Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Gần đây Sở Thiên rất ít khi dùng danh nghĩa Nữ thần để đùa nghịch. Vì bây giờ hắn có thể giữ được sự tỉnh táo hoàn toàn là nhờ vào quyển nhật ký đang nằm trong tay này. Nhiều lúc Sở Thiên cảm thấy không thể khống chế được mình, mà điều duy nhất giúp hắn bình tĩnh lại chính là quyển nhật ký của Nữ thần!
“Ông chủ! Lạp Phu đến rồi.” Ba Bác Tát tiến đến bên cạnh Sở Thiên nói nhỏ.
“Ừ, ta biết rồi.” Sở Thiên nhảy qua lưng A Mạt Kỳ nói với Ba Bác Tát: “Bảo Địch Áo chữa cho ma thú thay ta. Có lẽ rất muộn ta mới về, nếu Mã Khoa Lý hỏi thì bảo ta đang điều chế thuốc, tạm thời không được làm phiền.” Nói rồi Sở Thiên cưỡi A Mạt Kỳ bay đi.
Tại một sơn cốc nhỏ cách xa Khải Tát, Kim giáp trùng Lạp Phu đã đợi Sở Thiên ở đấy, “Hì hì, điện hạ ngài đến rồi ạ.”
“Mọi việc thế nào rồi?” Sở Thiên nhảy xuống khỏi A Mạt Kỳ. Sau khi biến thành hình người, A Mạt Kỳ luôn theo sát Sở Thiên, lúc nào cũng đề cao cảnh giác với La Phu. Xét phẩm hạnh và sức mạnh của Lạp Phu, A Mạt Kỳ thật sự rất lo cho sự an toàn của ông chủ.
“Hì hì, điện hạ ngài an tâm, tôi đã làm thì khẳng định sẽ không làm ngài thất vọng.” Lạp Phu lắc lư thân hình to lớn của mình, phủ phục trước mặt Sở Thiên nịnh nọt, “Giờ Tạp Ân đã bị Thân vương Trát Phổ Lan cầm tù rồi.”
“Ừm, rất tốt!” Sở Thiên gật đầu hài lòng, tiện tay ném cho Lạp Phu một cái thẻ thủy tinh, “Nói xem rốt cuộc là như thế nào?”
Tuy nhân phẩm của Kim giáp trùng Lạp Phu không ra gì nhưng một khi hắn đã giở trò đen tối thì vô cùng nguy hiểm. Lôi Tư thảm bại ở Thái Thạch Bảo, ngoài việc Tạp Ân được Sở Thiên cho thuốc và Lạp Phu tháo chạy ra, gần như không có ma thú nào bị thương hết. Như vậy thì Lạp Phu đã có chỗ phát huy rồi.
Sau khi làm thương chính mình, Lạp Phu chạy đến trước mặt Thân vương Trát Phổ Lan rồi bắt đầu tố cáo tội trạng “bán nước” của Tạp Ân.
Bị ma thú cấp chín đả thương mà còn có thể quay về, việc này khó có thể khiến người ta tin được. Huống hồ qua lời kể thêm mắm dặm muối của Lạp Phu, việc Tạp Ân tha cho Hãn Mã và nhận thuốc của Sở Thiên đã biến thành bằng chứng hùng hồn cho tội “bán nước”!
Thiếu gia Sở Thiên quả đã không nhìn nhầm người. Tính tình Tạp Ân rất thẳng thắn, khi Trát Phổ Lan tìm hắn đối chất, Đại tinh tinh có gì nói nấy, thuật lại toàn bộ sự việc trên chiến trường, thế là bị tống vào tù.
“Ngươi làm rất tốt!” Sở Thiên cười tít mắt, lại ném cho La Phú một lọ thuốc, “Lọ thuốc này tạm thời có thể chế ngự độc dược trong người ngươi.”
“Ồ, đa tạ điện hạ!” Lạp Phu cười toe toét, tiền tuy quan trọng, nhưng tính mạng còn quan trọng hơn.
Sau khi thấy Lạp Phu uống thuốc xong, Sở Thiên cười khà khà và đợi kết quả hắn muốn. “Điện…điện hạ, ngài…” Uỳnh…Mấy cái chân mỏng manh của Lạp Phu không đỡ nổi cơ thể hắn nữa, trong chớp mát, Kim giáp trùng đã đổ ụp xuống đất!
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nhún vai, “Hà hà, thuốc của Ba Bác Tát thật không tồi mà! A Mạt Kỳ, ngươi xem xem hắn ngất hẳn chưa?”
Rất nhanh, A Mạt Kỳ xác định Lạp Phu hoàn toàn bất tỉnh. Sau đó Sở Thiên quan sát xung quanh, “A Mạt Kỳ, đưa hắn vào cái sơn động đằng kia đi!”
Để bảo đảm bí mật, Sở Thiện chọn đại một sơn cốc cách xa doanh trại, nhưng hình như địa hình nơi này không phù hợp lắm cho bước tiếp theo của Sở Thiên. Tìm cả ngày trời Sở Thiên mới tìm được ở phía sâu trong sơn cốc một khoảng không gian đủ lớn.
Thân hình Lạp Phu không hề nhỏ bé hơn Hãn Mã, A Mạt Kỳ không giỏi việc mang vác, kéo cả nửa ngày mới kéo được Lạp Phu vào sơn động, “Phù…ông chủ, cái tên này nặng kinh khủng!”
“Ta cần là cần nặng như thế đấy!” Sở Thiên đi vòng quanh Lạp Phu, đá chỗ này một cái, đánh chỗ kia một cái, cứ như chọn thịt ở chợ vậy, “Nhỏ quá ta không biết phải dùng thế nào!”
“Ông chủ, rốt cuộc thì ngài cần hắn làm gì?” A Mạt Kỳ cũng học theo Sở Thiên, vừa đá vừa đánh Lạp Phu, “Ông chủ không định thu nạp hắn đấy chứ? Hình như lão đại rất không thích hắn!” Ông chủ, đây là cách gọi của ma thú với Sở Thiên, còn lão đại là chỉ Tiểu Bạch.
“Hừ, cái loại vô sỷ này, đừng nói Tiểu Bạch, ngay ông chủ ta đây cũng không coi hắn ra gì hết!” Trước mặt người của mình thì không cần phải giả bộ Thần côn nữa, Sở Thiên nhếch mép nói “Mẹ nó, cái thứ này chỉ có thể dùng làm vật thí nghiệm!”
“Vật thí nghiệm?” A Mạt Kỳ không hiểu.
“Ngươi cứ nhìn thì biết!” nói rồi, Sở Thiên rút ra con dao phẫu thuật, nhưng thấy sơn động hơi tối liền hô: “Lửa!”
“Phừng…” vài nhóm lửa đã được đốt lên xung quanh Lạp Phu, sơn động trở nên sáng rực, có A Mạt Kỳ ở đây, Sở Thiên không cần quyển trục Hỏa hệ nữa.
Sở Thiên lại phải tìm mãi mới thấy mục tiêu, “Ái chà, đúng là chỗ này đây!” Vừa nói Sở Thiên vừa vỗ vỗ vào một cái chân của Lạp Phu. Chân của Kim giáp trùng rất mảnh nhưng nếu so sánh với thân hình như một ngọn núi của Lạp Phu thì chân hắn còn thô hơn của Sở Thiên.
“Oẹ…” một mùi hôi thối nồng nặc tràn khắp sơn động, A Mạt Kỳ suýt tí nữa thì nôn hết ra. Thì ra Sở Thiên dùng dao phẫu thuật xẻ một đường trên chân Lạp Phu. Kim giáp trùng có tất cả sáu cái chân, cái mà Sở Thiên chọn là cái to nhất. Kết quả là thứ dịch nhờn xanh xanh ấy chảy ào ra suýt nữa thì làm Sở Thiên ngạt thở.
“Hừ hừ…! Máu của tên khốn kiếp này thối y như hắn!” Sở Thiên và A Mạt Kỳ bịt mũi chạy khỏi sơn động.
“A Mạt Kỳ ngươi đợi ở ngoài đi!” Sở Thiên lấy ra một bộ quần áo cũ từ chiếc nhẫn không gian, bịt miệng mũi lại rồi lại trở vào trong, còn A Mạt Kỳ thì ở lại bên ngoài. Lúc nãy A Mạt Kỳ đã kiểm tra rồi, trong sơn động không có bất kỳ nguy hiểm nào, nên mới để Sở Thiên một mình vào “thưởng thức” cái thứ khí hôi thối ấy.
Lần này quay lại, Sở Thiên nhắm mắt cười lạnh rồi lấy ra thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp, vỗ vỗ chân Lạp Phu, “Hắc hắc, tên khốn kiếp Lạp Phu nhà ngươi, ngoan ngoãn mà nằm đây cho ông mày thử xem thanh đao này rốt cuộc là bị làm sao…” nói rồi Sở Thiên nhét thanh đao vào trong đùi của Lạp Phu.
Thanh Nộ Hỏa tuy rất dài và to nhưng với chân của Lạp Phu thì vẫn quá nhỏ. Cùng lắm thì to bằng một cái gai xương. Thế là Lạp Phu tội nghiệp vẫn không biết trong chân mình đã có thêm một cái “gai” đặc biệt.
Chỉ thanh Nộ hỏa thôi chưa đủ, Sở Thiên còn nhét vào một viên đá liên lạc. Thí nghiệm mà, đương nhiên phải luôn luôn theo dõi tình hình rồi…
Sau khi thanh đao và viên đá liên lạc đã cố định, khâu vết thương lại, đắp thuốc dành cho ma thú cấp chín, rồi cắt chỉ, tất cả chỉ một lát là xong. Sở Thiên cười mãn nguyện, bởi vì sự nóng nảy gần đây khiến hắn không yên tự nhiên tan biến rồi.
“Ha ha ha…. Lão tử trở về rồi đây! Sở Thiên phát hiện ra không có thanh Nộ Hỏa, hắn cảm thấy mình thật khỏe khoắn! Đầu óc minh mẫn rồi, tâm trạng ổn định rồi! Giết người? Cái ý nghĩ này một chút cũng không còn nữa! Hắc hắc, lão tử chuyên đi lừa người thôi, giết người ư? Hàm lượng kỹ thuật quá thấp!
Sở Thiên vỗ vỗ Lạp Phu, “Lạp Phu à, ngươi hãy thay ta thử nghiệm nhé!” nói rồi Sở Thiên ngó nghiêng nhìn xung quanh hang động, “Ha ha…. ở đây cũng được đấy, ai có thể thấy được Thánh Tế Tự ta đây lại làm cái việc vô sỉ này chứ?”
“Ta thấy rồi!” một giọng nói trầm nặng truyền đến tai Sở Thiên.