Cao thủ quyết đấu thì điều gì quan trọng nhất?! Rất lâu sau đó, phóng viên Nhật báo Đế Đô đã phỏng vấn Phất Lạp Địch Nặc điện hạ vĩ đại.
Nếu như hỏi những vị tuyệt đại cao thủ khác thì họ sẽ không do dự mà trả lời rằng --- Thần kỹ! Chỉ có Thượng cổ Thần kỹ mới là vô địch trên đại lục này!
Nhưng câu trả lời của Sở Thiên lại khác, hắn đưa ra một đáp án khiến các nhà sử học đại lục đã bị phí hoài hàng vạn năm --- cao thủ quyết đấu, chất lượng của đao mới là quan trọng nhất!
Kiếm khí màu hoàng kim vút tới trước mặt Sở Thiên, còn chủ nhân của đường kiếm khí ấy đang nghiến răng nhìn trừng trừng vào Sở Thiên, đồng thời cơ thể cũng lao về phía Sở Thiên. Có thể thấy vị pháp sư lúc nãy bị đánh ngất là bạn tốt của tên kiếm sỹ này.
Không biết tại sao, trước đây khi Sở Thiên gặp nguy hiểm cơ thể đều tự động có một sức mạnh kỳ lạ nào đó cứu hắn, còn lần này thì Sở Thiên phát hiện rằng cơ thể không có chút thay đổi nào hết.
Sức mạnh phát ra từ kiếm khí đã đánh tan áo của Sở Thiên. Sở Thiên cũng tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại, nhưng trong khoảng khắc lại giơ lưỡi đao Phán Quyết lên đỡ.
Keng~ Phập~ Leng keng~ Bịch~
Một chuỗi âm thanh kỳ quái vang lên, kéo Sở Thiên ra khỏi tuyệt vọng, mở to mắt ra nhìn, “Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh~” để che giấu thân phận Sở Thiên đã lâu rồi không ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, nhưng đến hôm nay thì hắn không kìm nổi mà phải lên tiếng, rồi lại thêm một câu “Ca ngợi lưỡi đao Phán Quyết!”
Tuy lúc nãy nhắm mắt, nhưng nhìn khung cảnh trước mắt đây Sở Thiên cũng có thể tưởng tượng ra âm thanh lúc nãy là cái gì. Keng, đó là thanh trường kiếm của tên kiếm sĩ đã bị gãy; Phập, quán tính của tên kiếm sĩ khi lao đến quá lớn nên sau khi thanh kiếm bị gãy hắn đã lao thẳng vào lưỡi đao và biến thành hai nửa; Leng keng và bịch đó chính là tiếng thanh kiếm gãy và thi thể rơi xuống đất.
Những người có mặt, dù là Đái Duy Tư, Gia Đặc đang đánh nhau hay Lạc Khắc và Chu Lệ Á những kẻ đứng nhìn cho vui, tất cả đều chết sững! Chỉ một chiêu đánh ngất pháp sư cấp năm, lại chỉ dùng một chiêu đánh chết một kiếm sĩ cấp sáu?! Ít ra thì những chức nghiệp giả cấp bảy như Đái Duy Tư hay Gia Đặc cũng không tin mình có thể làm được như thế!
Hình dáng của lưỡi đao Phán Quyết bây giờ quá bình thường nên không ai có thể ngờ Sở Thiên lại thoát chết nhờ nó. Trong mắt mọi người thì tình hình ban nãy đã biến thành: một kiếm sĩ cấp sáu lao đến nhưng Sở Thiên ung dung không sợ hãi, đợi đến khi kiếm khí làm rách quần áo mới tiện tay ra một đao giết luôn một chức nghiệp giả cấp sáu!
“Ối mẹ ơi~” người đầu tiên có phản ứng chinh là tên thủ lĩnh thổ phỉ kia. Hai nắm đấm đập xuống mạnh xuống đất mà thốt lên rằng: “Lẽ nào người kia là tuyệt thế cao thủ mà mẹ ta từng kể sao?!”
“Ngươi đối phó với tên đạo tặc kia đi, một mình ta ứng phó với Đái Duy Tư được rồi!” tình hình bây giờ đang dần dần bất lợi với Gia Đặc nên hắn yêu cầu con sói hai đầu đi đối phó với Sở Thiên.
“Được rồi!” Con sói hai đầu uể oải nhận lệnh rồi đến trước mặt Sở Thiên, có điều hắn không tấn công mà nằm phục xuống, dùng bàn chân sau vuốt lông, mồm không ngừng than vãn: “Lần sau sẽ không nhận kiểu nhiệm vụ này nữa, đánh đi đánh lại, rối hết cả lông rồi!”
Sở Thiên thu đao lại, đối phó với loại ma thú này thì không thể dựa vào may mắn được. Vừa rồi khi Sói hai đầu đối phó với Đái Duy Tư, Sở Thiên cũng nhìn thấy cách tấn công của Sói hai đầu không phải ma pháp cũng không phải đấu khí, mà chỉ là đơn thuần là dựa vào tốc độ và nanh vuốt sắc lẹm.
Tuy tốc độ của Sở Thiên không chậm nhưng so với con ma thú dựa vào tốc độ để sinh tồn thì không thể đọ lại được. Hơn nữa thân thể được máu Long Hoàng cải tạo của Sở Thiên cũng không thể chống chọi nổi với nanh vuốt của ma thú cấp bảy. Vì thế Sở Thiên biết mình không phải đối thủ của con sói này.
“Ha ha… một con ma thú thật xinh đẹp!” Sở Thiên nheo mắt cười, nếu nó đã không vội tấn công thì hắn cũng không cần vội “Ta có thể biết tên ngươi được không?”
“Khốn kiếp mắt ngươi đui à? Dám bảo ta xinh đẹp?!” Sói hai đầu quát Sở Thiên, “Lão tử đây là một đấng mày râu, ngươi phải nói là ta đẹp trai!” vừa nói cái đầu chính của nó lắc qua lắc lại tỏ ra rất tự phụ, nhưng cái đầu nhỏ thối rữa kia lại làm hỏng hết cả.
“Ồ~ đẹp trai! Đẹp trai!” Sở Thiên nổi hết cả da gà, một con sói đực lại tự sướng đến mức này thật là khiến người ta buồn nôn. “Hì hì, ngươi là con sói đẹp trai nhất ta từng gặp đấy!” Lúc này đây Sở Thiên vô cùng nhớ những con ma thú của mình, nếu giờ cho dù AK47 người yếu nhất có mặt ở đây thì Sở đại thiếu gia đã không phải đi nịnh bợ con sói này rồi.
“Ngươi nói thật hả?” hai con mắt của Sói hai đầu lập tức sáng lên.
“Đương nhiên là thật rồi, ta thề với danh nghĩa của Tử thần!” thân phận hiện giờ của Sở Thiên là đạo tặc nên khi thề hắn phải dùng danh nghĩa của Tử thần rồi.
“Ừm, ngươi cũng có mắt nhìn đấy!” Sói hai đầu tự hào tiếp nhận lời tán thưởng của Sở Thiên, rồi nói: “Ngươi có thể gọi ta là Lỗ Tây Nạp, Lỗ Tây Nạp anh tuấn tiêu sái nhất thế gian!”
“Xin chào, Lỗ Tây Nạp tiên sinh…”
Sở Thiên còn chưa nói xong đã bị Lỗ Tây Nạp ngắt lời: “Ngươi cũng có con mắt nhìn người nên ta cho phép ngươi tự sát!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên tức giận, thầm chửi: lão tử nịnh nọt ngươi thế mà kết quả lại phải tự sát sao? Mẹ nó chứ! Tên đột biến khốn kiếp nhà ngươi cứ đợi đấy!
“Xin hãy đợi một chút!” Sở Thiên xua xua tay: “Ta biết Lỗ Tây Nạp tiên sinh là đẹp trai nhất nhưng ngài có muốn trở nên đẹp trai hơn không?” Sở Thiên dùng ánh mắt chân thành nói với Sói hai đầu.
“Ta có thể đẹp trai hơn sao? Ha ha ha ha…” Lỗ Tây Nạp cười điên cuồng, “Khônh thể nào, giờ ta đã hoàn mỹ lắm rồi!”
Đột biến gen cộng với hệ thần kinh phân liệt! Còn cả chứng tự sướng quá độ! Sở Thiên đưa ra thêm lời đánh giá về con sói điên này.
“Hì hì..” Sở Thiên cười cầu hòa, đồng thời nói: “Ta có thể giúp ngài xóa bỏ đi một số khuyết điểm nhỏ!” vừa nói ánh mắt Sở Thiên vừa nhìn về phía cái đầu thối rữa.
Phì phò~ Lỗ Tây Nạp phát ra tiếng thở trầm đục, đôi mắt trên cái đầu chính đỏ ngầu. Nếu là người khác dám nhắc đến cái đầu nhỏ kia thì đã bị tan xác rồi, nhưng Sở Thiên lại tỏ ra là có thể giúp hắn thêm “hoàn mỹ” nên Lỗ Tây Nạp hơi động lòng, “Ngươi có thể làm được thật sao?”
“Đương nhiên là được!” Sở Thiên tự tin, “Hơn nữa ta lập tức có thể làm ngay!”
Lỗ Tây Nạp do dự một lúc, quay đầu nhìn hai người còn đang đánh nhau: “Nhưng ta đã nhận lời với Gia Đặc là giúp hắn giết hết người của binh đoàn Bạo Phong…”
“Bọn ta không phải người của binh đoàn Bạo Phong!” Sở Thiên chỉ vào Lạc Khắc, “Đoàn trưởng, mau đưa huy hiệu của của binh đoàn chúng ta ra đây!”
Sau khi kiểm tra huy hiệu của mấy người Lỗ Tây Nạp gục gặc: “Các ngươi không cần tham gia cuộc chiến nữa, ở đây đợi ta!”
Tiếp đó thì Sở Thiên đứng một bên thưởng thức trận quyết đấu của hai bên. Do sự rút lui của Sở Thiên, người bên Đái Duy Tư dần dần không chống lại nổi sự tấn công của Gia Đặc và Lỗ Tây Nạp nữa.
“An Địch, chúng ta không giúp đoàn trưởng Đái Duy Tư sao?” nhìn từng người từng người bên binh đoàn Bạo Phong ngã xuống Chu Lệ Á có chút không đành lòng.
Giúp đỡ? Hứ! Sở Thiên chửi thầm: Lũ người này đến để bắt lão tử đấy, chết hết đi là tốt! Hắn giải thích: “Đây là chuyện giữa hai binh đoàn bọn họ, theo quy tắc dong binh đoàn thì chúng ta không được nhúng tay vào!’
“Đúng thế, đúng là có quy tắc ấy!” Lạc Khắc nói thêm.
Nháy mắt, binh đoàn Bạo Phong chỉ còn có mấy người, cuối cùng thì A Luân người không có sức tấn công và Đái Duy Tư bị bắt sống.
Sau khi kết thúc trận đấu, Lỗ Tây Nạp và Gia Đặc thương lượng nửa ngày trời cuối cùng Lỗ Tây Nạp mang theo một chiếc thẻ thủy tinh tạp và A Luân đang ngất xỉu đến trước mặt Sở Thiên “Ngươi vác cái này đi!” nói rồi, A Luân đang bất tỉnh bị ném đến trước mặt Lạc Khắc.
“Các ngươi đi theo ta!” Lỗ Tây Nạp ngậm chiếc thẻ thủy tinh tạp quay người bước đi, nhưng không quên uy hiếp Sở Thiên “Nếu ngươi không làm được lão tử sẽ ăn hết bọn ngươi!”
Lỗ Tây Nạp dẫn ba người bọn Sở Thiên đi cả ngày trời, từ đường lớn của La Nhĩ Công quốc đến một vùng toàn núi là núi.
Vừa bước lên Lỗ Tây Nạp liền tru lên một tiếng dài “Hú…uu~” không lâu sau, hàng trăm con Cự Lang từ trong rừng sâu nhảy ra.
Dẫn đầu là một con sói già với bộ lông xám, nó đi đến trước mặt Lỗ Tây Nạp, cúi người kính cẩn nói: “Thiếu gia đã về!”
“Ừ!” Lỗ Tây Nạp gật đầu coi như đã đáp lại lời chào, rồi chỉ vào bọn Sở Thiên “Bảo mấy đứa khỏe mạnh chở họ về nhà! Mấy con người này đi chậm quá!”
Sở Thiên đã có kinh nghiệm cưỡi sói rồi, dù gì hắn cũng có đến vài trăm con sói điên, không có việc gì thì cưỡi đi hóng gió. Nhưng Lạc Khắc và Chu Lệ Á thì không may mắn như vậy. Lạc Khắc thân thể cường tráng còn có thể chịu được sự lắc lư trên lưng sói, còn Chu Lệ Á thân thể yếu ớt, nhanh chóng sa sẩm mặt mày. Cuối cùng không còn cách nào khác Sở Thiên và Chu Lệ Á phải cùng cưỡi một con sói.
Lại đi thêm một đoạn dài nữa, một gò đất tồi tàn xuất hiện trước mắt Sở Thiên, “Đến nơi rồi!” Lỗ Tây Nạp nói, rồi lệnh cho con sói già vẫn theo sau từ nãy “Ta đi gặp phụ thân, ngươi tìm một nơi sắp xếp cho bọn họ!” Nói xong, Lỗ Tây Nạp biến mất trong một cái động lớn.
“Mời mấy vị đi theo tôi!” Con sói già dẫn mấy người Sở Thiên đi vào một cái sơn động khác, “Đây là phòng tiếp đón khách là con người của chúng tôi!”
Quan sát cái sơn động một hồi, Sở Thiên tặc lưỡi, đây là hang sói kiểu gì vậy, rõ ràng là phòng khách của quý tộc mà! Tuy cái sơn động này không thể so được với phủ Công tước của Sở Thiên nhưng bên trong có đầy đủ bàn ghế, giường tủ, rượu và đồ nhắm, hơn nữa cũng không phải hạng xoàng. Các quý tộc nhỏ ở Khải Tát cũng chỉ thế này là cùng.
Trong chốc lát Sở Thiên cảm thấy không phải mình đang ở trong hang sói nữa mà đã vào một phòng khách của một đại quý tộc nào đó. Mà Lỗ Tây Nạp chính là đại thiếu gia của gia tộc này.