Sở Thiên nhìn qua lỗ hổng, bên ngoài đúng là Bội Kỳ!
Chỉ có điều, Bội Kỳ đã thay đổi rồi, sắc mặt lạnh lùng đầy sát khí, khiến người khác không lạnh mà run. Bộ giáp thì đầy vết chém.
“Đội một và đội hai tiếp tục tấn công, đội ba theo ta cứu ông chủ!”
Nói rồi, có đến hàng trăm người vào trong Lĩnh Vực của Long Hoàng qua lỗ hổng kia.
“Đừng vào đây!” Sở Thiên hét to, “Ở đây có Thời Gian Cầm Cố!”
Lúc này, Long Hoàng đang đánh với A Mạt Kỳ, còn Sở Thiên thì kinh ngạc nhận ra rằng bọn Bội Kỳ có thể cử động, tuy chậm nhưng thực sự là đang di động.
Mấy chục ngàn vạn tiền quân phí trong một năm nay quả thật đã không phí hoài! Sở Thiên cười, có thể chống lại một phần Thần Lực tầng thứ ba, Thánh Điện Kỵ Sĩ đoàn của Bội Kỳ có thể ngạo nghễ trên đại lục rồi.
Ngay sau đó, Sở Thiên cười càng vui hơn, vì lỗ hổng Thần Lực ở giữa trời, mà Bội Kỳ lại có thể vào, như vậy có nghĩa là hắn có thể bay!
Grào!! Grừ!! Hai tiếng rống đan xen nhau, A Mạt Kỳ và Long Hoàng đang xông vào nhau.
A Mạt Kỳ có Thần Lực tầng thứ hai trung cấp, không đủ sức chống lại một Long Hoàng phát điên. Chớp mắt, A Mạt Kỳ bị bay ngược trở lại, Long Hoàng liền quay ra Sở Thiên.
“Xuất đao! Phong Binh!” Bội Kỳ hét, lập tức hàng trăm Thánh Điện Kỵ Sĩ chắn trước mặt Sở Thiên.
Long Hoàng lắc lắc đầu, rồi mở mồm bắn ra một quả cầu lửa sáng rực!
“Lá chắn!”
Theo mệnh lệnh của Bội Kỳ, Thánh Điện Kỵ Sĩ giơ lá chắn ra chắn quả cầu lửa của Long Hoàng. Bội Kỳ lại hô: “Giương cung!”
Phập! Phập!
Một trận mưa tên bắn về Long Hoàng. Tốc độ của chúng chậm nhưng Long Hoàng lại không tránh, cứ thế hứng tên.
“Gào!” Long Hoàng kêu lên thảm thiết, rồi lầm bầm: “Đáng chết, các ngươi đáng chết!”
Nói xong hai cánh Long Hoàng đập mạnh xông tới.
“Hợp trận!!”
Bội Kỳ giương thanh trường đao lên, mệnh lệnh cho các Thánh Điện Kỵ Sĩ tập hợp lại đợi Long Hoàng lao đến.
Uỳnh!!!
Cả đoàn Thánh Điện Kỵ Sĩ bị đánh tan, nhưng Long Hoàng cũng bị bay ngược lại rất xa.
“Khốn kiếp! Không đánh với kẻ điên! Bảo vệ ông chủ!” A Mạt Kỳ quay lại, biến ra vô số phân thân vây quanh Long Hoàng, rồi hét: “Tốc độ của các ngươi chậm quá, không lại được với Long Hoàng! Anh Cách Lạp Mỗ, mau đưa ông chủ đi! Ở đây cứ giao cho ta!”
Bội Kỳ lập tức mở đường cho Sở Thiên rồi dẫn quân lao về phía Long Hoàng, “Tản trận! Hợp đao! Mục tiêu bên trái Long Hoàng!”
Thuộc hạ đang liều mạng mà mình thì chạy trốn, việc tồi tệ này Sở Thiên không làm được. Rút Lưỡi đao Phán Quyết ra, Sở Thiên cũng xông tới, “Anh Cách Lạp Mỗ, đưa ta bay quanh Long Hoàng!”
“Cầm Cố!” Lĩnh Vực của Sở Thiên bao phủ lấy Long Hoàng, tuy chỉ làm Long Hoàng chậm đi một ít nhưng cũng đủ rồi.
Thoát khỏi các phân thân của A Mạt Kỳ, bản năng cho Long Hoàng biết đang gặp nguy hiểm. Nhưng đáng tiếc, Lĩnh Vực của Sở Thiên đã đến và khiến hắn chậm lại một chút.
Lúc này, trường đao của các Thánh Điện Kỵ Sĩ bỗng lóe sáng, trên đầu mỗi người xuất hiện một thanh đao dài đến chục mét. Tiếp đó, hàng trăm lưỡi đao hợp lại làm một, to ra đến hàng trăm lần, chém xuống Long Hoàng.
Á á á!!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên làm rung chuyển đất trời, ai cũng cảm nhận được sự đau đớn của Long Hoàng. Tay trái của hắn đã bị chặt đứt rồi.
Bỗng nhiên, Lưỡi đao Phán Quyết phát ra tiếng kêu, Sở Thiên kinh ngạc, Lưỡi đao Phán Quyết có thể bộc phát sau khi chủ nhân cải tạo lại, vậy thì Lời nguyền của Tử Thần thì sao?
Tiếng kêu thảm của Long Hoàng ngừng lại, Long Hoàng lộ ra một nụ cười kỳ quái, “Long Hoàng Lĩnh Vực --- Thời gian Thuận Lưu!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Lạp Hy Đức! Lão tử nguyền rủa ngươi!” Sở Thiên phẫn nộ.
Lạp Hy Đức từng nói, Long Hoàng tư chất ngu xuẩn, mãi mãi không thể tu luyện được Lĩnh Vực đệ nhị thức --- Thời Gian Thuận Lưu! Nhưng bây giờ… nó xuất hiện rồi.
Các cơ trên lưng Long Hoàng bắt đầu cuộn lên, chớp mắt đã xuất hiện một đôi cánh rồng khác.
“Tản trận, Hợp đao!”
Các Thánh Điện Kỵ Sĩ thử lại một lần nữa. Lần này họ đã thành công khi chặt được chân phải của Long Hoàng, nhưng đồng thời với ánh đao vừa lướt qua, Long Hoàng lại trở lại như cũ.
Bội Kỳ ánh mắt sắc lạnh, đối thủ mạnh là thứ hắn thích nhất, “Đội một tiếp tục tấn công Lĩnh Vực, đội hai chi viện!”
“Đừng để họ vào đây!” Sở Thiên hét, “Chúng ta mau đi thôi!”
Sở Thiên cũng tu luyện Lĩnh Vực Long Hoàng nên hắn biết, Thời Gian Thuận Lưu đệ nhị thức, hoặc có thể gọi là Long Hoàng Bất Diệt Thể! Chính là khả năng dùng Thượng cổ Huyết Mạch để tự phục hồi, cho dù thịt nát xương tan cũng có thể trở lại nguyên vẹn như cũ!
Hơn nữa Sở Thiên biết, muốn phá vỡ Long Hoàng Bất Diệt Thể trừ khi có Thần Lực Hấp Thụ mạnh như của Đức Khố Lạp, hút sạch Thần Lực của Long Hoàng, hoặc là Không Gian Thác Vị trong Hoàng Kim Lĩnh Vực, đem từng mảnh xác của Long Hoàng phân tán ra vô số các không gian khác! Nhưng, trong số những người trong gia tộc Phất Lạp Địch Nặc thì không ai có sức mạnh đó cả.
Dù thực lực đã mạnh hơn, nhưng Bội Kỳ vẫn coi mệnh lệnh Sở Thiên là tất cả, “Thu trận, bảo vệ ông chủ rút lui!”
“Muốn chạy? Hừ!”
Thân hình to lớn của Long Hoàng nháy mắt đã xuất hiện trên lỗ hổng, “Chết hết đi!”
Hai đôi cánh rồng đập liên hồi, những trận gió như cuồng phong nổi lên, Long Hoàng sắp vá xong lỗ hổng rồi.
“Ảnh Hoan, Hợp thể!”
Đột nhiên tất cả phân thân của A Mạt Kỳ hợp lại rồi đâm vào người Long Hoàng, đâm hắm bay ra khỏi lỗ hổng.
Lỗ hỗng đang dần biến mất.
Trừng trừng nhìn Long Hoàng, mặc kệ cho hắn đang cấu xé mình, A Mạt Kỳ vẫn hét lên: “Mau đưa ông chủ đi! Mau lên!”
Anh Cách Lạp Mỗ cắn môi, không nghe mệnh lệnh của Sở Thiên nữa mà bay thẳng ra khỏi lỗ hổng.
Thánh Điện Kỵ Sĩ của Bội Kỳ cũng ra khỏi đó, rồi lỗ hổng khép lại hẳn.
……
Nhìn A Cổ Lạp Sơn bị bao trùm bởi Lĩnh Vực, Sở Thiên lo lắng, “Khốn kiếp, Bội Kỳ, đập tiếp cho ta, nhất định phải cứu A Mạt Kỳ ra!”
“Thánh Điện Kỵ sĩ nghe lệnh, toàn thể tấn công!”
Sau khi hạ lệnh, Bội Kỳ quay ra Sở Thiên, “Ông chủ, mười ngày trước khi A Cổ Lạp Sơn xuất hiện Lĩnh Vực, Ba Bác Tát quản gia đã về Bố Lôi Trạch điều động viện binh!”
“Mười ngày rồi, có lẽ hắn sắp quay lại rồi!” Sở Thiên gật đầu, “Các ngươi tiếp tục tấn công!”
Chiều tối hôm đó, hệ thống tấn công được cải tạo từ hệ thống phòng ngự đã đến.
Đứng bên cạnh Sở Thiên, Ba Bác Tát nói: “Ông chủ, thật sự phải dùng sao? Nếu thế, e là Bố Lôi Trạch và A Cổ Lạp Sơn sẽ kết tử thù.”
“A Cổ Lạp Sơn nguyên khí đã tổn thương nghiêm trọng, không xứng là đối thủ của chúng ta rồi!” Sở Thiên nhìn đỉnh núi, “Bắt đầu đi!”
Ba trăm hòn đảo trung bình của Bố Lôi Trạch, mỗi hòn đảo đều có một khẩu đại pháo Cấm Chú. Ba trăm khẩu hợp lại thì thành hệ thống phòng ngự Bố Lôi Trạch! Lần đó, phải cùng lúc bắn ba trăm khẩu pháo này mới có thể ngăn được Thần Lực màu xanh lục.
Bây giờ, ba trăm khẩu pháo được tách rời ra lắp trên mỗi cỗ chiến xa được gắn máy chống giật.
Nhìn những cỗ xe như xe tăng ở trái đất nhưng lại có nòng pháo to vĩ đại, Sở Thiên cười, “Nhắm chuẩn chân núi mà bắn!”
Nói rồi, Sở Thiên kéo Ba Bác Tát tránh xa khỏi những khẩu đại pháo.
Uỳnh!
Lĩnh Vực bên ngoài A Cổ Lạp Sơn bắt đầu vỡ, nhưng Lĩnh Vực lần này rõ ràng mạnh hơn ở Bố Lôi Trạch lần trước.
“Chưa đủ, lại lần nữa!” Sở Thiên hét to.
“Ông chủ!” Ba Bác Tát vội vàng nói: “Lực phản hồi của đại pháo quá lớn, một ngày chỉ có thể dùng một lần, nếu không máy chống giật hỏng mất!”
“Tiền ta không thiếu! A Mạt Kỳ thì chỉ có một!” Sở Thiên vẫy tay, “Khai pháo!”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Liên tiếp ba lần bắn, đại pháo bắt đầu nứt. Một nửa gia tài của Sở Thiên, toàn bộ tâm huyết của Tề bách Lâm bị hủy hết rồi. Có điều, liên tục tích lũy sức mạnh Cấm Chú, cuối cùng cũng đạt được đến mức pháo vỡ không gian, xuyên qua Lĩnh Vực rồi!
Nhìn sắc xanh dần dần biến mất, Sở Thiên là ngươi đầu tiên xông vào.
Bên trong A Cổ Lạp Sơn.
Những con Cự Long may mắn thoát chết, ngơ ngác nhìn ra xung quanh.
“Thế… thế này là sao?” Phất La Đa chết sững. Bên cạnh hắn chính là hộp sọ của vị đại trưởng lão Hội nghị tối cao.
“Long Hoàng, khốn kiếp, thả ra!”
Lúc này, Sở Thiên thấy Long Hoàng đã lấy lại hình dạng người, còn A Mạt Kỳ thì bị tóm trong tay hắn.
Long Hoàng trở về hình dạng bình thường, nhưng mặt mày ngơ ngác, thả A Mạt Kỳ ra lầm bầm: “Ta… ta lại…”
Sở Thiên đỡ lấy A Mạt Kỳ, thở phào, tuy thương nặng nhưng không chết là tốt rồi!
“Bệ hạ, ngài…” Phất La Đa tiến lại gần Long Hoàng.
“Không, không phải ta!” Long Hoàng hét to, chỉ vào Sở Thiên, “Phất Lạp Địch Nặc, là ngươi, là ngươi làm!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Sở Thiên cười, “Phất La Đa, trước khi các ngươi bị cầm cố nhìn thấy gì chẳng lẽ quên rồi sao?”
Phất La Đa nhìn Long Hoàng hồ nghi, rồi giơ một cánh tay lên, “Đại trưởng lão Hội nghị tối cao đã chết. Theo luật pháp của Hội nghị Long tộc, ta, Phất La Đa, với tư cách Đệ nhất thuận vị, kế thừa chức vụ của đại trưởng lão!”
Nói xong, Phất La Đa chỉ vào Long Hoàng, “Á Lý Tư Thác Đức, ta đề nghị lên Hội nghị tối cao bãi miễn Long Hoàng!”
“Không phải ta!” Long Hoàng hét lên, “Phất Lạp Địch Nặc cũng có Lĩnh Vực Long Hoàng, là hắn làm!”
“Phất Lạp Địch Nặc!” Phất La Đa nhìn Sở Thiên lạnh lùng, “Ngươi nhất thiết phải ở lại cho đến khi nào điều tra rõ ràng!”
“Muốn giữ ta lại?” Sở Thiên nheo mắt, từ từ giơ ra hai ngón tay, “Nói cho ngươi hai chuyện. Thứ nhất, vừa rồi màu sắc của Thần Lực cầm cố các ngươi có màu gì, chắc Phất La Đa ngươi đã nhìn thấy. Phất Lạp Địch Nặc ta có sức mạnh ấy không? Thứ hai, A Cổ Lạp Sơn giờ không có tư cách, không đủ thực lực để giữ ta!”
Xoẹt!
Trường kiếm của Thánh Điện Kỵ sĩ xuất bao, sát khí bừng bừng.
“Ta hiểu ý ngươi!” Sở Thiên nói tiếp: “Long Hoàng tàn sát người trong tộc đây là nỗi nhục rất lớn. Việc này không thể để truyền ra ngoài, nhưng lại không thể che giấu! Vì thế các ngươi muốn tìm một vật thế thân là Phất Lạp Địch Nặc ta đây?!”
Bị Sở Thiên nói trúng tim đen, Phất La Đa cúi đầu.
“Lão tử chúa ghét bị người khác vu oan!” Sở Thiên quay người nhảy lên Hỗn Huyết Long, nói lạnh lùng, “Các ngươi có thể đổ tội lên đầu ta. Nhưng… điều đang đợi A Cổ Lạp Sơn… chính là chiến tranh!”