỗ An Đức Sâm.
“Thì ra lần đó là đường không gian ma pháp! Không phải chiều không gian khác!” Sở Thiên trước nay không biết xấu hổ lần đầu tiên đỏ mặt, “Nói như vậy thì nếu không ký khế ước thì không thể gọi đến bằng con đường ma pháp rồi?”
“Đúng thế ông chủ!” Ba Bác Tát làm trọn chức trách của một cố vấn pháp thuật, “Có điều, gọi qua đường ấy thì sẽ gây tổn thương không nhỏ cho ma thú! Vì thế trên đại lúc rất ít người dùng cách này. Tốt nhất thì ông chủ cũng không nên dùng!”
“Đúng thế, mỗi lần đi qua đó, lão nương ta suýt chút thì tuột mất lớp da đó!” AK47 giận dữ nói, rõ ràng đó là một nỗi lo dai dẳng.
“Vậy được, sau này ta cũng không dùng nữa!” Sở Thiên tiện thể lấy khế ước của AK47 từ trong nhẫn ra, rồi đưa cho mỹ nữ nhện “Cái này ngươi giữ đi!”
“Hi hi! Cảm ơn ông chủ!” AK47 bỗng dùng hai chân nhấc bổng Sở Thiên lên rồi hôn một cái rõ kêu lên mặt Sở Thiên, “Hi hi, lão nương hạnh phúc quá, có một ông chủ tốt thế này cơ mà!”
Sở Thiên trả khế ước cho AK47 không phải do xúc động nhất thời. Sở Thiên - người đến từ xã hội hiện đại vốn không tin vào việc chỉ dựa vào một tờ khế ước mà ràng buộc được một con ma thú cao cấp. Hồi đó, khi quyết đấu với An Đức Sâm, AK47 đã bị Đạt Mã Nhĩ uy hiếp bỏ cả chủ nhân mà tháo chạy. Điều đó cho thấy, tác dụng của khế ước không lớn như người ta tưởng! Do đó Sở Thiên chỉ tin vào một thứ, lợi ích! Chỉ có lợi ích gắn liền với chính mình mới có thể ràng buộc được ma thú cấp cao!
“Thế bây giờ Boeing 747 phải làm thế nào?” Tuy đã hiểu được chuyện của ma thú nhưng vấn đề đất đai thiếu thốn vẫn chưa được giải quyết, nên sau khi thoát khỏi nụ hôn thân thiết của AK47, Sở Thiên nhăn nhó hỏi mọi người, “Không thể nào cứ phải bay mãi như thế chứ?!”
“Ông chủ! Ngài có thể cứ để cô ấy ở bên ngoài thành trước” trầm lặng nãy giờ, NMD bỗng nhiên lên tiếng, thân hình vài chục mét uốn lượn trên không, một cái đầu rồng to lớn thò ra trước mặt Sở Thiên, “Rồi mua cho cô ấy một viên đá liên lạc, nếu có chuyện gì, với tốc độ của mình, Boeing 747 sẽ nhanh chóng có mặt bên ông chủ thôi!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! NMD ngươi thật là thông minh!” thực ra thì cách này Sở Thiên cũng vừa mới nghĩ đến, có điều cũng có lúc nên để thuộc hạ biểu hiện chút chứ! Vỗ nhẹ lên cằm NMD, Sở Thiên rộng lượng nói: “Tiền ngày hôm nay tăng gấp đôi!”
“Đa tạ ông chủ!” sau khi bình tĩnh nói lời cảm ơn NMD lại bay trở về không trung. Việc này khiến Sở Thiên thấy không vui, trong số ma thú thì chỉ NMD là ít nói, thậm chí có khi không nói lời nào. Xem ra nó vẫn chưa thoát khỏi cái bóng đen ở A Cổ Lạp sơn.
“Ha ha ha…. Lão đại, huynh đệ đến rồi đây!” Khi Sở Thiên đang suy nghĩ xem mua đá ma pháp liên lạc cần bao nhiêu tiền thì một chuỗi tiếng cười không lẫn vào đâu được vang lên, nói cho Sở Thiên biết, thần tài Lôi Cát đến rồi.