Tạp Ân, là Đại tinh tinh Tạp Ân! Sở Thiên và Tạp Tắc Nhĩ kinh ngạc, Tạp Ân vốn bị khóa chặt lại có thể thoát ra cứu hai người khỏi cái mồm của Lạp Phu!
“Hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ, ta không phản bộ khế ước!” Tạp Ân kêu to một tiếng rồi dùng đôi tay rắn chắc ném Lạp Phu rơi cái uỳnh xuống đất.
“Hà hà~ làm tốt lắm!” Sở Thiên cười lớn, ta cần chính là những ma thú như thế này.
Tạp Tắc Nhĩ cau mày lại, vừa mới nhận chức thống soái không lâu nên hắn không nắm rõ sự tình của Tạp Ân. Nhưng giờ chứng kiến sự dũng mãnh của Đại tinh tinh, hắn thầm rủa Trát Phổ Lan. Ma thú mạnh thế này mà lại bị giam cầm một cách không rõ ràng, Trát Phổ Lan đúng là đồ vô dụng!
Nếu mà là ma thú khác khi bị Tạp Ân ném như thế, dù không chết thì cũng mất hết sức chiến đấu, nhưng Lạp Phu thì khác, phòng ngự vốn là sở trường của Kim giáp trùng, huống hồ bây giờ hắn lại đang bị thanh Nộ Hỏa làm phát diên.
Bò từ dưới đất lên, mắt đỏ ngầu, Lạp Phu thét lên: “Ta giết ngươi!” rồi nhanh như chớp Lạp Phu xông tới Tạp Ân, đầu óc tuy đang hỗn loạn mất tỉnh táo nhưng Lạp Phu vẫn nhận ra con Đại tinh tinh này là ma thú hắn căm ghét nhất!
Thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp, hay lưỡi đao Phán quyết rốt cuộc có thể tăng sức mạnh cho chủ nhân nó đến mức nào thì điểm này thì Sở Thiên cũng đã được trải nghiệm qua. Khi ấy, với sự giúp đỡ của thanh yêu đao này, Sở Thiên, một người bình thường không hề biết võ công cũng như ma pháp có thể chém chết hai kiếm sĩ cao cấp.
Sở Thiên còn có thể đạt mức đó, vậy Lạp Phu thì sao? Trong tiếng gào thét của cuồng phong, Kim giáp trùng với một tốc độ không tưởng lao về Tạp Ân, hai tấm giáp vừa to vừa nặng tách ra làm bốn, xung quanh nhô ra tầng từng tầng xương sắc nhọn như kiếm.
Sức mạnh của Tạp Ân hơn Lạp Phu rất nhiều nhưng tốc độ lại không bằng. nghiêng người tránh được đôi hàm của Lạp Phu nhưng ngực của Đại tinh tinh lại bị những lưỡi kiếm trên giáp Lạp Phu chém gây nên vết thương sâu đến tận xương.
“Ha ha ha…” Lạp Phu cười lớn, bay lượn trên không trung, lắc qua lắc lại cái đầu nói: “Ngươi chết đi!”
Rồi đột nhiên hắn biến mất, đến khi xuất hiện thì đã ở sau lưng Tạp Ân. Đôi hàm sắc nhọn ấy đâm xuyên qua người Đại tinh tinh, máu tươi chảy ròng ròng trước ngực Tạp Ân…
Nhìn từ xa, Kim giáp trùng đâm thủng người Đại tinh tinh, cái hàm lộ ra ở trước ngực Tạp Ân, nhưng người Lạp Phu lại ở sau lưng Tạp Ân! Tạp Ân nhìn xuống ngực mình rồi cười: “Ha ha ha…ngươi chết cùng ta nào!”
Nói rồi, Tạp Ân dùng một tay tóm chặt lấy hàm của La Phu, tay còn lại đưa ra sau, móc vào cái giáp của hắn.
“Mở!!!” một tiếng thét kinh thiên động địa, hai tay Tạp Ân cùng lúc kéo về hai phía trước sau. Bụp~ một âm thanh trầm phát ra từ người Tạp Ân, rồi to hơn khi lan đến người Kim giáp trùng, hắn đã bị xé toạc ra…
Rầm! Rầm! Hai nửa thi thể của Kim giáp trùng bị Tạp Ân ném xuống đất. Tạp Ân quay ra Tạp Tắc Nhĩ, “Hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ, theo khế ước, ta cứu được hoàng tử Lôi Tư là ngươi, thì có phải có thể sửa lại khế ước không?”
“Đúng thế!” Tạp Tắc Nhĩ gật đầu một cách máy móc.
“Vậy thì tốt, ha ha ha…” Đại tinh tinh cười thật thà, “Ta chọn xóa bỏ khế ước!” Nói xong, Uỳnh! Tạp Ân với nụ cười nở trên gương mặt, máu tươi tuôn trào ngã ập xuống!
“Tế Tự đâu mau cứu chữa cho Tạp Ân!” Tạp Tắc Nhĩ hét to, sau đó là vài trăm Tế Tự vây quanh lấy thân thể to lớn kia.
“Tạp Tắc Nhĩ, thế nào rồi!?” trưởng lão Phất La Đa cuối cùng cũng lững thững tới nhưng quá muộn rồi. Nghi hoặc nhìn khu doanh trại bừa bộn, vẫn còn thi thể của Tạp Ân và Lạp Phu, Phất La Đa cau mày hỏi: “Phất Lạp Địch Nặc đâu? Có gặp nguy hiểm gì không?”
“Lão huynh, đệ không sao!” Sở Thiên bước ra từ phía sau Tạp Tắc Nhĩ.
“Hoàng tử điện hạ! Tạp Ân chết rồi…” một Tế Tự đến trước mặt Tạp Tắc Nhĩ rầu rĩ nói, “Người hắn bị đâm thủng rồi, hơn nữa cũng không cảm thấy chút sức sống nào nữa!”
“Ài~” Tạp Tắc Nhĩ thở dài, lắc đầu, “Đáng tiếc…” nói rồi, Tạp Tắc Nhĩ dùng chuôi kiếm đâm mạnh vào ngực phải.
Dũng sỹ dù ở đâu cũng nên nhận được sự tôn trọng, làm theo Tạp Tắc Nhĩ, các tướng sỹ khác cũng đồng loạt đâm chuôi kiếm vào ngực phải, tiễn đưa Tạp Ân với nghi lễ nghiêm trang của quân đội!
Thấy Sở Thiên không sao, Phất La Đa nhìn thi thể Tạp Ân một cách lạnh lùng rồi quay người bước đi. Trong mắt Phất La Đa chỉ cần Sở Thiên người được mời đến bằng danh nghĩa của mình không gặp nguy hiểm, có hy sinh một con ma thú cấp tám cũng chẳng là gì!
Sở Thiên nheo mắt cười, nhìn xung quanh một lượt rồi tiến tới trước mặt Tạp Tắc Nhĩ, “Tam hoàng tử, ban nãy Tạp Ân đã xóa bỏ khế ước với ngài rồi đúng không?”
“Đúng! Giờ hắn đã là ma thú vô chủ rồi!”
“Vậy ngài có thể cho ta thi thể của hắn không?” Sở Thiên lấy ra cây pháp trượng chưa dùng bao giờ, lấy dáng vẻ thanh cao nhất, nghiêm túc nhất của một Tế Tự nói: “Ta muốn đích thân an táng cho Tạp Ân!”
“Đa tạ!” Tạp Tắc Nhĩ cúi người cảm tạ Sở Thiên, “Tạp Ân chắc sẽ rất cảm ơn ngài!” ở Huyễn Thú đại lục này, được Tế Tự chủ trì tang lễ là niềm vinh hạnh cực kỳ lớn cho người chết.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Tạp Tắc Nhĩ đồng ý rồi! Sở đại thiếu gia nở một nụ cười sảng khoái…