Đế quốc Khải Tát, Bàng Bối Thành.
Bộ thống soái cao nhất của đế quốc, Ba Lý cục trưởng Cục mật thám cúi mình trước Lô Địch Tam Thế: “Bệ hạ, Hữu thừa tướng Phất Lạp Địch Nặc đã đồng ý tổ chức hôn lễ ở Đế Đô. Theo hành trình thì hai ngày nữa là về tới Đế Đô.
Lô Địch Tam Thế nửa nằm nửa ngồi trên long kỷ, nói: “Điều Xích Diễm đi khỏi Đế Đô, các đại thần thân với Phất Lạp Địch Nặc như Tạp Nạp Tư, Đạt Mã Nhĩ cũng phái đi tuần tra toàn quốc.”
Tả thừa tướng Cách Lôi Minh giật mình, vội vàng tiến lên một bước: “Bệ hạ, ngài định đối phó với Phất Lạp Địch Nặc ngay tại hôn lễ?”
“Không, ta chỉ là đề phòng!” Lô Địch Tam Thế ngồi thẳng dậy, “Thiên Hải Quốc ở phía đông, Lôi Tư phía nam đều cần Phất Lạp Địch Nặc đi lo liệu, khi biên cương ổn định rồi mới là khi trừ khử Phất Lạp Địch Nặc!”
Cách Lôi Minh cúi đầu, nói nhỏ: “Bệ hạ, mấy năm nay Phất Lạp Địch Nặc rất trung thành với đế quốc…”
“Câm mồm!” Lô Địch Tam Thế chĩa đoản kiếm về Cách Lôi Minh, “Đại thần trung thành mà dám công khai cướp công chúa đi sao?”
Cách Lôi Minh vẫn còn muốn nói nhưng Lô Địch Tam Thế đứng dậy, nói nhẹ nhàng: “Lão thừa tướng, Phất Lạp Địch Nặc làm ô nhục đế quốc ta có thể nhịn, nhưng hắn không nên giấu diếm việc A Mạt Kỳ có thể trở thành ma thú cấp mười! Hừ, hắn lợi dụng nhân lực của đế quốc để tạo cho mình ma thú cấp mười. Nếu giờ hắn muốn tạo phản thì ai có thể ngăn nổi?”
Vỗ vỗ vai Cách Lôi Tư, Lô Địch Tam Thế nói tiếp: “Năm nay ta đã 32 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có con trai. Nếu ta cũng giống tổ tiên không thể sống qua tuổi 50, thì 20 năm sau, khi ta chết, Phất Lạp Địch Nặc mới có hơn 40, hơn nữa cũng không biết khi đó hắn đã tạo ra bao nhiêu ma thú cấp mười rồi! Lão thừa tướng, ngươi tinh thông lịch sử các nước, chắc biết trong trường hợp này thì sẽ có chuyện gì xảy ra…”
“Thần hiểu.” Cách Lôi Tư thở dài, “Đến lúc đó, chỉ có công chúa Sắt Lâm Na có thể kế thừa Hoàng vị, nhưng công chúa cũng không sống quá 50 tuổi, như vậy chỉ mấy năm là hoàng thất không còn ai. Cho dù Phất Lạp Địch Nặc không muốn làm hoàng đế thì thân phận tướng công của Nữ hoàng cũng bắt hắn phải làm.”
“Ngươi hiểu thì tốt!” Lô Địch Tam Thế quay trở lại long kỷ, “Từ giờ trở đi, ta sẽ để Phất Lạp Địch Nặc dốc sức bình định biên cương, rồi khi ta vẫn còn khả năng dùng kiếm thì… trừ khử hắn!”
“Bệ hạ! Mong bệ hạ lấy thêm vài vị thê tử, sớm sinh hoàng tử mới là chính đạo.”
Lô Địch Tam Thế gật đầu: “Chuẩn tấu! Việc bổ sung hậu cung giao cho ngươi!”
Nói rồi Lô Địch Tam Thế chỉ Ba Lý hỏi: “Gần đây Phất Lạp Địch Nặc ở đảo Bố Lôi Trạch làm những gì?”
Ba Lý lấy ra một cuộn giấy trình lên Lô Địch Tam Thế rồi nói: “Bệ hạ, đây là hành tung của Phất Lạp Địch Nặc trong ba tháng nay. Thời gian này hắn không có hành động gì khác thường, chỉ có tiêu rất nhiều tiền để mua lương thực nuôi chuột. Ngoài ra còn cho di dân trên đảo Bố Lôi Trạch.
“Hửm?” Lô Địch Tam Thế thấy kỳ quái, lẩm nhẩm: “Hắn muốn làm gì vậy? Pháp luật đế quốc quy định, tất cả nhu cầu trong lãnh địa quý tộc phải tự lo liệu. Phất Lạp Địch Nặc cho dân đi hết thì ai trồng lương thực, ai nộp thuế? Thân Vương không có con dân? Khà khà, nếu quả thật hắn muốn tạo phản thì e là nguồn cung cấp cho binh lính cũng không có!”
“Như thế không phải càng tốt sao?” Cách Lôi Minh cười: “Như thế thì lương thực của Bố Lôi Trạch phải dựa hết vào đất liền rồi.”
Lô Địch Tam Thế cười, ném cuộn giấy lên bàn.
“Bệ hạ, Công Tước Phất Lạp Địch Nặc đã đến bên ngoài thành Đế Đô!” một binh sỹ bẩm báo.
“Hắn mang theo bao nhiêu người?” Lô Địch Tam Thế hỏi.
“Công Tước đại nhân chỉ đem vài trăm xe lễ vật và mấy chục phu xe! Không đem theo một ma thú hay hộ vệ nào!”
Rầm!
Lô Địch Tam Thế đứng bật dậy, chẳng may va vào bàn, “Thông báo cho tất cả quan viên Đế Đô cùng ta ra nghênh đón Phất Lạp Địch Nặc!”
………………
Ngoài thành, người đầu tiên ra đón Sở Thiên là Công Tước Bố Luân Đạt của gia tộc Phan Mạt Tư.
Thấy Sở Thiên không đem theo hộ vệ, Bố Luân Đạt trừng mắt nhìn Lôi Cát đang đứng cạnh Sở Thiên, “Lôi Cát, ta nói với con như thế nào hả?”
Lôi Cát sợ rụt cổ lại, lắp bắp: “Phụ thân…”
Sở Thiên chắn trước mặt Lôi Cát, cười: “Bố Luân Đạt thúc thúc, đừng trách Lôi Cát, là ta không muốn đem hộ vệ theo.”
Bố Luân Đạt cau mày, đến bên Sở Thiên nói nhỏ: “Ngươi không biết bệ hạ muốn giết ngươi sao?”
“Biết chứ!” Sở Thiên cười: “Nhưng giờ ta vẫn còn có ích, bệ hạ muốn giết cũng phải đợi ta đi bình định Lôi Tư xong đã!”
Nói rồi, Sở Thiên bỗng cười toe toét, kéo tay Bố Luân Đạt “Thúc thúc, ta xin thúc một chuyện, hắc hắc, thúc có thể… cho ta mượn tiền được không?”
Bố Luân Đạt sững người, hỏi nghi ngờ: “Ngươi cũng thiếu tiền sao?”
Nói rồi, Bố Luân Đạt ôm lấy vai Sở Thiên cười: “Ha ha, ta không hỏi sao ngươi lại thiếu tiền, có điều ta không định cho ngươi vay mà là muốn bàn chuyện làm ăn!”
“Không hổ là tộc trưởng của Thương nghiệp thế gia!” Sở Thiên lắc lắc đầu, cười khổ: “Được thôi, bàn chuyện làm ăn! Ta có một đợt thuốc mới, uống vào có thể đề kháng với ma pháp các hệ, số lượng đầy đủ, giá cả hợp lý, thế nào, thúc thúc có hứng không?”
“Khà khà, thuốc mới đó ta nghe từ lâu rồi!” Bố Luân Đạt len lén nhét cho Sở Thiên một mớ thẻ, “Đây là tiền đặt cọc, quy định cũ, ta giúp ngươi bán, chia ba bảy như cũ, nhưng lần này không có phần bệ hạ, khà khà!”
Sở Thiên sờ sờ độ dày của đống thẻ, cười: “Vậy cứ thế đi. Mà thúc không sợ đắc tội bệ hạ à?”
“Ta sợ đắc tội với bệ hạ chứ, nhưng ta còn muốn kiếm tiền hơn!” Bố Luân Đạt hạ giọng xuống: “Lần này gia tộc Phan Mạt Tư đánh cuộc ở ngươi đó!”
“Sao thúc thúc lại có lòng tin với ta vậy?”
“Ngươi dám một mình đến Đế Đô, tại sao ta không dám cá ngươi thắng cơ chứ?”
Lúc này, Lô Địch Tam Thế cũng ra khỏi thành rồi. Bố Luân Đạt ngáp một cái, đi về phía Bàng Bối Thành, “Mệt rồi, ta về ngủ trưa cái đã! Lôi Cát, con cũng về đấm lưng cho ta!”
Lão hồ ly! Sở Thiên thầm chửi, rồi đi về phía Lô Địch Tam Thế.
“Ha ha. Miễn lễ, miễn lễ!” Không cần biết Sở Thiên có hành lễ không, Lô Địch Tam Thế đã kéo lấy Sở Thiên “Từ hôm nay, ta phải gọi ngươi là Thân Vương rồi!”
“Đa tạ bệ hạ!” Sở Thiên cười nhạt cùng Lô Địch Tam Thế đi vào Bàng Bối Thành.
Dọc đường đi, Lô Địch Tam Thế tỏ ra thân thiết lạ thường, gần như là hỏi mọi chuyện của Sở Thiên ở Bố Lôi Trạch ba tháng nay, còn Sở Thiên thì cũng trả lời từng câu hỏi, đương nhiên câu trả lời đã được sửa đổi đôi chút!
Đến hoàng cung, Sở Thiên nhận thấy các đại thần đế quốc gần như có mặt hết, chỉ thiếu có Đạt Mã Nhĩ, người có quan hệ với mình tốt nhất.
“Chư vị, Từ sau khi Thân Vương Đằng Hải qua đời năm trăm năm trước, đế quốc đã năm trăm năm không có Thân Vương rồi!” Lô Địch Tam Thế ngồi trên long kỷ, mặt mày tươi cười nói với các đại thần: “Hôm nay Phất Lạp Địch nặc đã bình định xong Bố Lôi Trạch vạn lý, theo quân quy đế quốc, đã trở thành Thân Vương đầu tiên trong vòng năm trăm năm nay của đế quốc!”
Sở Thiên bình định phản loạn không bằng với việc mở rộng biên giới, mà diện tích đất liền của Bố Lôi Trạch cũng không đến vạn dặm, nhưng Lô Địch Tam Thế lại cố nói cho Sở Thiên đạt đến yêu cầu của quân quy. Có điều các vị đại thần cũng không dám nói gì.
“Ta tuyên bố, Phất Lạp Địch Nặc chính thức trở thành Thân Vương Bố Lôi Trạch.” Vừa mặt mày tươi cười Lô Địch Tam Thế bỗng thay đổi ngay giọng: “Đồng thời vị trí Hữu thừa tướng và Thủ tịch Tế tự của Phất Lạp Địch Nặc sẽ chuyển cho người khác!”
Lấy thì cứ lấy lại đi, Sở Thiên nghĩ bụng: dù sao lão tử có đảo Bố Lôi Trạch rồi, cũng không cần mấy cái hư danh đó.
Nghi thức tấn phong tiếp tục đến cả ngày trời, tiệc rượu sau đó cũng cực kỳ sa sỉ, nhưng Sở Thiên không nhìn thấy Sắt Lâm Na.
Khi tiệc sắp kết thúc, Sở Thiên tiến đến trước mặt Lô Địch Tam Thế, cúi người nói: “Bệ hạ, thần đã chuẩn bị cho Sắt Lâm Na một số sính lễ đặc biệt, muốn đích thân tặng cho nàng!”
Lô Địch Ta Thế vỗ vai Sở Thiên cười: “Ha ha, em rể, theo quy định của đế quốc, trước hôn lễ ngươi không được gặp Sắt Lâm Na!”
“Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!” Sở Thiên ra dáng Thần Côn nói: “Thật ra cũng không phải là thần tặng, mà thần lấy danh nghĩa Quang Minh Thánh Đồ, thay mặt Nữ thần để tặng!”
Lúc này, Bồi Căn người sắp kế nhiệm chức Thủ tịch Tế Tự cũng xiêu vẹo đi tới “Cái gì? Quà của Nữ thần? Ai ya, bệ hạ, cái này phải để công chúa đích thân nhận, đây là vinh hạnh của mọi Tế Tự ở đế quốc đó!”
Lô Địch Tam Thế cau mày nói: “Đi gọi công chúa đến đây!”
“Đa tạ bệ hạ!” Sở Thiên vỗ tay một cái, tùy tùng liền khiêng vào mấy cái hòm to, trên hòm lại có hình mặt trời màu hoàng kim --- dấu hiệu của Quang Minh Chúng Thần!
Vốn muốn xem mấy cái hòm này một chút, nhưng khi thấy kí hiệu kia thì Lô Địch Tam Thế từ bỏ. Tuy ở Khải Tát, tôn giáo không phải có chỗ đứng lắm nhưng trước đông đảo quần thần, Lô Địch Tam Thế vẫn phải tỏ ra tôn trọng Chúng Thần! Hơn nữa hắn không tin chỉ mấy cái hòm mà có thể cất giấu thứ gì có thể uy hiếp hắn.
Sắt Lâm Na yểu điệu đã tới.
Sở Thiên ra đón nắm lấy tay Sắt Lâm Na: “Công chúa, ta tặng nàng vài món quà nhỏ, hy vọng nàng sẽ đeo trong hôn lễ!”
Sắt Lâm Na hơi khựng lại rồi cười: “Vậy thiếp xin nhận! Người đâu, đem về tẩm cung của ta!”
Nhận quà xong, Sắt Lâm Na nắm tay Sở Thiên, bốn mắt nhìn nhau: “Chu Lệ Á muội muội đâu? Sao muội ấy không tới?”
“Có mình ta đến thôi!” Sở Thiên ghé sát tai Sắt Lâm Na nói nhẹ nhàng: “Chỉ có mình ta!”
Sắc mặt Sắt Lâm Na hơi nghiêm lại một lúc rồi lấy lại nụ cười mê hoặc “Thiếp hiểu rồi. Theo lễ nghi quý tộc, chúng ta không được gặp mặt quá lâu, hi hi, thiếp về trước đây!”
Nói xong, Sắt Lâm Na cười rồi quay người đi, nhưng trong lòng thì không thể bình tĩnh. Cô hiểu, nếu thật sự kết hôn thì nhất định sẽ đem theo Chu Lệ Á. Hắn không thể để ai một trong hai vị hôn thê tủi thân. Nhưng Sở Thiên chỉ đến Đế Đô một mình… sợ là, một trận cuồng phong lớn hơn cả Thái Thạch Bảo sắp đến rồi!”