“Phất Lạp Địch Nặc, Tạp Ân đã đạt đến đỉnh cao của ma thú cấp tám rồi, xem ra A La Ước và Tạp Thác không thể thắng được hắn chỉ trong thời gian ngắn!” Mã Khoa Lý vừa cau mày quan sát tình hình vừa nói với Sỏ Thiên: “Có nên gọi A Mạt Kỳ không?” Khi Sở Thiên không có ở đây, Mã Khoa Lý có thể tùy ý sai khiến A Mạt Kỳ, nhưng khi chủ nhân Sở Thiên ở đây thì Mã Khoa Lý trước khi muốn dùng A Mạt Kỳ phải thương lượng một chút rồi.
“Hà hà, ta gọi A Mạt Kỳ đây!” Sở Thiên quay người, chầm chậm quay về doanh trại của ma thú, đến khi cách Mã Khoa Lý được một quãng xa Sở Thiên mới lấy đá liên lạc ra, “Này, A Mạt Kỳ, ngươi thấy con Đại tinh tinh đó chưa? Đúng, chính hắn đấy! Nhớ là chỉ đánh thương hắn, không được giết! Sau khi đánh bại hắn… Ừm, còn nữa, con Kim giáp trùng chạy rồi, đợi lát nữa ngươi đi bắt hắn về đây!”
Dặn dò A Mạt Kỳ xong, Sở Thiên vừa cười vừa tiếp tục thi triển “Thượng cổ Tế Tự thuật” của mình dưới con mắt ngưỡng mộ của các Tế Tự khác…
Trên chiến trường, A Mạt Kỳ đã xuất trận, vì thế Tạp Thác và các ma thú Khải Tát khác tự động nhường đối thủ cũng như công lao cho hắn.
A Mạt Kỳ tuy mới chỉ mức đầu tiên của cấp chín, nhưng dù sao cấp chín vẫn có được ưu thế áp đảo so với cấp tám! Dưới sự điều khiển điêu luyện của A Mạt Kỳ, các quả cầu ma pháp cấp tám với nhiều màu sắc không ngừng thay đổi quỹ đạo bay, vượt qua được lớp lông bảo vệ mà chui vào tai, vào mồm, vào lỗ mũi của Đại tinh tinh Tạp Ân…
Rầm~~~ Tạp Ân ngã xuống, từ trong mắt, mũi, mồm và tai, máu không ngừng chảy. “Các ngươi cút hết ra!” A Mạt Kỳ hất tay, bảo Tạp Thác đưa các ma thú khác rời khỏi đây. Tuy giọng điệu không có chút kiêng nể gì nhưng không ma thú nào dám nói gì!
“Vẫn chưa chết nhỉ?” A Mạt Kỳ đá vào Tạp Ân nằm dưới đất, “Chưa chết thì nói gì đi!”
“Ha ha, chưa chết, nhưng…nhưng sắp rồi…” Tạp Ân cười, “Được chết trong tay ma thú cấp chín cũng đáng lắm!”
“Chưa chết thì tốt!” A Mạt Kỳ nhún vai. Hắn có một tật xấu đó là cứ đánh nhau thì cái gì cũng quên sạch. Tuy lúc nãy Sở Thiên đã dặn không được giết Tạp Ân, nhưng khi đã động thủ thì A Mạt Kỳ dùng hết sức luôn. Giờ A Mạt Kỳ đang cảm thấy thật may mắn, may mà tên Tạp Ân này khá mạnh, có thể kháng cự lại được sức tấn công của hắn, nếu không thì không hoàn thành được lệnh của ông chủ rồi.
“Chưa chết thì đi đi! Ông chủ nói, vừa rồi ngươi tha cho Hãn Mã một lần, giờ ông chủ cũng tha cho ngươi một lần!”
“Ngươi thả ta đi ư?” Tạp Ân nhìn A Mạt Kỳ nghi ngờ, không hiểu hắn muốn gì? Phải biết là đầu của thống lĩnh ma thú Lôi Tư này cũng đáng tiền lắm chứ! “Ngươi không muốn đổi ta lấy tiền bạc sao? Ha ha, nói cho ngươi biết, ta ít ra cũng đáng giá trên vạn kim tệ đấy!”
“Vạn kim tệ?” A Mạt Kỳ nhếch mép như chưa nghe thấy gì. Rồi dốc một lọ thuốc vào mồm Tạp Ân, “Khốn kiếp! Giờ ta đây tiền nhiều không biết để đâu cho hết đây này, ngươi còn muốn bảo ta đổi lấy tiền? Hừ, muốn đem rắc rối cho ta chắc?” A Mạt Kỳ không hề khoác lác, hắn giúp gia tộc Phan Mạt Tư bắt ma thú hơn nửa năm nay tiền kiếm không ít chút nào…
“Ngươi cho ta uống cái gì đấy?” Tạp Ân lắc lắc đầu, muốn nôn hết thuốc ra nhưng muộn rồi, vì hắn đã bắt đầu cảm thấy vết thương trong người đang lành, “Sao thương tích của ta lại hết rồi…”
“Nói thừa, đấy là thuốc do chính tay ông chủ điều chế! Dù ngươi có chết cũng có thể sống lại!” A Mạt Kỳ lắc đầu, cái loại ma thú quê mùa này làm sao hiểu được sự vĩ đại của ông chủ chứ? “Ông chủ nói, ngươi không làm thương Hãn Mã nên ngài cũng không thể để ngươi chịu thương mà quay về!” Nói xong A Mạt Kỳ nhún người bay lên trời, “Ta không có thời gian chơi với ngươi nữa, à phải, ông chủ chữa thương cho ngươi không phải để ngươi tiếp tục đánh nhau, vì thế đừng có để ta nhìn thấy ngươi trên chiến trường lần nữa…”
“Ài!” Tạp Ân sắc mặt phức tạp nhìn A Mạt Kỳ, rồi thở dài đi về phía doanh trại Lôi Tư. Cũng lạ, quân Khải Tát quanh đấy cũng không tấn công hắn mà cứ để hắn như vậy mà rời khỏi chiến trường.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, nhưng đến giữa trưa, Sở Thiên giao lại việc cho Địch Áo rồi cùng quản gia và ma thú của mình biến mất.
Không bị ai chú ý, Sở Thiên lén lút đến khu bình nguyên sau Thái Thạch Bảo, rồi cùng Kim giáp trùng Lạp Phu, vừa bị A Mạt Kỳ bắt về, bàn chuyện làm ăn.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên quan sát Lạp Phu đang bị khóa ma pháp khóa cứng, cười: “Chà chà, ngươi chính là Lạp Phu, là tên đào ngũ của Lôi Tư đó hả?”
“Thật vinh hạnh, ta lại có thể tận mắt nhìn thấy Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!” Lạp Phu cười nịnh bợ, “Điện hạ, ngài tìm ta có chuyện gì không?” Lạp Phu vừa nói vừa rung rung đống xích trên người, “Nếu không có chuyện gì thì ngài thả ta ra đi! Kẻ như ta đây không đáng cho ngài lãng phí thời gian đâu!”
“Ô ô!” Tiểu Bạch nằm trong lòng Sở Thiên nhìn Tạp Ân một cách khinh bỉ, rồi cào cào cằm Sở Thiên, ý nói là, nhìn tên này ngứa mắt, chém chết hắn đi!
“Hà hà, Tiểu Bạch đừng nghịch nữa, tên này vẫn còn có ích đấy!” Sở Thiên vỗ vỗ Tiểu Bạch, nhìn nó vẫn chưa nguôi, đành cười khổ: “Hai trăm vò đặc phẩm Phục Tư Đặc!” Tiểu Bạch lập tức im lặng.
“Ồ, chú chó đáng yêu thế! Ha ha, điện hạ, chó của ngài đẹp quá! Có tìm cả đại lục cũng không có con thứ hai đâu!” Con mắt Lạp Phu cũng không tồi, lập tức nhìn ra ngay trong nhà Sở Thiên ai là to nhất. Có điều khi nghe thấy hai trăm vò đặc phẩm Phục Tư Đặc là nuốt nước bọt cái ực.
Sở Thiên nhìn thấy hết vẻ mặt của Lạp Phu. Sau đó cười hà hà lấy từ trong chiếc nhẫn một cái thủy tinh tạp màu tím, giơ qua giơ lại trước mặt Lạp Phu: “Ngươi biết đây là gì phải không?”
“Biết! Biết!” Lạp Phu gật lia lịa, thủy tinh tạp màu tím ít nhất có một vạn kim tệ ai mà không biết chứ?
“Ở đây có năm vạn đồng, làm giúp ta một chuyện, nó sẽ là của ngươi!” Sở Thiên khẳng khái nói, đồng thời kéo Ba Bác Tát ở bên cạnh lại, “Còn nếu không xong, thì Ba Bác Tát của ta sẽ cho ngươi nếm thử mấy thứ!”
Cách uy hiếp rất điển hình! Sở đại thiếu gia trắng trợn lôi kéo Kim giáp trùng, “À đúng rồi, chắc ngươi cũng nghe qua, quản gia của ta đã từng là Vong Linh Pháp Thần!”
“Hì hì!” Lạp Phu cười, mắt nhìn chằm chằm vào cái thủy tinh tạp nói: “Điện hạ, ta hiểu rồi! Ngài an tâm, ngay cả ngài cần đầu của Trát Phổ Lan ta cũng mang về cho ngài!”
“Ta cần đầu hắn làm cái gì?” Sở Thiên nhếch mép, “Tên vô dụng ấy không đáng năm vạn kim tệ!” tuy Trát Phổ Lan không phải đồ vô dụng như Sở Thiên nói, nhưng thật sự thì hắn cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam. Hắn có thể thành thống soái Lôi Tư, căn bản chỉ do cái thân phận hoàng tộc của hắn. Thật ra lúc chiến tranh mới bắt đầu, tất cả các chiến lược đều là do Khắc Lâm Tư đề ra! Nếu không Mã Khoa Lý sớm đã đánh được đến thủ đô của Lôi Tư rồi.
“Thế điện hạ muốn ta làm gì? Ngài yên tâm ta tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng.” cuối cùng thì ánh mắt Lạp Phu cũng rời khỏi cái thủy tinh tạp, nhìn Sở Thiên cười: “Hì hì, chỉ cần ngài giữ lại cái mạng này của ta thôi.”
“Rất đơn giản!” Sở Thiên chỉ một tay vào Lạp Phu, “Ngươi quay về Lôi Tư, rồi làm cái việc mà ngươi vốn muốn làm!”
“Việc ta muốn làm ư?” Lạp Phu nhất thời không hiểu.
“Ngươi rất thông minh, lẽ ra phải hiểu chứ.” Sở Thiên ra ám hiệu cho Ba Bác Tát nên ra tay rồi. Sở Thiên vừa nhìn Ba Bác Tát cho Lạp Phu uống một lọ thuốc độc vừa nói: “Ta nghe nói, thủ hạ của Trát Phổ Lan thân vương có một ma thú tên Tạp Ân mà ngươi rất ghét phải không? Hà hà, thật trùng hợp, ban nãy hắn đánh bại ma thú của ta, làm ta mất mặt… thế nên, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?”
“Ta hiểu rồi!” Lạp Phu ảo não nói, hết rồi, lần này hết hẳn rồi, Lạp Phu sợ hãi. Nhưng không phải sợ lọ thuốc Ba Bác Tát vừa cho uống mà là Lạp Phu phát hiện, Thánh Tế Tự thần Phất Lạp Địch Nặc khác quá xa với hình tượng nhân từ, thần dũng, hào quang chiếu rọi cả đại lục. Không giống thì thôi, nhưng không ngờ Phất Lạp Địch Nặc điện hạ lại còn vô sỉ hơn cả hắn! Mà Tế Tự thần thánh vô sỉ mới thật là đáng sợ!
“Xong, chuyện làm ăn đã bàn bạc xong.” Sở Thiên cởi khóa trên người Lạp Phu, “Thuốc trong người ngươi một tháng sẽ phát tác một lần, trước lúc ấy hãy làm xong chuyện cho ta!” Dứt lời, Sở Thiên ném cho Lạp Phu chiếc thủy tinh tạp, “Nếu ngươi làm ta hài lòng, một tháng sau ta sẽ đưa thêm năm mươi vạn kim tệ!”
“Hì hì, ta nào dám lấy thêm tiền của ngài? Thế này đi, điện hạ, sau khi xong việc, ta có thể trở thành ma thú của ngài không?” Lạp Phu rất thông minh. Sự thật đã chứng minh, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ là một tên vô sỉ, sau khi xong việc, hắn sẽ cho mình tiền hay vì giữ danh tiếng mà giết người diệt khẩu đây? Lạp Phu đã tính toán rất kỹ rồi, con đường sống duy nhất của hắn là nương nhờ Sở Thiên.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt, lại dáng vẻ của một Thần côn, “Ta dùng danh dự của Nữ thần đảm bảo với ngươi, chỉ cần ngươi làm xong việc ta sẽ thu nhận ngươi!” Sở Thiên cũng hiểu sự lo lắng của Lạp Phu vì thế mới bảo đảm với hắn. Có điều một lần nữa hắn lại dùng danh nghĩa của Nữ thần sinh mệnh…
“Ha ha, điện hạ, à không, chủ nhân! Vậy ngài đợi tin tốt của ta nhé!” Lạp Phu vui vẻ bay đi. Thời đại Thượng cổ chúng thần tuy không dài nhưng ảnh hưởng lại không hề nhỏ. Trên đại lục không ai tin một Thánh Tế Tự lại có thể lấy danh nghĩa Nữ thần sinh mệnh ra đùa, cho dù hắn có là loại vô sỉ đi chăng nữa!
“Ôi Nữ thần sinh mệnh!” Sở Thiên và Ba Bác Tát nhìn nhau, “Đáng chết, tên đần ấy lại tin lời nói trên danh nghĩa nữ thần của ta!” Nằm mơ Sở Thiên cũng muốn có vài con ma thú cấp cao, nhưng không phải muốn là được! Ma thú cấp cao trên đại lục đều có trí tuệ rất cao, đều có thể tính toán thiệt hơn! Nếu Sở Thiên tìm ma thú giống như Lạp Phu thì có trời biết lúc nào hắn sẽ bán rẻ ông chủ!
“Hắn quả thực là rất ngu!” Ba Bác Tát nhún vai. “Ông chủ, trận chiến sắp kết thúc rồi! Bây giờ trên chiến trường không còn địch thủ nào đáng ngại nữa. Chúng ta có nên đi lấy chút chiến công?”
“Ừ, có lý!” Sở Thiên sáng mắt lên, ở Khải Tát, dù có là Hữu thừa tướng nhưng nếu không có chiến công thì cũng chỉ là hạng hạ đẳng. “A Mạt Kỳ, Hãn Mã, NMD, AK47 cùng ta ra trận giết giặc!”
Cưỡi trên Hãn Mã, trên đầu có NMD bay lượn, dưới sự bảo vệ trên dưới của A Mạt Kỳ và AK47, Sở Thiên xông vào trận chiến mà Lôi Tư đang thảm bại.
Tuy Thân vương Trát Phổ Lan không phải đồ ngốc nhưng trên mặt trận quân sự thì vẫn không phải đối thủ của vị nguyên soái đã trải qua trăm trận chiến Mã Khoa Lý. Mười ngày sau, Mã Khoa Lý lệnh cho quân thiết kỵ và ma thú cấp cao của Khải Tát mỗi ngày tấn công một lần. Mỗi lần, dưới sự chỉ huy của đại sư ẩn nấp Tinh linh tộc An Na, một bộ phận nhỏ quân đội sẽ biến mất khỏi chiến trường, nhưng hôm nay, toàn bộ số quân ấy lại xuất hiện ở hai bên doanh trại quân Lôi Tư.
Dưới sự bao vây từ ba phía, quân Lôi Tư cuối cùng cũng thất trận. Nhìn từ phía trên cao, dưới Thái Thạch Bảo nơi nào cũng là cảnh tượng quân đội và ma thú của Khải Tát đang tiêu diệt đối thủ. Binh lính giết địch để lấy chiến công, ma thú cần thi thể của địch để đổi lấy tiền bạc, vì vậy mà bại quân Lôi Tư, ngay cả thi thể cũng không giữ được.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên tận tay lấy đi từng mạng từng mạng quân địch, nụ cười trên mặt ngày càng rạng ngời, “AK47, tên này là của ta!” vừa nói Sở Thiên vừa huơ thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp, một đường đao bằng lửa lập tức vượt lên trước những sợi tơ nhện, chẻ một tên kỵ sỹ xấu số ra làm hai. Thanh Nộ Hỏa lại càng sáng rực hơn!
“Hi hi! Ông chủ thật lợi hại!” AK47 vừa phun tơ nhện vừa khen, “Tên vừa rồi ít nhất cũng là cấp năm, không ngờ trong nháy mắt đã bị ông chủ…” Đột nhiên AK47 không nói được tiếp nữa, nét mặt tươi cười cũng biến mất, “Ông chủ…”
Ngọn lửa của thanh Nộ Hỏa ngày càng bùng cháy mạnh mẽ, dưới ánh sáng của ngọn lửa, vẻ Thần côn mẫu mực của Sở Thiên đã biến thành sự tàn bạo, dã man, hai con mắt đỏ như máu, “Ha ha ha ha, giết!” Lại một người nữa bị xẻ làm đôi, sau đó thanh trường đao rực lửa đó dần dần biến thành màu đen.
“Hử? AK47, ta làm sao? Sở Thiên liếm môi, nhìn mỹ nữ nhện cười quái dị, “Hì hì, ông chủ ta đang rất tốt! Ha ha ha, nhiều người cùng xông lên nhỉ?”
Tuy quân Lôi Tư đang thất trận nhưng không hề ảnh hưởng đến sự tham lam vốn có của con người, một trung đội vài trăm người, dưới sự chỉ huy của Bách Phu Trường đều xông vào Sở Thiên, “Bắt lấy Phất Lạp Địch Nặc, bắt được hắn sẽ có trọng thưởng!”
“Hừ hừ, muốn bắt lão tử?” Sở Thiên lại giương cao thanh Nộ Hỏa, rồi quẹt một đường nằm ngang. Trong trường hợp thông thường, thanh đao này nằm trong tay Sở Thiên cũng chỉ là để trang trí. Cho dù nó có phát ra ngọn hỏa diệm cấp sáu thì trong tay Sở Thiên, người chưa hề được huấn luyện bất kỳ thứ võ công nào, cùng lắm cũng dọa cho người ta thấy sợ là cùng.