Cả Sở Thiên và An Đạo Nhĩ đều tiến thoái lưỡng nan!
An Đạo Nhĩ tuy có thể dựa vào thực lực Vong Linh Pháp Thần của mình để bỏ đi, nhưng hắn lại không thể đi và lại càng không dám đi, đầu tiên, An Đạo Nhĩ hôm nay đến đây với mục đích là vì bắt sống Sở Thiên, nếu ngay cả một Thánh Tế Tự không phóng thích được ma pháp mà hắn cũng không bắt được, vậy tôn nghiêm của Vong Linh Pháp Thần đã bị phá hủy hoàn toàn. Tiếp đó, vì để đối phó với Xích Diễm, An Đạo Nhĩ đã lộ ra ma sủng của mình ---- Cốt Long, nếu hôm nay An Đạo Nhĩ không thể giết tất cả mọi người để diệt khẩu, vậy ngày sau của hắn sẽ phải đối diện với cơn giận dữ của Long Hoàng cấp mười và hơn vạn đại quân của Long tộc! Với sự trả giá này, không những An Đạo Nhĩ không gánh vác được, mà ngay cả đế quốc Lôi Tư cũng bị đẩy đến bờ diệt vong!
Sở Thiên cũng không dễ chịu gì, vì tiêu diệt An Đạo Nhĩ, Sở thiên đã mang hết tài sản của mình ra, nếu hôm nay không thể giữ An Đạo Nhĩ lại, không những không thể ăn nói được với Lô Địch Tam Thế, hơn nữa sau này, e rằng lúc nào Sở Thiên cũng phải đối mặt với uy hiếp của Vong Ling Pháp Thần!
Trong lúc cả hai đều tiến thoái lưỡng nan, An Đạo Nhĩ đã vượt lên phá bế tắc, vì hắn vẫn chưa tung ra hết thực lực của mình! Trớ chú nguyền rủa, ma pháp, ma sủng bất tử lại thêm vào đó là bệnh độc, tất cả tập hợp lại với nhau, mới chính là chỗ kinh khủng nhất của Vong Linh Pháp Thần!
Làn khói đen nhạt ấy lan tràn trong không khí, Sở Thiên kinh hãi, cả ngày sống bên cạnh Ba Bác Tát Sở Thiên sớm đã biết sự khủng khiếp của bệnh độc hắc ám.
“NMD!” Sở Thiên hét lớn một tiếng, Hỗn Huyết Long NMD vừa nghe thấy mệnh lệnh lập tức duỗi thân mình, mau chóng xoay tròng lại, thân ảnh ẩn hiện trong không trung càng xoay càng nhanh, trong nháy mắt xung quanh Sở Thiên đã hình thành một luồng gió xoáy lớn!
“Sắt Lâm Na!” Sở Thiên kéo lấy vị hôn thê, ôm chặt trong lòng, trốn dưới sự bao phủ ở hai cánh của NMD!
Chính lúc Sở Thiên ra lệnh cho NMD hình thành một cột khí lưu để thổi bay khí độc, Bội Kỳ cũng đã có phản ứng, vung trường kiếm chém đứt một miếng vải, sau đó che kín miệng mũi, qua lớp vải hét lớn: “Bế khí! Phóng tiễn!”
Cấm quân vây quanh An Đạo Nhĩ cũng học theo Bội Kỳ, mau chóng che miệng mũi mình lại, sau đó rút đoản mâu sau lưng, “Tấn công!” Bội Kỳ rống lớn. Theo mệnh lệnh của Bội Kỳ, cấm quân cầm chắc đoản mâu, hơi giật về sau rồi vung mạnh tay…
Thấy bộ dạng vội vàng của người xung quanh, An Đạo Nhĩ hừ nhạt một tiếng, hai tay chắp sau lưng, cơ hồ không hề sợ hãi cảnh vạn mâu đang bay tới xuyên qua thân thể mình. “Hừ! Bế khí? Có tác dụng sao?”
Dường như để ấn chứng cho sự tự tin của An Đạo Nhĩ, cánh tay vừa giơ lên của cấm quân, chính lúc đoản mâu đang sắp được phóng ra. Phịch- phịch cấm quân như đang giơ đao trên chiến trường một cách thẳng tắp rồi bỗng tất cả đều đổ phịch xuống, “Không được thở…” Bội Kỳ ngậm chặt miệng lại, tức tối nhìn da trên hai cánh tay mình đang mau chóng thối rữa ra, khói độc thuận theo vết thương xâm nhập vào người, sau đó chưa dứt lời đã bị ngã xuống đất.
“Ông chủ, gió thổi không tan được độc khí!” Thân ảnh đang xoay tròn của NMD cũng bị chậm lại, bệnh độc khác với đấu khí ma pháp, cho dù là cơ thể Long tộc của Hỗn Huyết Long NMD cũng có đôi chút không chịu đựng được. Mà làn khói độc đó như được khảm vào trong không khí, mặc cho gió thổi cũng không tan! Ngược lại còn mau chóng xâm nhập về phía Sở Thiên, “Khục khục!” Sở Thiên ho mạnh hai tiếng, dường như hắn cũng bị độc xâm hại rồi.
Nhẹ nhàng buông Sắt Lâm Na trong tay ra, có điều nhân lúc ấy nhét một bình thủy tinh vào trong tay nàng, sau đó Sở Thiên từ từ nói: “An Na, không cần tấn công nữa, NMD, ngươi cũng dừng lại đi…”
Dứt lời, Sở Thiên lảo đảo đi ra khỏi phạm vi bảo vệ của NMD, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi…” Sắt Lâm Na khó hiểu nhìn theo Sở Thiên, đang định nói gì đó, nhưng lập tức bị một trận đau đầu dữ dội làm mình ngất đi.
“An Đạo Nhĩ tiên sinh, ngươi thắng rồi…” Sở Thiên từ từ đi đến trước mặt An Đạo Nhĩ, đồng thời gỡ chiếc nhẫn ma pháp trên ngón tay mình xuống, ném lên đất, “Thả Sắt Lâm Na và những binh sĩ kia ra! Ta đi cùng ngươi!”
An Đạo Nhĩ khi thấy Sở Thiên tiến đến, cũng gia tăng phòng bị, vì sự gian trá của Sở Thiên hắn cũng đã được lĩnh giáo rồi, có điều khi Sở Thiên vứt chiếc nhẫn ma pháp đi, An Đạo Nhĩ đã yên tâm, hắn biết, tất cả bảo bối của Sở Thiên đều nằm trong nhẫn.
Không có bất cứ trang bị gì, trên người có Long Ngữ ma pháp nhưng lại không thể phóng thích, Sở Thiên bây giờ hoàn toàn chỉ là một người bình thường, ngay cả một binh sĩ bình thường cũng có thể dễ dàng giết một người như hắn! Huống hồ, hiện tại Sở Thiên lại còn bị trúng độc? Vậy Vong Linh Pháp Thần An Đạo Nhĩ còn phải sợ hắn sao?
“Ha ha ha, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ! Hoan nghênh ngươi đến đế quốc Lôi Tư!” An Đạo Nhĩ vui vẻ cười, có Sở Thiên rồi, không những An Đạo Nhĩ có thể ăn nói với Thái Luân, hơn nữa, ngày tranh bá của đế quốc Lôi Tư cũng không còn xa nữa!
“An Đạo Nhĩ tiên sinh, những điều kiện ngươi nói lúc nãy còn tính không?” Sở Thiên hai chân chao đảo đứng không vững nữa, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“Đương nhiên còn tính rồi!” An Đạo Nhĩ biết, nếu không có mức thù lao hậu hỹ thì cho dù Sở Thiên đến đế quốc Lôi Tư, cũng sẽ không tận tâm tận lực làm việc cho Thái Luân bệ hạ!
“Ta yêu cầu ngươi hiện tại phải ký một khế ước với ta, ngươi dám không?”
“Có thể!” An Đạo Nhĩ gật đầu, lấy hai tờ giấy ma pháp từ trong lòng ra, sau đó dồn ma pháp vào ngón tay, viết nội dung ước định cùng với Sở Thiên.
“An Đạo Nhĩ tiên sinh, có phải ngươi nên giải độc trên người ta trước không?” Sở Thiên ngày càng thêm suy nhược.
“Bây giờ thì chưa được!” An Đạo Nhĩ chưa dừng ngón tay mình lại, nhưng lại mỉm cười nói: “Đợi sau khi khế ước thành lập, ta tự nhiên sẽ giải độc cho ngươi!” Khế ước ma pháp từ một nghìn năm trước, một lực lượng thần bí đã lưu lại ở thời kỳ ma pháp, chỉ cần sau khi hai bên ấn chỉ tay vào khế ước rồi, nội dung trong khế ước sẽ tự động được lưu lại vào hồ sơ của tổng bộ công hội ma pháp đại lục, chỉ cần bên nào vi phạm khế ước, vậy công hội ma pháp sẽ lập tức tuyên bố nội dung khế ước ra công chúng, để tất cả các sinh vật có trí tuệ toàn đại lục phỉ nhổ kẻ vi phạm khế ước!
“Còn một vấn đề nữa, An Đạo Nhĩ tiên sinh, ngươi có tư cách thay thể Lôi Tư kí kết khế ước không?” Thấy An Đạo Nhĩ không chịu giải độc, Sở Thiên lại đổi sang chuyện khác.
“Đương nhiên là có tư cách!” An Đạo Nhĩ cao ngạo cười, “Sau khi kí xong, ngươi sẽ biết được thân phận của ta!”
“Viết xong rồi!” An Đạo Nhĩ mang hai khế ước đưa cho Sở Thiên xem rồi, cắn nát đầu ngón tay, lần lượt nhỏ máu vào hai bản khế ước, sau đó đưa khế ước cho Sở Thiên, “Đến ngươi rồi, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!”
“Khục khục! Được…ta sẽ điểm chỉ ngay…” Sở Thiên lắc lư nhận lấy khế ước, sau đó cũng muốn cắn nát đầu ngón tay, nhưng rất nhanh hắn lại cười khổ, “An Đạo Nhĩ tiên sinh, ngươi… ngươi có thể giúp ta không…”
An Đạo Nhĩ sửng sốt một lát, nhưng ngay lập tức đã hiều ý của Sở Thiên, bệnh độc của mình quá lợi hại, hiện tại, Sở Thiên đã không còn sức để cắn nát đầu ngón tay rồi! Thể là An Đạo Nhĩ gượng cười tỏ ý tạ lỗi, đồng thời vạch một đường, một tia sáng trắng ngoét rạch vào ngón tay Sở Thiên, “Ha ha, xin lỗi điện hạ, nhưng mà, ta tin chúng ta sau này sẽ hợp tác tốt…”
Rất nhanh, An Đạo Nhĩ không nói được thêm gì nữa. “A?” Một tiếng kinh ngạc vang lên, An Đạo Nhĩ há hốc mồm nhìn ngón tay của Sở Thiên, “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ. Máu của ngươi…” An Đạo Nhĩmờ mịt, một luồng khí lạnh thấu xương chạy dọc cột sống hắn, máu màu hoàng kim đại biểu cho cái gì? Long Hoàng!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Con mẹ nó! Lão tử đang đợi ngươi ngây ra thôi! Hai mắt Sở Thiên nheo lại, đồng thời hai tay mau chóng lật ra, bấu chặt lấy hai vai của An Đạo Nhĩ!
“Ngươi không trúng độc!?” An Đạo Nhĩ thất kinh. Hắn không thể tin, có người lại miễn dịch được với hắc ám bệnh độc! Về điểm này, cho dù Ba Bác Tát không có pháp lực cũng không thể làm được!
An Đạo Nhĩ kinh hãi lớn tiếng kêu, nhưng Sở Thiên lại không cho hắn cơ hội nữa, nhặt lấy chiếc nhẫn ma pháp bên cạnh chân, sau đó một ánh lửa xuất hiện, Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp hiện ra trước mặt của An Đạo Nhĩ!
“Hừ! Muốn chết!” An Đạo Nhĩ động nộ, bản thân lại bị chơi xỏ!? Một Vong Ling Pháp Thần lại bị một vố đau ư!? Một cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục lại có thể bị đùa giỡn sao!? Sự sỉ nhục này cần phải dùng máu tươi để tẩy rửa! “Cốt mâu!” Đối phó với Sở Thiên, một cốt mâu cấp bảy là đủ rồi!
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt lại, cười ha hả nhìn An Đạo Nhĩ, đồng thời, ngọn lửa trên Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp đang phừng phừng chém vào An Đạo Nhĩ. “Cốt mâu? Ha ha, ngươi lấy ra cho lão tử xem nào!”
Phụt- một búng máu trong miệng An Đạo Nhĩ phun ra, đao phong của Liệt diễm trường đao đã cắm sâu vào cơ thể của hắn, cơ thể suy yếu, đây là một sự nuối tiếc lớn nhất của tất cả ma pháp sư! “Không thể nào, tay của ta…”
Việc phóng thích ma pháp cần phải trải qua hai giai đoạn, chú ngữ! Đường dẫn! Chú ngữ dùng để tụ tập các nguyên tố ma pháp, và muốn các nguyên tố ấy tấn công phải được ma pháp sư dẫn dắt! An Đạo Nhĩ đã cảm thấy được, sức mạnh Vong Linh quen thuộc đang tụ lại trong mình, nhưng hắn lại không thể dẫn ra. Bởi vì, hai cánh tay của hắn không thể cử động nữa, mà tất cả, đều khởi nguồn từ vai của hắn đang cắm hai cây kim ma pháp nhỏ dài!
Lão tử đánh cược thắng rồi…Sở Thiên cuối cùng cũng có thể yên lòng, hắn lúc nãy đã đánh cược, thứ đem ra cược là, thói quen của An Đạo Nhĩ là dùng hai tay để dẫn ma pháp!
Là một Vong Linh Pháp Thần, mỗi bộ phận trên cơ thể đều có thể dẫn ma pháp, nhưng Pháp Thần cũng là người, cũng có thói quen riêng! Cho dù An Đạo Nhĩ dùng ngón chân cũng có thể dẫn ma pháp, nhưng trong tình huống không lưu ý, hắn vẫn sử dụng hai cánh tay theo thói quen của mình!
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến, Sở Thiên đã theo dõi chặt quá trình thi triển ma pháp của An Đạo Nhĩ, tất cả ma pháp bao gồm cả triệu hoán Cốt Long, An Đạo Nhĩ đều dùng hai tay! Thế là, đây đã trở thành vật đánh cược lớn nhất của Sở Thiên!
Trúng độc? Sau khi phẫu thuật cho Khố Á Tháp, Sở Thiên cơ hồ đã quên mất từ này, Ngưu Hoàng trên đại lục Huyễn Thú có rất nhiều tác dụng kỳ diệu, nhưng có thể quy vào, nó đều là Ngưu Hoàng, là Ngưu Hoàng có thể giải độc! Ngưu Hoàng cấp chín của Khố Á Tháp có thể giải được thứ độc nghiêm trọng đến đâu? Điểm này thì không ai biết, có điều hiện giờ Sở Thiên có thể tin chắc, nó chắc chắn có thể miễn dịch với bệnh độc của An Đạo Nhĩ!
Sở Thiên có một vòng vinh quang trên đầu mình, Thượng Cổ Thánh Tế Tự, một cách xưng hô mỹ miều, nhưng Sở Thiên lại thích làm một bác sỹ thú y, một bác sỹ thú y đồng thời tinh thông cả trung y! Bác sỹ có thể cứu người, nhưng mà, một khi họ muốn hại người, vậy ai có thể hiểu cấu tạo cơ thể con người hơn hắn đây?
Khi Sở Thiên đi tới chỗ An Đạo Nhĩ, vứt chiếc nhẫn ma pháp đi, nhưng hai chiếc kim khâu vết thương lại được đính vào trong tay áo, khi An Đạo Nhĩ kinh ngạc vì máu Long Hoàng, Sở Thiên tóm chặt lấy vai hắn, đồng thời, chiếc kim đã được ma pháp gia trì cũng đâm vào giữa dây thần kinh và khớp trên vai của An Đạo Nhĩ!
An Đạo Nhĩ thẹn qua hóa giận tấn công Sở Thiên, nhưng hắn lại dùng hai tay theo thói quen, chính lại lúc này, hai chiếc kim ma pháp nhỏ dài ấy, sẽ cản trở sự vận động của xương và dây thần kinh…
Không có ma pháp để dẫn dắt côt mâu, vậy sao có thể phóng thích nó ra? Khi An Đạo Nhĩ nghĩ tới việc dùng bộ phận khác đề dẫn ma pháp, Sở Thiên đã không cho hắn bất cứ cơ hội nào nữa, không những Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp cắm vào cơ thể của An Đạo Nhĩ, hơn nữa thêm một chiếc kim ma pháp nữa đã được Sở Thiên cắm vào cột sống của hắn
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Nhìn Vong Linh Pháp Thần từ từ tê liệt trên đất, Sở Thiên nheo mắt cười, “An Đạo Nhĩ tiên sinh, hiện tại, đến phiên ta bàn chuyện làm ăn với ngươi rồi…”